QUẦY LỄ TÂN ĐỊA PHỦ - Chương 25: Cảnh sát bắt cờ bạc trái phép
- Trang chủ
- Truyện tranh
- QUẦY LỄ TÂN ĐỊA PHỦ
- Chương 25: Cảnh sát bắt cờ bạc trái phép
Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆25, Cảnh sát bắt cờ bạc trái phép
Sinh Tử Bộ tính toán chỉ số ưu khuyết lúc còn sống, là Thiên Đạo trật tự, sử dụng tà thuật xác thực có thể cưỡng chế di dời, thế thân, nhưng nó là hành vi Địa Phủ tuyệt đối không khoan thứ.
—— nhiễu loạn trật tự âm dương.
Tạ Kỳ Liên mang theo nụ cười không hề có nhiệt độ, nhét sọt xèng vào trong lòng Tần Phong: “Đi, chúng ta đi xem xem.”
Tần Phong gật đầu, giơ tay lên vuốt dọc sống lưng cậu hai lần: “Đừng giận, tôi nói rồi, chờ tên đầu sỏ núp sau màn ló mặt, tôi giúp cậu chém.”
Tạ Kỳ Liên run nhẹ lên một cái, cúi đầu nở nụ cười chân thật: “Được, chờ anh đại triển thân thủ.”
Dọc đường đi, cả công viên này gọn gàng ngăn nắp, như là có một đội ngũ chuyên nghiệp đang vận hành vậy.
Công viên này chỉ lớn bằng một phần mười công viên Vương Quốc Mộng Mơ thật, lượng du khách tự nhiên cũng kém xa công viên thật, nhưng chỉ nhìn một vòng thôi cũng đã đếm được tầm một trăm quỷ hồn rồi, trong đó còn lẫn vào mấy người sống, và không ít nhân viên công tác nét mặt tươi cười chăm chỉ chuyên nghiệp.
Tần Phong nắm tay Tạ Kỳ Liên, đi thẳng tới khu Giấc Mộng May Mắn đặc biệt.
Cửa vào của khu này lắp một cái bảng hiệu đèn led khổng lồ, mấy chữ “Giấc Mộng & May Mắn” lấp lóe sáng lên, ở bên cạnh còn dựng một tấm bảng giới thiệu tóm tắt, nhìn cẩn thận sẽ phát hiện nó thật ra là một tấm bia, trên đó viết bài giới thiệu về khu này, đại loại là chỉ cần có ước mơ, tất cả đều có thể thực hiện được ở đây.
Khóe miệng Tần Phong co giật —— phạm trù của ước mơ rất lớn, nó có thể bao gồm cả việc khiến giáo sư hà khắc biến mất, hoặc như việc khiến tội nhân giết mình sám hối.
Tới đúng chỗ rồi.
Khu này là khu náo nhiệt nhất công viên, có đủ mọi thiết bị trò chơi nhìn có vẻ như là thiết bị bình thường, có một hàng máy gắp thú bông, có máy đánh bạc, đĩa xoay may mắn, còn có một số trò như bắn bóng nước, ném phi tiêu.
Nhưng dùng quỷ lực để tra xét, sẽ phát hiện manh mối.
“Cái máy gắp thú đó, ở trong toàn là người.” Tần Phong thấp giọng nói.
Nếu không dùng quỷ lực của Vô Thường, chỉ dùng đôi mắt của nhân loại bình thường để xem, bên trong máy gắp thú là những con thú bông giống hệt như búp bê Barbie. Nhưng kỳ thật, bên trong cơ thể mỗi con búp bê ở đây đều bị nhét vào một sinh hồn đang giãy dụa gào khóc. Có một âm hồn đứng bên ngoài bỏ xèng vào, vén tay áo lên, nói với đồng bạn rằng:
“Hôm nay tao nhất định phải gắp được, không gắp được thì ở lại đây luôn, con thú bông có đôi mắt màu nhạt ấy đẹp quá, trước đây lúc bạn gái của tao chia tay với tao, có chê mắt tao tròng đen thì đen quá tròng trắng lại trắng quá, nhìn cứ như là đang trợn mắt lên vậy.”
—— âm hồn Khâu Vĩ Lập, 1990-2012, chỉ số tội ác -34, nguyên nhân chết: giả bộ tự sát ép bạn gái cũ làm hòa, không cẩn thận trượt chân té xuống lầu.
Tần Phong thu hồi tầm mắt, tạm thời không lộ ra.
Mỗi cái máy ứng đối với một chủ đề khác nhau, có một số nhìn là biết chuẩn bị cho học sinh, bên trong treo đầy mấy tấm thiệp chúc mừng lấp lánh, viết “Không bao giờ đi trễ”, “Điểm chấm công tuyệt đối”, “Được cử đi học nghiên cứu sinh” vân vân, bên cạnh hình như là dành cho tình cảm, có mấy kiểu như “Nữ thần hẹn tôi ăn cơm một lần”, “419 với nam thần”, cũng có tấm card viết thẳng ra là “Tiền nhiệm chết”, “Bạn gái cũ bị tai nạn xe” vân vân.
Tạ Kỳ Liên ghé vào tai anh hỏi: “Làm sao đây?”
Tần Phong cảm thấy lỗ tai mình hơi ngứa, anh căng mặt ra nói: “Tìm một cách, hấp dẫn sự chú ý của nhân viên quản lý, bằng không cứ nhìn như vậy cũng không nhìn ra ai được là kẻ chủ mưu.”
“Dẫn xà xuất động à? Có thể, anh nói thử xem dẫn thế nào, đập máy chơi game hả?” Tạ Kỳ Liên hỏi.
“Không cần, chúng ta đổi một cách pháp chế tí?” Tần Phong nói xong, kéo Tạ Kỳ Liên bước vào trong.
Đi vào trong nữa, rõ ràng là một sòng bạc.
Quỷ hồn tụ tập lại với nhau, thỉnh thoảng có một hai người sống, có đổ xúc sắc, có đánh holdem, còn có người chơi đại tiểu đơn giản nhất, náo nhiệt vô cùng. Trên bàn của mỗi người để đầy lợi thế của mình, có khi là xèng, có khi là đạo cụ vừa thắng được từ một trò khác.
Tần Phong gật đầu: “Có vẻ thú vị, cậu muốn chơi không?”
Tạ Kỳ Liên lắc đầu: “Không. Cảnh sát Tần từng đánh bạc à?”
“Trong nhiệm vụ liên hợp trước đây từng tham dự có khâu tới sòng bạc nằm vùng, cần làm cho ra dáng. Lần đó thua đến mức cả đội không dám để tôi làm loại nhiệm vụ này nữa.” Tần Phong thở dài, “Hiện tại tôi đã đoán được nguyên nhân.”
Tạ Kỳ Liên cười rộ lên, chủ động nắm lấy tay Tần Phong, tới trước một cái bàn ngồi xuống.
Chia bài thản nhiên liếc nhìn cậu: “Ngài muốn chơi cái gì? Xác định không cần qua bên kia dạo một vòng, trực tiếp tới đây luôn à?”
Tạ Kỳ Liên nói: “Mấy trò con nít đó chán phèo, tôi muốn chơi lớn.”
Chia bài lộ ra vẻ cổ quái, thì thầm một hồi với nhân viên công tác bên cạnh, rồi nhếch miệng cười: “Được thôi, bàn của chúng tôi chơi đại tiểu, kiểu chơi đơn giản nhất, có may mắn hay không nhìn một cái là biết, trước chúc ngài may mắn không ngừng, giấc mộng thành thật.”
Xung quanh có mấy con quỷ nhìn là biết tay già đời ở đây, thấy có hai “người sống” tới lập tức liếm mép bu lại, rục rà rục rịch.
“Để cụ chơi với cậu.” Một lão già lưng còng bước tới, mấy con quỷ xung quanh có vẻ không cam lòng, nhưng vẫn nhường đường cho lão, lão đầu ngồi xuống rồi nói: “Cụ không bắt nạt ma mới, trước cược bằng xèng của cậu đi, cụ dùng tiền thật cược với cậu, thế nào.”
Tạ Kỳ Liên nhún vai: “Tùy ông.”
Lão quỷ nở nụ cười xấu xa: “Khà khà, vậy được.”
Chia bài bắt đầu đổ xúc sắc, lão quỷ nghiêng tai lắng nghe, Tạ Kỳ Liên nhìn lỗ tai của lão một cái là biết lỗ tai của con quỷ này đã luyện qua. —— cái này gọi là “không bắt nạt ma mới”? Là ăn thịt người thì có.
Chia bài lắc xúc xắc xong, hỏi: “Đại hay tiểu?”
Lão quỷ làm bộ để Tạ Kỳ Liên chọn trước, trên thực tế lão sốt sắng lắm, Tạ Kỳ Liên chống cằm nghĩ một hồi, quay đầu lại bảo Tần Phong: “Anh chọn đi.”
Tần Phong nhíu mày: “Cậu chắc chứ?”
Tạ Kỳ Liên cười híp mắt: “Chắc.”
Tần Phong: “Tiểu.”
Lão quỷ hớn hở: “Vừa hay cụ muốn chọn đại, khà khà.”
Chia bài mở ra, quả nhiên là đại.
“Vận may của tiểu huynh đệ này thường quá, lần sau phải nghĩ kỹ rồi hãy chọn đấy.” Lão quỷ nhe răng ra cười, lấy đi một chồng xèng của Tạ Kỳ Liên, “Tiếp không?”
Tạ Kỳ Liên gật đầu: “Thú vị, tiếp.”
Chia bài lại lắc, Tạ Kỳ Liên vẫn để Tần Phong chọn, Tần Phong trầm ngâm một hồi: “Vậy vẫn là tiểu.”
Lại mở, là đại. Quỷ quái xung quanh khẽ ồn ào.
Lão quỷ cười hắc hắc lấy đi nhiều xèng hơn.
Lần thứ ba, Tần Phong chọn đại, chia bài mở ra, không có gì bất ngờ là tiểu.
Cứ thế qua năm ván, Tạ Kỳ Liên đã hết xèng.
Chia bài khách khí hỏi cậu: “Ngài chơi tiếp chứ?”
Tạ Kỳ Liên: “Tôi hết xèng rồi, để tôi đi mua cái đã.”
Ván bạc chân chính giờ mới bắt đầu. Chỉ thấy lão quỷ kia nở nụ cười: “Không cần không cần, cược cái khác cũng được.”
“Ví dụ?” Tạ Kỳ Liên hỏi.
“Ví dụ như… cậu xem dung mạo của cậu trẻ tuổi bảnh bao, không bằng cược diện mạo đi?” Lão quỷ gãi cái đầu hói đầy mỡ của mình, mấy con quỷ xung quanh ai ai cũng ghen ghét nhìn lão, rồi nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Liên.
Tạ Kỳ Liên ngơ ngác: “Tiền cược kiểu gì thế? Sao mà cược được?”
Lão quỷ xoay con ngươi ùng ục: “Hà hà hà, giỡn thôi mà, chỗ này là khu giải trí đứng đắn, đâu phải là sòng bạc ở Ma Cao, đương nhiên là làm mấy ván nhỏ cho vui, sao mà chơi tới tiền tỷ được. Cụ chỉ ví dụ đại đại cái gì đó để cược thôi, cược đôi mắt nè, tay nè, đâu phải cược tiền, nói cho nghe có vẻ kích thích ấy.”
Tạ Kỳ Liên hình như tin là thật: “Ha ha, vậy à, nghe có vẻ thú vị, cảm giác kích thích như đang đóng phim xã hội đen thật ấy, được, vậy cụ nói cược gì thì cược đó đi.”
Cứ thế trong vòng năm phút, Hắc Vô Thường đại nhân thành công thua sạch mặt, tuổi thọ, tài vận đời sau, tay chân, con ngươi của cộng tác.
Thua xong rồi, Tạ Kỳ Liên thở dài: “Anh đen đủi thật đó.”
Tần Phong vô tội: “Vừa nãy tôi không phải đã nói rồi à, đen thui luôn. Đen trời định rồi.”
Tạ Kỳ Liên bật cười, vươn tay ra mời: “Được rồi, chơi vui lắm, chúng tôi đi trước đây.”
Chia bài lộ ra vẻ âm u, cản đường của cậu: “Thưa ngài, vừa nãy ngài đã cược mệnh hồn của mình, e là không đi được rồi.”
Tạ Kỳ Liên lộ ra vẻ mê man: “Không phải bảo là nói cho vui thôi à?”
Chia bài nhếch khóe môi, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm: “Nói cho vui thôi? Ngài xem chúng tôi có giống như nói cho vui không?”
Lũ quỷ hồn chậm rãi tụ lại, tạo thành một bức tường gió thổi không lọt, đáy mắt lập loè ánh sáng màu đỏ sậm.
Lão quỷ đánh cược với cậu cũng đứng dậy, lưng lão cong ngoằn, chỉ nghe hai tiếng răng rắc giòn giã vang lên, một cái gai xương dữ tợn nhô ra, đôi tay biến thành quỷ trảo, lão lộ ra dáng hình ác quỷ: “Khà khà, cụ già này tới lấy khuôn mặt bảnh bao cậu thua cho cụ đây.”
“Hiếm lắm mới gặp được một người sống ngốc như vậy… Tài vận cậu ta thua cho tôi được không… Chỉ số tội nghiệp của tôi hình như là -48, kiếp sau phải làm ăn mày…”
“Tôi muốn tay của cậu ta, tay cậu ta đẹp quá, ngón tay vừa dài vừa thẳng…”
Bầu không khí vui vẻ của khu giải trí này chỉ trong nháy mắt đã biến mất, chia bài của sòng bạc đều bu lại đây, nhóm khách quen lộ ra vẻ mặt ác quỷ hưng phấn, mấy con quỷ mới tới lẩn xa như một làn khói, không dám xía vô chuyện bao đồng, một người sống khác vào nhầm nơi này cũng trợn mắt lên, không biết đã bị đánh ngất từ khi nào.
Cũng tiện thật đấy.
Tạ Kỳ Liên vui vẻ vỗ tay: “Tốt quá rồi, may mà không phải nói đùa, bằng không tôi không phải đã làm không công sao.”
Tần Phong đứng sau lưng cậu bước lên trước, móc một cái còng tay ra vỗ lên bàn, gằn từng chữ nói: “Cảnh sát đây, bắt cờ bạc trái phép!”
…