QUAN TIÊN - Chương 42: Chương 42 Cái Cửa Gì.
Nghe thấy Trần Thái Trung nói như vậy, cái tên ở khu giải tỏa liền trợn tròn mắt rồi hừ lạnh một tiếng:
– Anh muốn hù tôi , bới móc nhân phẩm cảnh sát của tôi sao? Hừ, tôi hoan nghênh, anh cứ bới móc ra đi!
Mọi người khi nghe những lời này của hắn thì đều nhận ra hắn tuy bên ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng đã hơi sợ sệt.
Bởi vì hắn bỗng nhiên nhận ra một chuyện, vị phó chủ nhiệm này còn trẻ vậy mà giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo.
Dám nói như vậy thì hắn là nhân vật nhỏ mới là chuyện lạ! Vì phải giữ mặt mũi ình cho nên người này phải đốp lại, nhưng nếu tiếp tục bàn đến chuyện của quán cơm Hoa Anh Thảo này thì ười lá gan hắn cũng không dám nữa.
Thậm chí, sau khi nói xong câu đó, hắn không thèm quay đầu lại nghênh ngang bước đi. Trong mắt của mọi người đây là hắn biểu hiện quyền thế của mình nhưng chỉ trong lòng hắn mới hiểu được, tư thế của mình là muốn nói: Này này, xem cho rõ đi, tôi có nói gì thì cũng đừng để ý, điều quan trọng là tôi đã đi rồi.
Hắn vừa đi ra thì cái tên cảnh sát còn lại cũng lập tức theo ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn nhân viên công tác ở khu quy hoạch.
Một tên khôn khéo tiến đến.
– Trần chủ nhiệm, ngài cứ từ từ mà ăn, chúng tôi còn có công tác phải đi trước.
– Các đồng chí, ăn cơm một chút đã!
Thái Đức Phúc ở bên cạnh tiến tới, nhiệt tình giữ lại. Ý muốn của ông rất rõ ràng, cho dù muốn hay không muốn thì mình cũng đã đắc tội với cảnh sát, mà thế lực duy nhất có thể chỗng đỡ lại chính là nhân viên công tác. Hắn dĩ nhiên phải mượn sức một chút.
– Ở lại ăn một chút cơm rau dưa đi.
Những người cũng không dám không nể mặt ông. Cho dù không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật. Ở đây còn có phó chủ nhiệm Trần ra mặt cho nên bọn họ chỉ có thể khéo léo chối từ.
– Ông chủ Thái, hôm nay chúng tôi còn phải kiểm tra nhiều nơi nữa, nhiệm vụ rất là quan trọng, ý tốt này của ông, chúng tôi không thể nhận được.
– Người vừa mới đi ra có tên là gì vậy?
Trần Thái Trung nghiêm mặt trầm giọng hỏi, hắn không phải là người có bụng dạ rộng rãi. Từ trước tới nay chỉ có hắn mang tới phiền toái cho người khác, hôm nay lại bị người ta lên mặt như vậy, cho dù hắn đã chiếm thượng phong nhưng cũng muốn biết tên người đó là gì.
– Đó là phó trưởng phòng Vương ở phòng giải tỏa, Vương Hồng.
Cái tên có đôi mắt lanh lợi đáp lời.
– Tính tình của hắn chính là như vậy, phó chủ nhiệm Trần không cần để ý tới hắn, đừng quá tức giận, chuyện này cũng sẽ trôi vào lãng quên thôi.
– Dựa vào hắn mà cũng khiến tôi phải tức giận à? Hừ!
Trần Thái Trung hừ mũi một cái, hành động này xuất phát từ sự khinh thường trong lòng. Ngay lập tức mọi người ở đây đều cảm thấy hắn thật ngạo mạn.
– Hy vọng hắn có thể nhận ra bản thân hắn có bao nhiêu khả năng.
– Đúng rồi, anh tên là gì.
Phó chủ nhiệm Trần đột nhiên nhận ra những người ở trước mặt mình khá nghe lời, trong lòng không khỏi có ý muốn biết tên họ.
– Tôi tên là Dương Tân Cương.
Người này được sủng ái thì vừa mừng vừa lo, trên mặt liền xuất hiện một vẻ nịnh hót.
– Ha ha, chúng tôi đều là trợ lý tư pháp cho việc quy hoạch.
– Được rồi, các anh đi đi.
Trần Thái Trung gật gầu đầu.
– Thủ tục của tôi vẫn chưa xong cho nên hôm nay sẽ không tham gia cuộc kiểm tra được, nếu gặp Trương bí thư thì chuyển lời hỏi thăm giùm tôi.
Bốn người này vừa mới đi, Thái Đức Phúc đã tiến tới, đặt bàn tay mập mạp lên vai của hắn.
– Chà, tôi còn tưởng là ai hóa ra là bạn trai của Nhâm Kiều. Hôm nay cậu đã có ơn lớn với tôi, nào chúng ta lại đây uống rượu!
Trần Thái Trung đang ăn uống bỗng nhiên nhớ ra mình quên mất một chuyện. A Kiều hình như có mối liên hệ với người này, đây không phải là cậu của nàng hay sao?
Tuy nhiên, Thái Đức Phúc không ngờ với thân thế cậu của Kiều Kiều ông đã dựa cột mà leo lên tới tận bậc cha chú của thần tiên. Như vậy chẳng phải đã khiến cho phần mộ tổ tiên của ông được bốc lên khói xanh hay sao?
Điều khiến hắn khó chịu nhất chính là, Kiều Kiều đã vô ý thay đổi mối quan hệ giữa hai người, mà dường như, sự thay đổi đó đã đem lại hiệu quả ngay từ lần gặp đầu tiên.
Thật đáng buồn, hắn thầm thở dài trong lòng, ngoài miệng vẫn không nói gì, liếc mắt nhìn Nhâm Kiều một cái thì phát hiện cô giáo này đang cười khúc khích, đôi mắt một mí nheo thành hình lưỡi liềm. Nàng đang đứng ở bên cạnh ông già đưa bàn tay ngọc ngà chỉ trỏ về phía nơi này.
Dễ nhận thấy, nàng đang giới thiệu cho các trưởng bối trong nhà về mình giống như là một đức lang quân như ý.
Thôi thì đành mặc cho Nhâm Kiều cao hứng như vậy. Lần này… ta nhịn, Trần Thái Trung gật gật đầu:
– Ông chủ Thái, tôi sợ rằng những người ở phòng giải tỏa sẽ tiếp tục đến làm khó ông.
Nguyên tắc đã rành rành ra đó, phó phòng giải tỏa có thể bỏ qua chuyện này mới là lạ. Người ta muốn tìm sơ hở của ông để xử phạt thật sự là điều quá dễ dàng.
Cậu gọi tôi là ông chủ Thái? Thái Đức Phúc nhận thấy giọng nói của Trần Thái Trung có vẻ hơi xa lạ thì không khỏi cảm thấy hơi sửng sốt, không kìm được liếc mắt một cái nhìn về phía Nhâm Kiều. Thì ra bạn trai của Nhâm Kiều… đang giận dỗi nàng chuyện gì đó sao? Không được, mình phải khuyên nhủ lại A Kiều, con bé kia được nuông chiều quá nên không biết trời cao đất dày là gì.
Nhưng cho dù thế nào ông cũng không dám hỏi Trần Thái Trung, vì thế ông cười hì hì rồi vỗ vai hắn.
– Ha ha, không sợ, về phía phòng giải tỏa tôi đã có biện pháp.
– Tôi có một người bạn học cũ rất tốt, quen nhau từ nhỏ đã từng tắm truồng lội bùn chơi với cục trưởng Cát, ngày mai sẽ đi công tác trở về.
Thái Đức Phúc thản nhiên khoe khoang.
– Ha ha, thôi bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nào nào uống rượu thôi.
Lúc hắn ăn cơm ở đây, những người ở phòng quy hoạch đang ở làm việc bên ngoài đã ăn ở một nhà hàng khác. Tuy nhiên đang trong lúc tiến hành kiểm tra cho nên việc ăn uống rất đơn giản, trên bàn chỉ có bốn món rau và bốn món đồ ăn nóng, nhưng cả đội vẫn bưng bát ăn ầm ầm.
Khi đã ăn no xong liền có một người lên tiếng nói:
– Hôm nay chúng tôi mới được nhìn thấy tân phó chủ nhiệm, cái người tên là Trần Thái Trung đó, hình như chưa đến hai mươi tuổi.
– Hừ, hắn chỉ là học sinh trung học dĩ nhiên tuổi phải còn trẻ.
Một thanh âm trầm trầm được thốt lên, chủ nhân của câu nói đó chính là một tên mặt rỗ, trên khuôn mặt đầy mụn nhọt ấy hiện rõ lên vẻ khinh thường.
Cả bàn lập tức không nói gì.
Người vừa mới lên tiếng chính là Triệu Phác, hắn mới vừa tốt nghiệp đại học hành chính, vừa là học sinh lại vừa là cán bộ lại vừa là đảng viên. Hắn vốn là có thể ở lại trung ương để từ từ thăng tiến nhưng không hiểu rằng hắn đã ăn nhầm thuốc gì nên mới quyết định quay về thành phố Phượng Hoàng này làm việc.
Là nhân vật trọng điểm được chính quyền thành phố bồi dưỡng. Là “Cán bộ thanh niên” hắn được yêu cầu rèn luyện ở phía dưới. Sau khi được văn phòng chính phủ sắp xếp, Triệu Phác liền tới làm ở phòng quy hoạch.
Người này bình thường khi làm việc vô cùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, chẳng những ăn nói khó nghe mà hắn còn không biết điều, khuôn mặt của mình đầy mụn nhọt có hại cho hình ảnh của chính phủ mà lại tự tưởng tượng rằng mình là con người phong lưu, khi rảnh rỗi lại tới làm phiền các nữ đồng nghiệp, không thấy được rằng mình không bình thường.
Toàn bộ những người ở phòng quy hoạch không ai thấy hắn thuận mắt. Tuy nhiên không ai dám trêu chọc hắn. Người ta là đối tượng trọng điểm cần được bồi dưỡng, hơn nữa ở sau lưng hắn còn có rất nhiều giáo sư và bạn học nắm giữ các vị trí quan trọng trong chính quyền.
Gặp phải chuyện này hắn càu nhàu cũng là điều dễ hiểu, hắn ghen tị với Trần Thái Trung.