QUAN TIÊN - Chương 33: Chương 33 Bí Hiểm
– Ông không phải quen biết Đoạn Vệ Hoa sao?
Trần Thái Trung vốn có gút mắc này từ lâu, bây giờ có cơ hội liền nói ra, trên khuôn mặt hắn lộ một vẻ kỳ quái.
– Ông ấy không giải quyết được chuyện này sao?
Ông chủ Lữ làm sao mà biết được người này vì nguyên nhân mình tiết lộ vụ hối lộ hắn mà ôm hận chứ? Ông chỉ có thể thở dài một tiếng.
– Ôi, chỉ là kết giao hời hợt thôi, chuyện này tôi đảm đương không nổi. Với lại, cái tên Bạch Kiệt kia là người của Tần gia, cùng với lão Đoạn… Không hòa hợp lắm.
– Chà.
Trần Thái Trung mỉm cười một tiếng, trong lòng hơi khoan khoái.
– Đoạn thị trưởng không làm được thì tôi càng không thể làm được. Ông ấy là thị trưởng còn tôi là ai chứ? Tôi chỉ là một thôn trưởng… ừ là quyền thôn trưởng.
– Cậu làm được, tôi biết.
Ông chủ Lữ liếc mắt nhìn hắn, cẩn thận quan sát từng sự biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt đối phương.
– Trong mắt của lão Lữ tôi cậu không phải là cục bột để kẻ khác tùy ý nhào nặn.
Ta dĩ nhiên là vậy. Lời nói này của ông chủ Lữ Trần Thái Trung tán thành. Nhưng việc những lời này được phát ra từ miệng ông ta khiến cho Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên.
Hắn là người thẳng tính nên không giấu được tâm tình. Trên khuôn mặt của hắn tuy chỉ có biến hóa rất nhỏ nhưng đã bị ông chủ Lữ quan sát thấy. Biểu tình này là ngạc nhiên chứ không phải mờ mịt khiến cho ông chủ Lữ lại càng chắc chắn cho suy đoán của mình.
– Như vậy đi, tôi cũng không gạt cậu.
Ông chủ Lữ trầm ngâm một lúc.
– Tên Bạch Kiệt ác ôn này muốn đấu với tôi, có lẽ…. đằng sau lưng hắn có người sai khiến chăng?
– Tôi không nói nhiều nữa, con đường này rất quan trọng đối với tôi, chắc cậu cũng biết điều đó!
Ông chủ Lữ nhìn vào mắt hắn.
– Cho nên, để nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi định bỏ ra năm mươi ngàn đồng.
Năm vạn, quả là không ít. Tuy nhiên so với trăm vạn của tên Bạch Kiệt thì năm vạn của ông chủ Lữ vẫn không dứt được lòng thù hận của hắn.
– Số tiền này, đưa cho ai mới tốt đây?
Ông chủ Lữ quay đầu, liếc mắt nhìn Trần Thái Trung.
– Thái Trung, nếu như cậu có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, nói cho sảng khoái thì số tiền này là của cậu. Tôi cũng đỡ phải cầu xin người khác.
Cầu cạnh nhiều người, cuối cùng mọi chuyện thành công cũng khó nói là do tiếng nói của người nào mà có tác dụng hoặc là do tiếng nói của tất cả mọi người. Nhưng sau đó lại phải gặp áp lực, người nào cũng phải tạ ơn, thiếu người nào cũng không được. Về chuyện này ông cảm thấy hơi khó khăn.
Với việc chia nhỏ số tiền đưa cho nhiều người thì không bằng tìm một người rồi đưa tất cả cho hắn. Ông chủ Lữ hiểu rõ người làm được chuyện này chỉ có thể la tiểu Trần, người có thể dùng những thủ đoạn rất khó lường.
Trần Thái Trung ngẩn người, cau mày suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng hắn thở dài ngáp vài cái.
– Ôi thật là xui xẻo, tôi đành phải giúp ông. Cũng chả biết làm sao, tôi đang cố gắng kiếm thành tích mà!
Con đường còn chưa tu sửa xong thì thành tích của hắn cũng chẳng có gì. Nhưng trước khi hoàn thành thì phải làm sao? Thì ngọai trừ số tiền kia không nên nhận thêm nữa.
Hắn vốn cho rằng dựa vào khả năng của ông chủ Lữ thì chuyện này sẽ được giải quyết rất đơn giản. Dĩ nhiên hắn không muốn nhiều chuyện, nhưng hắn thật không ngờ đối phương lại giống như uống nhầm thuốc, đến nhờ mình giúp đỡ, thật là khó hiểu.
Chậc, cuối cùng cũng khiến cho cậu để lộ nội tình ra. Trong lòng ông chủ Lữ hơi đắc ý, rèn sắt phải thừa dịp lửa còn nóng, ông liền dựa thế mà theo, dùng một giọng nói thân thiện hỏi.
– Trần Thái Trung, vậy là cậu định tìm lãnh đạo nào trong tỉnh vậy?
Vừa thấy thôn trưởng gật đầu trong nháy mắt, ông chủ Lữ liền hạ quyết tâm nhất định phải kết giao với người đứng trước mặt mình. Quen biết được vài người trong lĩnh vực chính trị thì việc lăn lộn trên thương trường của ông cũng sẽ dễ dàng hơn.
Lãnh đạo ở trong tỉnh à? Trần Thái Trung nghiêng đầu nhìn hắn, ngay lập tức hiểu ra ông chủ Lữ đang nghĩ tới điều gì.
– Chuyện này ông không cần xen vào.
Hắn không muốn giải thích nhiều.
– Tóm lại chuyện quan trọng nhất là phải thông được con đường này phải không?
Dĩ nhiên là vậy, ông chủ Lữ gật gật đầu. Ông thấy đối phương không bị hấp dẫn bởi năm mươi nghìn mà tiến thoái vẫn không hề rối loạn, nói chuyện hoàn toàn bình tĩnh, bụng dạ lại sắc sảo thì thầm nghĩ người này quả là có tương lai.
Trần Thái Trung dĩ nhiên sẽ không tính đến chuyện đi cầu cạnh vị lãnh đạo nào trong tỉnh cả. Ở trong thành phố hắn chỉ biết một người duy nhất là phó bộ trưởng Đoạn Vệ Dân, mà hình như giữa hai người còn có một chút hiểu lầm gì đó.
Điều hắn đang thầm tình toán chính là thay đổi tuyến đường. Đúng vậy, là thay đổi tuyến đường.
Cách thay đổi tuyến đường này dường như là không ai muốn dùng tới. Nhà máy xi măng trước kia đặt ra lộ tuyến để xây dựng, chẳng những đã đảm bảo số lượng thi công nhỏ nhất, phí tổn thấp nhất mà đó còn là con đường thẳng. Việc vận chuyển xi măng sẽ nhanh hơn, con đường ngắn hơn. Nếu không sẽ phải tổn hao thêm dầu nhớt, tốc độ và an toàn lại không đảm bảo.
Cho nên kế hoạch thay đổi tuyến đường không phải là một chuyện dễ dàng. Đoạn đường mà cảnh sát niêm phong kia cũng không phải là quá dài, chỉ khoảng ba mươi mét mà thôi, nhưng muốn thay đổi từ đoạn này thì con đường sẽ phải tu sửa thêm ba trăm mét, nếu không độ cong của đường sẽ rất lớn.
Tu sửa cũng chưa là gì, điều quan trọng là bên cạnh đường có không ít những tảng đá. Người bình thường nhìn vào là không muốn làm rồi.
Trần Thái Trung không phải là người bình thường, cho nên mười ngày sau, hắn vui vẻ gọi điện thoại cho ông chủ Lữ.
– Ông chủ Lữ, con đường đã hoàn thành, ông có đến nghiệm thu không?
– Hoàn thành rồi sao?
Ông chủ Lữ kinh ngạc đến nỗi buông cả tai nghe.
– Cậu nói là con đường… đã tu sửa xong rồi?
Cái lỗ tai của ông ta bị sao vậy? Trần Thái Trung ngáp ngáp.
– Ừ, đúng vậy, đã hoàn thành, ông nhớ mang tiền đến, tôi bây giờ đã hết sạch tiền rồi.
– Được rồi, được rồi, tôi lập tức tới, lập tức tới.
Ông chủ Lữ cúp điện thoại, vội vàng gọi lái xe, trong lòng đang cân nhắc: Không đúng, ở chỗ đó mình vẫn liên tục sai người đến hỏi thăm, chưa từng nghe nói đã được giải niêm phong, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Cho nên nơi mà ông đến trước tiên chính là đoạn đường bị niêm phong kia. Ông tin rằng Trần thôn trưởng rất có thực lực, những nơi khác chắc là đã xong rồi, chỗ mà ông lo lắng nhất chính là nơi này.
Vừa đến nơi, ông chủ Lữ liền trợn tròn mắt. Đúng thế, chính là trợn tròn mắt, bởi vì những tờ giấy niêm phong của cảnh sát vẫn còn đó, chỉ là ở bên cạnh đã có một con đường lớn chạy sát.
Ở bên cạnh con đường lớn là một mảnh đất có vẻ hoang sơ. Nếu như là một người không biết chuyện nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng chỗ bị niêm phong kia là đất hoang, ở đây đã xảy ra án mạng gì đó chăng?
Ta đoán đúng phần đầu nhưng lại không đoán đúng phần cuối.
Ông chủ Lữ lặng nhìn chừng hai phút sau đó mới lên xe.
– Đi, tới thôn ủy, tôi muốn tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Thằng nhóc này, thật là thâm hiểm. Sống chết cũng không chịu vận dụng mối quan hệ của cậu, không ngờ lại dùng đến chiêu này! Ngồi trên xe, ông chủ Lữ vừa cẩn thận suy tính một chút vừa mỉm cười. Đây đúng là điều mà mình chờ mong.
Tuy nhiên, ông nghĩ không ra, muốn thay đổi tuyến đường này, nói về mặt tài chính cần phải cung cấp, chỉ sợ sẽ vượt xa con số năm mươi nghìn, người này tại sao lại bỏ gần tìm xa chứ?