QUAN TIÊN - Chương 21: Chương 21 Tình Thú Là Một Loại Văn Hóa.
- Trang chủ
- Truyện tranh
- QUAN TIÊN
- Chương 21: Chương 21 Tình Thú Là Một Loại Văn Hóa.
Thanh niên trẻ tuổi kia cũng hơi ngẩn người một chút, nhìn về phía Trần Thái Trung, quả nhiên hắn cũng nhận thấy có chút quen thuộc.
Tuy nhiên ngay sau đó hắn lập tức chuyển ánh mắt của mình sang phía cô gái bán hàng.
– Tôi muốn bộ đồ mới nhất, tốt nhất lấy từ Quảng Châu, HongKong. Bạn gái của tôi vừa trở về từ nước Mỹ….
Vừa mới trở về từ Mỹ, dĩ nhiên tầm mắt sẽ rất cao.
Nghe nói như vậy, Trần Thái Trung cùng với cô bán hàng đều nhìn về phía cô gái kia. Cô ấy khá đẹp, đúng là khá đẹp, tuy nhiên cho dù thế nào Trần Thái Trung vẫn cảm thấy cô ta cùng với những khách hàng nữ ở đây vẫn có điểm gì đó tương tự nhau, trên người dường như mang theo một vẻ của gái phong trần.
Có lẽ đây chính là quến rũ chăng? Nhưng sau đó hắn cũng không để ý nữa, những người phụ nữ khác, có liên quan gì đến mình chứ? Nhanh chóng lấy hóa đơn mới là điều quan trọng, dù sao nhan sắc của cô gái này cũng không thể gọi là khuynh quốc khuynh thành. Thậm chí ngay cả Hắc quả phụ Tiên Nhân Khiêu cũng hơn cô ta một bậc.
Cái hóa đơn này có thể đem về thanh toán hay không đây?
Hắn vừa nghĩ vừa nhìn cô bán hàng hỏi:
– Thế nào? Có thể viết thành đồ dùng sinh hoạt hay không?
– Không thể.
Cô phục vụ thấp giọng giải thích.
– Có thể viết thành đồ dùng văn hóa, vậy có được không?
Nội y sexy, đúng rồi… đây quả là một loại văn hóa. Trần Thái Trung gật gật đầu:
– Được rồi, viết như vậy đi.
Sau khi hai người nói chuyện xong với nhau, cô bán hàng hỏi cô gái kia:
– Xin hỏi số đo của cô là bao nhiêu?
Cô gái kia còn chưa trả lời thì bạn nam của cô đã lên tiếng, trong giọng nói của hắn mang theo chút đắc ý:
– À, áo ngực của cô ấy là cỡ 34D…
Trần Thái Trung nghe thấy vậy thì phì cười một tiếng. Hắn vừa được chỉ bảo kiến thức về nội y cho nên biết rõ lai lịch về mật mã của áo ngực này.
Con số phía trước chính là cấp bậc bộ ngực của phụ nữ. ABCD chính là chỉ độ bao phủ lớn hay nhỏ. Những thứ hắn mua đều thuộc loại 80, 85, 90 cùng với độ bao phủ CDE. Hắn cho rằng bộ ngực của Nhâm Kiều chắc chắc không nhỏ cho nên chỉ nên mua cỡ lớn chứ không nên mua cỡ nhỏ.
Lúc nãy hắn nghe nhầm tưởng bộ ngực của cô gái kia chỉ có 34centimet liền không nhịn được phì cười. Kỳ thực, hắn không biết rằng đơn vị của tên thanh niên kia nói là tấc anh, đổi ra đơn vị centimet cũng đến 86.
– Cậu cười cái gì?
Thanh niên kia vốn dĩ đã luôn kiêu ngạo, nghe thấy tiếng cười chế giễu mình thì nhất thời tức giận. Nhưng bởi vì hắn thấy người này hơi quen quen, lại không nhớ rõ là ai nên vẫn cẩn thận lời nói
– Cậu chưa nhìn thấy nam nhân nào mua nội y cho người phụ nữ hay sao?
Trần Thái Trung cảm thấy hơi ngượng ngùng, hơi bị mất hứng. Chỉ là hắn cũng không muốn hơn thua nên giả vờ không nghe thấy, thản nhiên đi lấy hóa đơn.
– Thật ngại quá… cỡ 34D này đã được bán hết.
Cô bán hàng bối rối giải thích:
– Vừa rồi có một người mua rất nhiều, nguyên một kiện đã bị ông ấy mua hết.
Đôi nam nữ này nhìn giá thì thấy một bộ nội y tơ tằm này đáng gia tới một trăm mười tám khối. Trần Thái Trung mua cũng không ít, số 34D mua tới một kiện. Cho nên lời của cô bán hàng làm bọn họ phải ngạc nhiên.
– Là hắn ư?
Thanh niên ngạc nhiên chỉ vào Trần Thái Trung. Cô bán hàng liền gật đầu, thanh niên thấy vậy thì đi lên phía trước, vỗ vai Trần Thái Trung:
– Này, cậu đứng lại đã.
– Anh là ai?
Trong lòng Trần Thái Trung vốn đã cảm thấy hơi khó chịu, hắn nhăn mày nhìn người trước mặt:
– Anh nắm lấy vai tôi là có ý gì?
– Cậu?
Ánh mắt của người thanh niên liền trợn trừng lên, ngón tay chỉ vào mặt Trần Thái Trung, khuôn mặt tức giận run run nói:
– Tên tiểu tử này, tao nói thẳng ày biết, anh mày muốn kiện quần áo đó là đã để mắt tới mày!
Trần Thái Trung tính tình vốn bại hoại, nghe người khác gọi mình là “anh mày”, còn tỏ vẻ xem thường, hắn cũng liền đốp trả:
– Thằng cháu, mày muốn làm anh của ai?
Thân hình của hắn cao lớn, thân thể cũng khỏe mạnh. Tuy rằng người mập ở phía trước miễn cưỡng cũng được gọi là to con nhưng so với hắn thì cũng còn thua kém một chút.
Người thanh niên này liền tức giận vung tay định cho Trần Thái Trung một cái bạt tai:
– Mẹ mày, dám nói với tao như vậy à?
Hừ lại còn thế này nữa, thật là không biết điều. Trần Thái Trung không giận không vui, cười cười vung tay lên, gạt mạnh cánh tay của hắn ra.
– Chát.
Một tiếng vang lên, dường như là tiếng xương gãy, ngay sau đó tên thanh niên kia liền ôm cánh tay phải, đau đớn rên lên một tiếng “a”. Quả thực có thể nói thanh âm này vang đến tận trời xanh.
– Tại sao giọng của mày lại có thể cao như con gái vậy?
Trần Thái Trung nghi hoặc nhìn hắn, khó hiểu lắc đầu:
– Mày nói cái mày cần là 34, so với cái cỡ 85 của tao thì là cái gì chứ? Vốn không cùng cỡ mà!
– Tên khốn kiếp!
Cô gái kiều diễm kia cũng không chịu nổi. Trần Thái Trung chẳng những đánh bị thương người của cô mà còn nói ra những lời khinh bạc đối với nàng. Thật là một sự nhục nhã, cô không kìm được quát lớn một tiếng, dùng mười cái móng tay sắc nhọn, định đâm thẳng vào mặt hắn.
Trần Thái Trung làm sao có thể tha thứ ột cô gái hung hăng như thế? Hắn nhấc chân một cái, tuy rằng tư thế của hắn không đẹp, nhưng rất mạnh, một cước đã khiến cho cô nàng văng ra đến ba thước.
– Vốn là tôi không muốn đánh con gái.
Trần Thái Trung mỉm cười nhìn cô gái bán hàng và những cô gái mua hàng xung quanh giải thích:
– Tuy nhiên vừa rồi bộ dáng của cô ta tôi cho rằng đó không phải là việc người phụ nữ nên làm, các cô thấy tôi nói có đúng không?
Những người này làm sao dám mở miệng trả lời chứ? Vốn lúc đầu hắn không hỏi người khác, bọn họ còn thì thầm to nhỏ với nhau, bây giờ trong cửa hàng, tất cả đều lặng ngắt như tờ.
Tên mập kia đã đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt hiện ra một vẻ ác độc:
– Mày nếu là quân tử, có can đảm thì hãy ở đây không đi đâu, dám không?
Vừa nói chuyện hắn vừa đút tay vào trong túi, rút ra một chiếc điện thoại di động.
– Tao không phải là quân tử, lời nói của mày không tính.
Trần Thái Trung liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện ra một vẻ khinh thường. Sau đó hắn đi tới cầm lấy những cái túi mua sắm rồi quay đầu ra ngòai cửa:
– Có cần tao ày tiền thuốc men không?
Người này, sao mình trông thấy có vẻ quen quen nhỉ?
Trần Thái Trung vừa đi vừa suy nghĩ chuyện này.
– Thằng nhóc kia, mày cứ chờ xem, tao mà không bắt mày gọi tao là cha là mẹ, thì tao không mang họ Triệu nữa!
Họ Triệu ư? Trần Thái Trung đột nhiên giật mình, người này chính là… Chính là cái tên Triệu Mậu Bân sao?
Ở trong cuộc thi tuyển nhân viên công chức kia hắn đã chèn ép mình, khiến mình không thể vào được cục nhân sự, người đó chính là hắn.
Triệu Mậu Bân nhìn theo bóng lưng của Trần Thái Trung thì bỗng ngẩn người trong phút chốc. Cảm thấy dáng vẻ người này quen quen, bỗng nhiên nhớ ra, hắn liền nghiến răng nghiến lợi:
– A, hắn chính là Trần Thái Trung!
– Tao sẽ không để yên ày!
Triệu Mậu Bân lớn giọng hét lên, trước đây là cuộc thi cạnh tranh nhau, bây giờ là đánh nhau, mối thù lớn này tao sẽ không bỏ qua.