QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH - Chương 50: Bắt được
- Trang chủ
- Truyện tranh
- QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH
- Chương 50: Bắt được
Trong quá trình Tề Hàm tiếp nhận giáo dục, cho tới bây giờ cũng chưa có kiểu phản kháng như vậy, đừng nói là tiên sinh kỳ thật không có kiên nhẫn, dù ở trước mặt sư phụ, hắn cũng không dám bướng bỉnh. Duy nhất một lần khăng khăng muốn rửa chân cho sư phụ, sau đó cũng bởi vì động cơ không thuần túy mà bị roi mây của tiên sinh quất đến chết đi sống lại.
Đương nhiên, sự thật vô số lần chứng minh, nghe hai người bọn họ, thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cho nên, bây giờ đối với hành động này của Tề Vân, Tề Hàm vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận, đây căn bản là cách làm không có ý nghĩa nhất. Tề Hàm thu xếp ổn thỏa Tề Huyên náo loạn một trận lại bị kinh sợ, mang theo tâm trạng đi sắc thuốc cho nó, chuyến đi này lại là một canh giờ.
Mưa thu như buồn, mưa bụi mịt mù bay, nhìn thì như cả dù không cần che, nhưng cũng không chịu nổi cảm giác lạnh lẽo không chỗ hở nào không xâm nhập. Bao nhiêu năm rồi, Tề Vân chưa từng bị trách phạt như thế? Phiến đá cứng rắn dưới gối dường như thanh đao cùn từng chút từng chút cứa đầu gối mình, đau đớn lan tràn đến cẳng chân thậm chí toàn thân!
Hắn chật vật quỳ trong mưa, oan ức trong lòng ùn ùn kéo đến còn hơn cơn mưa thu này. Hắn không trách Tề Huyên, nó thấy mình bỏ gì đó vào thuốc, mà trong thuốc của nó vừa vặn có độc, chuyện này gặp ai cũng không có cách nghĩ thứ hai, mặc dù, ai cũng tìm không ra bất kỳ động cơ nào; hắn nghĩ là Tề Hàm…
Từ Tề Huyên trong miệng Tề Vân biết được, lần bọn họ đi Cung vương phủ cứu người, Quân ca ca vậy mà bị đánh ba mươi roi da sau đó mới ra cửa! Hơn nữa, sau đó hắn còn bị tiên sinh hắn trách phạt nặng nề! Tuy rằng Tề Huyên đánh chết cũng không chịu nói ra tiên sinh Quân ca ca là ai, nhưng người có thể dạy dỗ học trò giống như hắn, tất nhiên cũng là người trí tuệ kinh tài tuyệt diễm rồi. Y phạt nặng, Quân ca ca ăn bao nhiêu khổ mới có thể chịu nổi! Nhưng ở trước mặt mình, một chữ hắn cũng chưa từng đề cập!
Cho nên, hắn áy náy, càng ngưỡng mộ. Hắn không cho phép mình trước mặt Tề Hàm có điểm nào khiến Tề Hàm không hài lòng.
Nhưng mà, bây giờ… vậy mà hắn gánh tội danh hạ độc hại người khác!
Không phải! Hắn gánh không nổi! Cũng không thể gánh!
Lúc Tề Hàm một lần nữa bưng thuốc sắc xong tới, liền thấy thiếu niên bị nước mưa đánh cho toàn thân ướt đẫm đang lung la lung lay quỳ, một cây dù che mưa bị ném qua một bên, thị vệ tên là A Hỏa đứng bên người.
Liếc mắt một cái, hắn liền thấy rõ rồi, tức giận vừa mới dằn xuống lại lần nữa dâng lên.
Trong tầm mắt rũ xuống của Tề Vân xuất hiện một đôi chân, mưa bụi trước mắt ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt mang theo tức giận dưới tán dù giấy dầu.
“Ta bảo ngươi trở về, nghe không hiểu sao?”
Tề Vân ngơ ngác, trong đầu chỉ bật thốt ra một câu, “Quân ca ca… Ngài tin ta…”
Một câu nói liền phá vỡ trái tim chẳng hề kiên cố của Tề Hàm, hắn đau lòng hơn nữa tự trách, sao hắn có thể đối xử như thế với một đứa bé! Không phải hắn không cảm nhận được tấm lòng thân cận của Tề Vân đối với mình, bắt đầu từ khi nào, Tề Hàm hắn dĩ nhiên biết nhẫn tâm cự tuyệt Tề Vân bên ngoài như vậy, sẽ thương tổn tấm lòng thành khẩn của Tề Vân?!
Cơn giận của Tề Hàm đột nhiên không thấy nữa như nước sôi dội vào tuyết, hắn khom lưng đỡ Tề Vân nói, “Đừng quỳ nữa, mắc mưa sẽ sinh bệnh, vào phòng thay quần áo khác, sớm trở về đi…”
Trên tay có lực cản, Tề Vân kéo cánh tay hắn, nước mắt tích lũy hơn một canh giờ trượt xuống khuôn mặt, hòa lẫn với nước mưa, “Quân ca ca, ngài tin Vân nhi sao!”
Tề Hàm bình tĩnh, nói rằng, “Ngươi và Huyên nhi bên nào cũng cho rằng mình đúng, tin ngươi thì không thể tin nó…”
Ánh sáng trong mắt Tề Vân tắt từng chút từng chút.
“Chuyện đã phát sinh,” Tề Hàm tiếp tục nói, “Dù muốn trả lại trong sạch cho ngươi, ngươi cũng nên cho ta thời gian.”
Trong lòng Tề Vân cũng rõ ràng, đây là cách làm tốt nhất, nhưng Quân ca ca không tin hắn trước, hắn vẫn cảm thấy thương tâm.
Tề Vân đi lần này chính là mấy ngày, bệnh Tề Huyên lại lúc tốt lúc xấu không thấy khá hơn như trước. Tề Hàm dứt khoát ở lại vương phủ kề cận chăm sóc, đến đến đi đi cũng quen mọi người trong vương phủ.
Buổi trưa mùa thu, Tề Hàm và Tề thúc lão quản gia vương phủ ngồi ở hành lang uốn khúc bên ngoài nhà bếp, câu được câu không nói chuyện phiếm. Lão Tề Thúc hơn năm mươi tuổi do Hoắc Thảo Mộc phái tới sau đó Tề Mộ Tiêu lập phủ, nhoáng cái đã mười mấy năm trôi qua. Lão nhân ban đầu còn có chút kính nể thiếu niên công tử khí chất nổi bật này, ai ngờ hắn bình dị gần gũi đến khó tin, một già một trẻ trò chuyện đôi chút, gần như thành bạn vong niên.
“Tề thúc, từng ngọn cây cọng cỏ trong phủ đều do ngài để ý, ngài có thể biết rõ như lòng bàn tay không?” Tề Hàm chỉ vào một bụi thu cúc đủ màu nở rộ trong vườn hoa ngày thu hỏi, bên cạnh, có một gã sai vặt tuổi còn trẻ đang đi xung quanh hàng rào tre.
“Cũng không hẳn,” Tề thúc sang sảng cười nói, “Tiểu tử kia còn nhỏ tuổi hơn con trai lão, làm việc cũng không dễ dàng, có thể chăm sóc một ít thì chăm sóc một ít, trong phủ thiếu chủ tử, là một chỗ khó được thanh tịnh. Tiểu Lục, đừng phá hàng rào nữa, đi, xem thuốc của tiểu thiếu gia đã xong chưa!”
Tề thúc phân phó gã sai vặt tên Tiểu Lục, Tiểu Lục nhìn một già một trẻ ngồi ở hành lang, trên mặt ngây ngây ngô ngô cười, gã đáp lại một tiếng, đặt một bụi hoa cúc tím vừa nở xuống tựa bên cạnh hàng rào, dự định xem thuốc xong sẽ trở lại xử lý.
“Tề thúc,” Tề Hàm cũng mỉm cười nói, “Sau giờ ngọ đi ngủ một chút đi, trong phủ cũng không có chuyện gì, thuốc xong rồi ta đi nhìn Huyên nhi uống.”
Tề thúc nhìn thiếu niên trầm ổn này một chút, vỗ bắp đùi cười ra tiếng, “Được rồi, già rồi già rồi, đi đứng không tốt, lão nhân đi ngủ một chút vậy.”
Tề Hàm không đứng dậy, dựa vào lưng ghế trúc, ý cười hời hợt, trong cảnh sắc mùa thu ngào ngạt, như ánh trăng sáng tỏ trong núi.
Tề thúc đi không lâu sau, gã sai vặt tên Tiểu Lục kia cũng xem xong thuốc rồi đi ra, không nhìn thấy Tề thúc, gã xấu hổ gật đầu thi lễ với công tử trẻ tuổi, tiếp tục đi tới vườn hoa.
“Tiểu Lục,” Tề Hàm xoay đầu, trên mặt thiếu niên có ý cười sáng rỡ, “Bỏ thuốc vào thuốc của Huyên thiếu gia xong rồi?”
Bước chân gã sai vặt tên Tiểu Lục dừng lại, xoay người lại không hiểu nói, “Quân công tử ngài nói gì, tiểu nhân không hiểu.”
Khóe miệng Tề Hàm khẽ nhếch, “Ngươi không hiểu không sao cả, ta chỉ muốn ngươi biết, Tiểu Lục… đối với việc dị ứng thu cúc…”
Sắc mặt “Tiểu Lục” thay đổi, đột ngột xoay người lại, bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám quân sĩ áo đen chỉnh tề, trường đao lập lòe uy phong lẫm liệt! Tề Hàm đứng dậy vung tay trái lên, đám quân sĩ trong nháy mắt dạt ra thành hình quạt, lấp kín tất cả đường lui của “Tiểu Lục”.
Sắc mặt Tiểu Lục nghiêm túc, giờ phút này gã tay không tấc sắt, rất có tư thế mặc người chém gϊếŧ. “Ha hả,” Gã ngoài mạnh trong yếu cười lạnh nói, “Quân công tử thật đúng là nể mặt tiểu nhân.”
Tề Hàm đứng trên bậc thang, vóc người thiếu niên cao cao khí thế tài tình, “Gia sư đã dạy, lúc có thể sử dụng sư tử vồ thỏ không cần quá mệt nhọc chính mình, trong nhà tích trữ nghìn vàng không ngồi dưới mái hiên mà.”
“Tiểu Lục” ngừng thở, câu nói mát này còn lạnh hơn mưa bụi mùa thu.
Lúc này, Mạc Hâm từ phòng bếp đi ra, hồi bẩm nói, “Thiếu gia, trong thuốc Huyên thiếu gia quả nhiên có độc.”
Sắc mặt Tề Hàm không đổi, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, hỏi, “Tự ngươi bó tay chịu trói, hay là ta chụp bao bố đánh ngươi một trận trước rồi trói lại?” Đối với lời nói chí lý của Nguyên thúc thúc hắn, trong lòng Tề Hàm cảm thấy rất có khí thế.
“Tiểu Lục” đột nhiên cười rộ lên, tùy tiện xem thường không nói ra được, “Ngươi cho rằng ngươi thắng? Nhìn phía sau ngươi một chút trước đi!”
Tề Hàm mặt không đổi sắc xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy một gã trung niên mặc trang phục tôi tớ trong vương phủ cầm một thanh dao găm sắc bén, mà dao găm đang kề vào cổ Tề Vân!
Thiếu niên dưới dao thấy Tề Hàm xoay người lại, xấu hổ, hối hận tràn đầy hai mắt, toàn thân hắn bị khống chế, lúc này bị dùng để uy hiếp Tề Hàm, hắn đầy bụng khuất nhục, lại không có oan ức.
“Thanh kiếm…” Gã đàn ông nói chưa xong, trường kiếm trong tay Tề Hàm đã bắn ra như một nước mùa thu, xẹt qua sát gò má của gã, sau đó “phập” một tiếng cắm trên cột hành lang uốn khúc. Gã đàn ông hơi chuyển đầu, tránh thoát mũi nhọn.
“Gϊếŧ hắn!” Tề Hàm không quay đầu lại lạnh giọng phân phó, ngay lúc đó, một tia sáng bạc mỏng manh xuất thủ lần nữa, mục tiêu lần này dĩ nhiên là cổ gã tôi tớ!
Mạc Hâm và Tề Hàm đã sớm thần giao cách cảm phối hợp ăn ý, hắn vừa nghe được mệnh lệnh, lập tức phất tay tiến lên, thị vệ vương phủ trải qua chiến trường, phản ứng đối với chữ “gϊếŧ ” quen thuộc như bản năng sắc bén.
Tất cả biến hóa thật sự quá nhanh, gã tôi tớ không nghĩ tới thiếu niên công tử nhìn bình bình đạm đạm ở hành lang uốn khúc này lại giết chóc quyết đoán như thế! Gã không ngờ tới biến hóa nảy sinh, ánh sáng bạc bắn nhanh mà đến, chỉ có thân dưới mũi nhọn gã mới rõ ràng cảm giác được cách biệt nghìn dặm… ánh sáng bạc có thể đến, là cổ của gã!
Gã không thể không lách mình tránh ra, mà trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, gã không còn cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì cho con tin thật vất vả mới bắt được!
Mọi thứ nói thì dài dòng, kỳ thật phát sinh trong chớp mắt!
Lúc tiếng đánh nhau phía sau lưng Tề Hàm vang lên, đồng tiền hắn lấy làm ám khí cũng đã chạm đến yết hầu đối phương, hắn nhanh như kiếm sắc tung người mà lên, cùng lúc tay phải đẩy Tề Vân ra ngoài vòng đánh nhau, hai chân bay lên trời, trong khoảng thời gian ngắn, bóng người như bay!
Sau đó gã đàn ông hoàn toàn không có sức chống đỡ, tai chỉ nghe nhiều tiếng “bịch bịch”, trước ngực chịu đòn nghiêm trọng; lại nghe một tiếng “phịch” vang thật lớn, sau lưng đập vào một cây cột hành lang.
Hai mặt đối địch, gã đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống đất quằn quại.
“Để người sống.”
Xác định Tề Vân an toàn, kẻ địch cũng mất đi sức chống đỡ, Tề Hàm lần nữa phân phó Mạc Hâm và thị vệ vương phủ đang quần đấu. Đồng thời, chính hắn đi nhanh đến trước mặt gã đàn ông, một cái tát lệch mất cằm gã; lại ra tay như điện, ngăn lại tất cả đốt ngón tay có thể hoạt động của gã!
Lại vào lúc này, truyền đến tiếng bọn thị vệ kêu lên!
Thì ra, gã sai vặt tên “Tiểu Lục”, rốt cuộc vẫn lợi dụng khe hở, dùng thuốc độc sớm đã giấu kỹ, tự sát mà chết!
—————-
Ơn giời, bò lê bò lết cũng sắp được 1/4 con đường rồi 😥😥😥😥
À mà tui bận quá nên hết hàng rồi ha, hẹn mấy cô tuần sau gặp lại :”>