QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH - Chương 44: Trưởng bối
- Trang chủ
- Truyện tranh
- QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH
- Chương 44: Trưởng bối
Lúc Tề Mộ Tiêu từ phủ thượng thư đi ra, còn nghĩ đến cái lọ thuốc vừa rồi ngửi được trong gian phòng xập xệ, rõ ràng là đồ của Bắc Mãng!
Y ở biên cương phía bắc giằng co với Bắc Mãng mấy năm, mọi thứ của bọn họ y đều rõ như lòng bàn tay. Tại sao trong phủ Tào Khiêm có thể có vật này? Là Tào Khiêm? Hay là Tào Mặc? Hay là người nào khác?
Ngoại trừ hành quân đánh trận, cái đầu này của y cơ bản không hoạt động được, trước đây có tam đệ đệ chống đỡ tất cả, hiện tại cũng có quân sư tham mưu và quản gia, gã sai vặt tam đệ đệ sắp xếp cho y, y chỉ cần yên tâm đào hầm chiến tranh, bẫy chết đám Bắc Mãng man di rục rịch ngóc đầu dậy là được rồi. Hiện tại dưới tình huống này, vẫn nên tìm người thương lượng một chút vậy.
Cái gọi là buồn ngủ gặp chiếu manh thật đúng cho tình huống này của Cung thân vương gia, ba người đối diện đi tới, áo mũ chỉnh tề phong tư lỗi lạc, không phải là huynh đệ Quân Vũ, Quân Hàn và Vương Nguyên sao?
Sau một phen chào hỏi, bốn người kéo nhau trở về vương phủ. Dưới cây ngô đồng trong hậu viện, hiển nhiên có quản gia sắp xếp trà nước, trái cây và điểm tâm.
Quân Vũ nhấp một ngụm trà, cười nói, “Năm đó tam đệ nhất định phải trồng một hàng cây ngô đồng ở chỗ này, nói là nơi phượng dừng chân, hiện tại phượng hoàng không tới, nhưng lại để huynh đệ chúng ta ăn ăn uống uống dưới tàng cây.”
“Lời này của đại ca sai rồi,” Vương Nguyên ở một bên rung đùi đắc ý nói rằng, “Tam ca của ta làm như vậy nhất định là có lý do.”
“A ha!” Quân Hàn cũng chẳng thèm châm chọc, “Còn lời này sai rồi, hai mắt ngươi chỉ biết phân biệt bảo vật vàng bạc đồng sắt cũng có thể nhìn ra dụng ý của tam đệ?”
“Quân nhị ta cảnh cáo ngươi nha,” Vương Nguyên không chịu thua chút nào, “Đừng cho rằng ta đánh không lại ngươi, có tiền có thể sai ma khiến quỷ, ta đến Vô Khi* lâu mua mười người tám người, chụp bao bố đánh ngươi ngươi tin không?!”
* Vô Khi nghĩa là không lừa dối.
Thấy hai người bọn họ lại cãi vã, Tề Mộ Tiêu không nhịn được tung cho mỗi người một cước đá bọn họ xuống ghế. Hai người hai mươi mấy tuổi đầu da mặt không thay đổi màu sắc chút nào phủi mông một cái đứng lên ngồi xuống, dường như người vừa rồi ngã chổng vó không phải là bọn họ.
Đối với việc Tề Mộ Tiêu động tay động chân, bọn họ đã quen rất nhiều năm rồi.
“Thu liễm một chút đi,” Quân Vũ liếc xéo bọn họ một cái, ngược lại nói với Mộ Tiêu, “Cửu ca, sao ta nghe nói mấy ngày hôm trước có người xông vào vương phủ, còn mang Huyên nhi đi, sự việc đã giải quyết chưa?”
Hai người Quân Hàn, Vương Nguyên cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe, vẻ mặt tò mò, hảo hán nhảy ra từ nơi nào mà dũng mãnh như thế, nhất định phải gặp.
Tề Mộ Tiêu đang định giải thích, quản gia vội vã chạy đến, khom người hồi bẩm nói, “Vương gia, ngoài cửa có vị công tử họ Quân mang theo tiểu vương gia trở lại.”
“Mang bọn họ tới nơi này.” Tề Mộ Tiêu phất tay một cái, lời ít mà ý nhiều nói lại sự việc ngày đó.
Trên hành lang gấp khúc thật dài trong vương phủ, Tề Hàm và Mạc Hâm đi phía trước, Tề Huyên và Mạc Nghiêu theo phía sau.
Tề Huyên đi một bước liền nhe răng trợn mắt oán giận, “Quân ca ca tàn bạo, đánh chân người ta còn phạt người ta đi bộ! Hu hu… Đau chết mất! Tam Thổ, ngươi thì tốt rồi, không cần dùng tay heo bước đi!”
Mạc Nghiêu đỡ Tề Huyên đi bộ cũng không dễ chịu gì, hai tay sưng, còn phải cầm kiếm, còn phải đỡ tiểu tổ tông này bước đi! “Thiếu gia, tay heo vốn không cần bước đi, chân heo mới dùng để bước đi!”
“Hừ hừ, chân heo bước đi thì sao?! Không biết là đôi tay heo nào bị Tam Kim ca ca phạt luyện kiếm pháp một trăm lần, ha ha… Đến lúc đó tay heo phải biến thành tay heo nát!” Tề Huyên đau thì đau, cái miệng cũng không tha người!
“Chân heo nát! Có bản lĩnh thì đừng vịn tay heo!” Mạc Nghiêu cũng chẳng nhường ai.
“Tay heo nát!”
“Chân heo nát!”
Tề Hàm và Mạc Hâm nghe thấy liên tục cười khổ, “Thiếu gia, Mạc Nghiêu hắn…” lúc ở trong lâu không phải như vậy!
Tề Hàm cười nói, “Trẻ con hồn nhiên, Mạc Hâm ca, nếu như ngươi không có ý kiến, để Mạc Nghiêu theo Huyên nhi đi, hiếm khi bọn họ cãi nhau ầm ĩ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
Mạc Hâm mặc niệm ba giây đồng hồ cho Mạc Nghiêu, gật đầu nói, “Đợi lâu chủ chủ trì, thuộc hạ không dị nghị.” Chỗ lâu chủ còn không phải là một câu nói của thiếu gia sao.
Hai người kia cứ như vậy nhẹ nhàng bán Mạc Tam Thổ đi!
Sau khi đi tới hậu viện, Mạc Hâm và Mạc Nghiêu bị giữ lại ngoài cửa, Tề Hàm mang theo Tề Huyên khập khiễng đi tới chỗ ban đầu hắn giao đấu với Tề Mộ Tiêu, từ xa xa hắn dường như thấy đại sư bá Quân Vũ cũng có mặt, ngực đột nhiên thịch thịch thịch nhảy dựng lên.
“Tam ca… tam ca!” Vương Nguyên vừa mới nghe được một ít chuyện hắn không biết, ngơ ngẩn đứng nhìn, nhìn thiếu niên đang bước nhanh đến, áo trắng như tuyết phong thái như ngọc, tựa như thân ảnh năm đó dẫn hắn dũng mãnh tiến lên… Trong chốc lát, thiếu niên thị lang đã hoành hành Binh bộ và Hộ bộ rơi nước mắt như mưa.
“Nguyên nhi…” Quân Hàn và Vương Nguyên đối chọi gay gắt nhất, nhưng hắn cũng hiểu rõ tình cảm Vương Nguyên đối với Quân Mặc Ninh nhất.
“Tám năm! Ta và tam ca tám năm không gặp, các ngươi vậy mà không nói cho ta tam ca đã có truyền nhân!” Vương Nguyên tham lam nhìn thân ảnh càng lúc càng gần, lý trí nói cho hắn biết người đó không phải, nhưng hắn nguyện ý lừa gạt mình, cho dù chỉ là một khoảnh khắc này.
Quân Vũ an ủi, “Nguyên nhi, việc này ngoại trừ ta và nhị đệ, ngay cả cửu ca cũng mới biết mấy ngày trước, thân phận tam đệ không tiện, chuyện của hắn thật sự khó nói đường hoàng.”
“Ta biết, đại ca,” Vương Nguyên lau khô nước mắt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt đã dần rõ ràng của thiếu niên, “Ta chỉ là quá nhớ… tam ca rồi…”
Quân Hàn vỗ vỗ lưng hắn, ưu tư trong lòng.
Tề Hàm dẫn Tề Huyên đi đến gần, mới nhìn rõ thì ra đại sư bá nhị sư bá đều ở đây, còn có một vị thanh niên vẻ mặt kích động, chưa từng gặp gỡ, nhưng tất nhiên cũng là người có quan hệ tốt với tiên sinh năm đó.
Đều là trưởng bối.
Tề Hàm vén vạt áo quỳ xuống, thỉnh an, “Diệc Hàm bái kiến Vương gia, đại sư bá, nhị sư bá, bái kiến… tiền bối.”
Tề Huyên sợ sệt quỳ phía sau Tề Hàm, còn chưa mở miệng, chợt nghe giọng Tề Mộ Tiêu nghe không ra tâm tình nói rằng, “Đây là Vương Nguyên thúc thúc của ngươi, còn có, ngươi gọi ta như vậy không sợ lại ăn roi da?”
Tề Hàm rùng mình, vội vàng sửa lời, “Cửu sư bá! Diệc Hàm bái kiến Nguyên thúc thúc.”
Tề Mộ Tiêu lúc này mới hài lòng. Vương Nguyên còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc của mình, chỉ mỉm cười gật đầu, chưa lên tiếng. Thậm chí Tề Hàm cho rằng vị thúc thúc này là một chủ tử cao lãnh, thật sự là hiểu lầm quá đẹp đẽ!
Tề Hàm tiếp tục quỳ bẩm, “Cửu sư bá, Diệc Hàm về nhà gặp tiên sinh. Chuyện xông vào vương phủ, tiên sinh đã phạt nặng Diệc Hàm, cũng dặn dò Diệc Hàm đưa Huyên nhi về, nói là…”
“Tam đệ đệ nói cái gì?”
“Nói là… con trai của mình tự mình nuôi!”
“Ha ha ha, ta biết là tam đệ đệ sẽ không nói lời dễ nghe!” Tề Mộ Tiêu sang sảng cười nói, “Có điều không phải ta phạt ngươi ba mươi roi da rồi sao, tiên sinh nhà ngươi sao lại phạt nặng ngươi?”
Quân Vũ lo lắng nói, “Lúc hắn tới đã mang theo vết thương mỗi ngày mười roi mây, cửu ca ngươi thật sự xuống tay được sao!”
Tề Mộ Tiêu kêu oan, “Ta làm sao biết trên người hắn có vết thương?! Lúc đánh với ta một bộ liều mạng, ta chỉ tát hắn một bạt tai lại đánh ba mươi roi da! Vũ đệ đệ ngươi nói, chơi đùa tính mạng như vậy, nếu là ngươi, ngươi phạt hay không phạt?”
Quân Vũ lúc này mới ý thức được chuyện nghiêm trọng, lại đổi khuôn mặt thường thấy nói, “Đi ra khỏi nhà không chăm sóc chính mình cho tốt, thảo nào tiên sinh ngươi muốn phạt nặng ngươi! Vậy bây giờ trên người ngươi có tổn thương không? Đúng rồi, sư phụ ngươi trở về chưa?”
Sắc mặt Tề Hàm lúc đỏ lúc trắng, bị mấy vị trưởng bối thảo luận chuyện hắn bị đòn trước mặt thật sự rất tốt sao? Nghe thấy Quân Vũ hỏi, Tề Hàm cung kính dập đầu nói, “Hồi đại sư bá, vết thương của Diệc Hàm đã không còn đáng ngại, tạ ơn đại sư bá gửi thư vì Diệc Hàm, lần này nếu sư phụ không trở về kịp lúc, Diệc Hàm…”
Tề Hàm không nói tiếp, thế nhưng những người đang ngồi ai chưa từng thấy Quân tam xuống tay tàn nhẫn, làm khó cho đứa nhỏ này vậy mà vẫn có thể chịu đựng nổi.
“A? Tiểu Hàm nhi ngươi bị thương chỗ nào?” Đột nhiên một giọng nói gào to lên, “Để cho Nguyên thúc thúc ngươi nhìn! Cửu ca ngươi cũng quá không ra gì rồi, biết là học trò tam ca ngươi còn xuống tay được! Mau đứng lên mau đứng lên, quỳ nữa đầu gối đau…”
Quân Hàn che mặt tỏ vẻ ta không biết người có phản xạ hình cung dài vô biên vô tận này…
“Nguyên thúc thúc…” Tề Hàm được một đôi tay thon dài hữu lực đỡ dậy, y lại còn động tay muốn cởi quần áo của hắn! “Nguyên thúc thúc… Đừng… Cầu ngài…”
“Được rồi!” Vẫn là Quân Vũ đứng lên kéo Vương Nguyên vẻ mặt giận dữ ra, “Ngươi làm thúc thúc như vậy sao? Cởi quần áo trước mặt mọi người, cũng mệt ngươi làm được!”
Vương Nguyên bất đắc dĩ bị ấn xuống ghế, nhưng vẫn tức giận nói rằng, “Tiểu Hàm nhi, sau này nếu ai dám ức hiếp ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta đến Vô Khi lâu mua tay đấm chụp bao bố báo thù cho ngươi!”
Tề Hàm dở khóc dở cười.
Tề Huyên quỳ một bên ngơ ngác nhìn, tình cảnh này với nó mà nói là xa lạ cỡ nào. Nó lớn lên ở vương phủ, nhưng mà trong vương phủ trước nay lạnh lẽo; sau đó nó tiến cung, khắp nơi đều là quy củ, tôn ti.
Có phải nếu nó nhu thuận, cung kính, hiểu chuyện giống như Quân ca ca, liền có thể được bảo vệ và yêu thương như vậy không; cho dù chịu roi da của cha, cũng là vì nó không yêu thương chính mình, sau đó còn có Nguyên thúc thúc bất bình thay nó…
Lúc này Tề Huyên mới biết được, thì ra có một thứ cảm xúc không có cách nào dùng nước mắt để diễn tả, chỉ có nỗi chua xót chìm vào trong lòng này, mới thật sự khiến người ta thương tâm khổ sở không biết làm thế nào.
—————
Thiệt sự không hiểu nổi bạn trẻ Vương Nguyên sao có thể vượt qua nỗi ám ảnh tâm lý xém bị giết dưới hồ mà trở thành fan não tàn vô cực của Quân tam được nữa :)))))))