Quan Cư Nhất Phẩm - Chương 227: Lão trượng nhân
Nhìn trăng trên trời, mới xác định đó không phải là tuyết, mà rừng là hoa mai nhìn không thấy điểm cuối, đang nở rộ một cách âm thầm, nhưng cực kỳ kiêu ngạo.
“Tiếu cũng bất tranh xuân, chỉ bả xuân lai đáo.” Trong lòng Thẩm Mặc đột nhiên hiện lên một câu thơ, bất giác ngâm khẽ:
– Đợi tới sắc hoa rực rỡ, nàng cười ở trong rừng.
– Ở đâu.
Thiết Trụ lập tức cheng một cái rút đao ra cảnh giác nhìn ngó hỏi:
– Ở đâu có kẻ cười?
Không khí tràn đầy ý thơ tức thì bị hắn phá tan tành, Thẩm Mặc nhìn tiểu viện ngói xanh trấp thoáng dưới cành hoa cách không còn xa nữa, tức tối nói:
– Còn không mau đi gõ cửa.
“Ồ.” Thiết Trụ vẫn khẩn trương nhìn quanh, không thấy ai cười trong rừng cả, thầm nghĩ :” Đại nhân đói hoa cả mắt rồi.” Liền chạy tới cửa, thấy không có vòng cửa liền đưa tay gõ.
Trong bóng đêm hết sức yên tĩnh, tiếng gõ cửa đột ngột đánh thức chó ở bên trong, tiếng chó nhặng xị kinh động người trong phòng. Không bao lâu sau tiếng bước chân truyền tới, đột thời một giọng nói thô hào, cảnh giác vang lên:
– Ai đấy?
Thiết Trụ nhìn Thẩm Mặc, y liền cao giọng nói:
– Xin chào đại ca bên trong, tại hạ là người Thiệu Hưng, lần đầu tới Hàng Châu, ham mê cảnh sắc nơi này, không ngờ trời tối lạc được, tìm tới đây thì thấy quý phủ. Xin hỏi có thể cho tá túc, ngày mai lên đường sớm được không?
– Vậy xin mời vào.
Tráng hán kia mở cửa, nhìn ra bên ngoài, trước tiên là sửng sốt, rồi lập tức đóng cửa lại, nói:
– Đi đi đi, tìm chỗ khác mà trọ.
Thẩm Mặc lấy làm lạ:
– Sao đang tốt lành lại không cho vào nữa.
Bên trong liền nói:
– Nhà chúng tôi nhỏ, không chứa được nhiều người.
Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, thấy bốn đại hán vạm vỡ đứng hai bên trái phải của mình, làm đối phương càm thấy bất an là bình thường.
– Ê bên trong, coi bọn ta là hạng người gì thế?
Thiết Trụ tức điên, muốn tới đập cửa, nhưng bị Thẩm Mặc kéo lấy:
– Tá túc vốn là xin người ta giúp, nếu như người ta không cho, chúng ta chỉ đành tìm nơi khác, không nên làm khó họ.
Mọi người đang ấm ức bỏ đi thì cửa lại mở ra lần nữa, lần này là một ông già hiền hậu râu tóc bạc phơ, nhìn Thẩm Mặc cười:
– Gia nhân đường đột, chư vị đừng trách, mau mau mời vào.
– Làm phiền lão bá rồi.
Thẩm Mặc khom người thi lễ, mặc dù chưa không rõ nguyên cớ, nhưng tới lúc này rồi, cứ ở lại quan trọng hơn.
Vừa mới vào viện tử, mắt Thẩm Mặc sáng lên, chỉ thấy chiếc xe nhỏ rèm xanh y tìm mỏi mắt không ngờ đặt ở góc vườn gần lan can.
“Ha ha, đúng là đi món gót sắt không được việc, tìm thấy chẳng hề phí công.” Thẩm Mặc đúng là mừng phát điên.
Ông già thấy mặt y lộ vẻ hớn hở, trong lòng bất giác bất an, dò hỏi:
– Cái nhà này có chỗ nào đáng mừng thế?
Thẩm Mặc vội phủ nhận ngay:
– Bọn tại hạ vốn cho rằng đêm nay phải ở ngoài đồng hoang, chịu đói chịu rét, hiện giờ được lão trượng cho ở nhờ, đúng là quá cao hứng.
– Thì ra là như thế.
Thấy vẻ mặt y ngày càng thêm kinh cẩn, ông già hơi yên tâm một chút:
– Mời công tử.
Liền mời Thẩm Mặc vào trong đại đường, gia đinh cũng đưa bốn người Thiết Trụ tới nhà bên dùng cơm.
Trong đại đường trang trí hết sức mộc mạc, không hề có đồ vàng bạc châu báu, cũng không có chậu đồng đốt than, mà có một cái lò ăn vào tường, trong lò lửa cháy bừng bừng, cũng hết sức ấm áp, hơn nữa còn có thể đun nước, nấu cơm, so với những thứ bồn than vạc đồng kia thì thực dụng hơn nhiều.
Thẩm Mặc vốn cho rằng nhà giàu có như Ân gia, Ân tiểu thư lại giỏi kinh doanh như thế, hẳn phải sống cuộc sống kín đáo nhưng xa xỉ tựa vương hầu, trong lòng không khỏi lầm bẩm :” Hay là vừa rồi tối trời nhìn nhầm, đây không phải là Ân gia?”
Y cũng không nghĩ xem, có thể ở trong khu phong cảnh thần tiên như thế trong thành Hàng Châu, có còn cần dùng vàng bạc trang trí không? Dùng mới là mất giá.
Trên bàn bày cơm chay còn chưa hề động đến, đúng là tới tới sớm không bằng tới đúng lúc, hiển nhiên đối phương đang sắp ăn cơm, y liền xông vào.
Trong khi y đang nhìn khắp căn phòng sạch sẽ thì lão giả kia cũng đang nhìn y, vì gặp Ân tiểu thư, hôm nay Thẩm Mặc cố ý ăn mặc thật đẹp, công bằng mà nói là rất ưa nhìn. Lão giả thấy y là một thiếu niên mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, phong độ tuấn lãng, lo lắng trong lòng hoàn toàn tan biết. Thầm nghĩ :” Một vị tiểu ca như thế , chắc chắn không phải là đồng bọn của đám kẻ cướp.
Ông liền mời Thẩm Mặc ngồi vào bàn, khiêm tốn nói:
– Người vùng sơn dã, không có gì đáng kể, nếu công tử không chê, xin mời dùng một chút.
Rồi mời y lên ghế trên.
Thẩm Mặc luôn mồm nói không dám, trong lòng y nhận định đối phương tám phần là cha vợ rồi, tất nhiên là không dám thật.
Nhưng lão giả thấy y là công tử thế gia cao quý, cố chấp mời y lên ghế trên.
Thẩm Mặc tất nhiên là khiêm nhường phận hậu bối, thế nào cũng không chịu, hai bên đều không ngồi ghế trên, cuối cùng chỉ đành ngồi xuống đối diện hướng đông tây.
Ngồi xuống rồi y mới nhìn kỹ món ăn trên bàn, thức ăn cực kỳ đơn giản, trừ măng trộn, dưa chuột trộn thì là nấm hương, đậu hũ.
Thẩm Mặc mới biết thế nào gọi là mộc mạc mà xa hoa, trong tháng này mà có nhiều thứ rau tươi như vậy để ăn thì còn hiếm hơn cả bào ngư tổ yến.
Lão giả áy náy nói:
– Không có chút món mặn nào, làm công tử nhạt miệng rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu cười:
– Lão bá ở dưới bóng mai ánh tùng, thanh tĩnh trong lành, khác gì động thần tiên. Ở nơi này dùng đồ ăn chay là thích hợp, nếu mà dùng cá thịt ngược lại thành có chút xúc phạm rồi.
Lão giả cười khà khà:
– Kỳ thực lão thích món dầu mỡ, chỉ là sức khỏe không được như xưa, theo y sinh nói, không ăn được mà thôi.
Ông chép miệng:
– Giờ nghĩ lại thật là thèm.
Lúc này có thị nữ bưng một cái nồi tới, nhỏ giọng nói với lão giả:
– Tiểu thư nói, nếu đã có khách, nên thêm chút thức ăn.
Lão giả gật đầu cười:
– Đặt xuống đi.
Thị nữ kia liền đặt nồi lên bàn, nhân cơ hội khom người xuống, liền lén nhìn Thẩm Mặc một cái, không nhìn còn đỡ, nhìn một cái không ngờ hoa dung thất sắc, á một tiếng, thiếu chút nữa đổ cả cái nổi lên người Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc mắt còn tốt hơn, kỳ thực thị nữ này vừa đi vào, y nhận ra nàng ngay, chính là người ngày đó thay Ân tiểu thư đưa giỏ hoa quả cho mình. Lòng biết lần này chắc như đinh đóng cột rồi, mình đúng là mò tới nhà lão trượng nhân, tim đập thon thót, thầm nhủ :” Ngàn vạn lần đừng để bại lộ thân phận.”
Y không phải là chú nhóc con ngây ngô dễ kích động, lần này theo đuôi Ân tiểu thư chỉ là vì xác định chỗ ở của Ân tiểu thư, không hề có suy nghĩ viển vông nào khác. Ai ngờ ma xui quỷ khiến mất dấu nàng, lại còn lạc đường, vốn tìm nhà tá túc, không ngờ mơ mơ hồ hồ mò đúng vào Ân gia.
Ban đầu y cảm khái mấy câu như ý trời, duyên phận gì gì đó. Nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại, phát hiện mình đang ở vào một thế cực kỳ xấu hổ, cực kỳ đường đột. Theo đuôi người ta đến tận nhà, một khi bị lộ tẩy lão trưởng nhân sẽ nhìn y như thế nào đây? Hạng công tử phù phiếm hay là lãng tử chơi bời?
Vị lão giả này, cũng chính là Ân lão gia, quát nhỏ:
– Còn không mau xin lỗi công tử đi.
Nha hoàn kia vội khầu đầu với Thẩm Mặc, nhưng không hề phát ra một câu xin lỗi nào. Bị nàng làm hoảng sợ, Thẩm Mặc cố áp chế hoảng loạn trong lòng, ôn hòa nói:
– Không sao, ta không bị bỏng, nhưng cô nương thì mau lui xuống dùng dấm xoa lên tay đi.
Nha hoàn kia mu bàn tay đỏ dừ, bị bỏng mất rồi.
Ân lão gia từng mắt lên nhìn:
– Còn không mau tạ ơn công tử lùi xuống đi.
Nha hoàn đó không ngờ Thẩm Mặc ôn hòa như vậy, người thả lỏng hơn, nhỏ giọng tạ ơn xong rời đi.
– Làm công tử chê cười rồi.
Ân lão gia áy náy nói:
– Coi lão hồ đồ chưa, quên mất tự giới thiếu, lão hán họ Ân, là người phủ Thiệu Hưng, tạm thời cư ngụ ở đây.
– Thì ra là Ân lão bá.
Thái độ của Thẩm Mặc càng đứng đắn hơn, vội chắp tay:
– Hậu bối họ Cầu, tên Cần , cũng là người Thiệu Hưng.
– Thì ra Cầu công tử còn là đồng hương nữa.
Ân lão gia mặt cười, trong lòng đang nghĩ : “Sao chưa nghe nói tới trong thành có đại hộ nào họ Cầu.”
Thẩm Mặc thấy ông ta không phải là hồ đồ, sợ bị nhìn ra sơ hở, vội bổ xung:
– Tại hạ ở trong sơn dã, không dám leo cao.
Ân lão gia mới không nghĩ nữa, thầm nhủ :” Thì ra là hậu bối của cao nhân ẩn dật.” Liền mở nắp nồi ra, đợi hơi nóng tan đi, thấy bên trong là nấm hương, hạt dẻ, mộc nhĩ cùng vài loại hoa củ quả nấu với nhau, cực kỳ phong phú.
Hai người vừa ăn vừa ăn vừa nói chuyện, Ân lão gia thi thoảng hỏi vài câu bình thường như tới Hàng Châu làm gì.
Thẩm Mặc liền đáp:
– Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, nhân lúc năm mới không đến trường, tại hạ tới Hàng Châu du lịch cho biết.
– Nếu là ngắm cảnh thì đây không phải là thời điểm tốt.
Ân lão gia cười ha hả.
Thẩm Mặc mìm cười đáp:
– Một năm bốn mùa đều là cảnh đẹp có phong cách khác nhau.
Đối với câu hỏi của Ân lão gia, y đều trả lời hết, ngôn từ nho nhã, không hề vì ăn cơm mà có chút thất lễ nào.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!