Quan Cư Nhất Phẩm - Chương 226: Tìm nàng dưới ánh trăng
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Quan Cư Nhất Phẩm
- Chương 226: Tìm nàng dưới ánh trăng
Thẩm An vội cười nịnh:
– Tiểu nhân hi sinh sắc tướng không vô dụng, Thúy Nhi nói cho hai tin tức hữu dụng, một là tiểu thư bọn họ rất thích A Man, hai là hôm nay tiểu thư bọn họ sẽ ở trong cửa hiệu.
– Tiểu nhân hết lòng hết sức suy tính một đêm.
Nói rồi cười đắc ý:
– Cuối cùng nghĩ ra một chiêu điệu hổ ly sơn.
– Nói nhăng nói cuội cái gì?
Thẩm Mặc mất kiên nhẫn quát:
– Nói trọng điểm.
– Nói trọng đi là đợi Ân tiểu thư vào cửa hiệu đón A Man, tiểu nhân liền len lén dẫn Tiểu Thúy đi, như thế là đợi khi cửa hiệu đóng cửa mà A Man chưa về, Â tiểu thư chỉ đành đưa A Man về thôi.
Thẩm An mặt mày hớn hở:
– Như thế cho dù người của chúng ta mất dấu, A Man cũng biết Ân tiểu thư ở đâu.
Nói xong còn nghênh mặt hỏi:
– Thiếu gia, người thấy kế sách này của tiểu nhân có tuyệt diệu không?
– Diệu cái rắm.
Thẩm Mặc mắng:
– Ngươi trực tiếp sai người theo dõi không được sao, còn tính kế cả A Man làm gì?
Thiết Trụ ở bên cạnh nói:
– Rõ ràng là hắn mượn chuyện công làm việc tư.
Phát hiện ra ngay cả Thiết Trụ cũng không lừa được, Thẩm An thành thực khai:
– Tiểu nhân chỉ muốn ôm cây đợi thỏ, cả hai việc đều không bị lỡ thôi mà…
– Ngươi mơ tưởng hay lắm.
Thẩm Mặc đứng dậy đi tới cửa, nhưng đứng lại nhìn mặt trời một lúc nói:
– Đun nước , ta muốn tắm …
~~~~~~~~~~~~
Thẩm Mặc mấy ngày qua ăn gió nằm sương, bên ngoài lại trời đông rét muốt, đứng nói tắm rửa, đến chân cũng chưa rửa qua. Ăn nhậu cùng đám lão Bành nửa đời không tắm rửa thì không thành vấn đề, nhưng đi gặp cô nương nhà người ta thì quá thất lễ.
Chui vào trong thùng nước lớn, tắm rửa sạch sẽ, khi đi ra liền thành thiếu niên tuấn tú sắc mặt hồng hào, người như bạch ngọc rồi. Y mặc bộ bộ y phục trắng muốt, đi tất trắng, giày đen, khoác lên mình một chiếc áo ấm màu xám, cuối cùng quấn khăn búi đầu, cắm trâm qua. Trông càng phong thần tuấn lãng, tiêu sái bất phàm. Một quý công tử gia thế xuất hiện.
Đứng ra trước gương, Thẩm Mặc có chút thiếu tự tin, hỏi:
– Thế nào, trông có thuận mắt không?
Mọi người đều nói quá đẹp trai, là Phan An Tống Ngọc của Đại Minh, Thẩm An không biết kiếm đâu ra một cái quạt, đặt vào tay thiếu gia nói:
– Tuyệt thế công tử.
Thẩm Mặc nhận lấy quạt, mở ra điệu bổ phẩy vài cái, nhưng rét run người. Phạch một cái khép lại gõ lên đầu Thẩm An:
– Giữa tháng giêng, quạt cái gì mà quạt, ngươi có vấn đề à?
– Phe phẩy quạt mới có phong độ.
Thẩm An ôm đầu nói.
– Không phải phong độ mà là thằng điên.
Thẩm Mặc mắng:
– Còn không mau chuẩn bị xe?
~~~~~~~~~~~
Xe ngựa từ trong dịch trạm đi ra, theo chỉ điểm của Thẩm An, tới cầu Tây Linh dưới Cô Sơn, đợi tới gần, Thẩm An bẩm báo:
– Thiếu gia, sắp tới rồi.
Thẩm Mặc liền ra lệnh dừng lại, xuống xe đi bộ, vừa đi vừa nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi này vừa ở gần Thiếu Lý Hồ, lại cách Chúc Ngoại Hồ không xa; vừa ở tây Cô Sơn, lại có thể thông nam bắc, gần Bạch Đê trong gang tấc, Tô Đô lại thấp thoáng trong tầm nhìn, vị trí địa lý rất tốt.
Thấy đại nhân nhìn bốn xung quanh, Thẩm An nhỏ giọng giới thiệu:
– Phải nói nhãn quang Ân tiểu thư cực tuyệt, trước kia bỏ tiền ra mua nhà nơi này trang trí lại, mở cửa hiệu, mọi người không hiểu. Nói cảnh sắc nơi này tuy đẹp, nhưng không phải ở nơi đông người, không kiếm nổi tiền; Ân tiểu thư lại định giá rất cao, mọi người càng không hiểu , nói thế này sao bán được cái gì.
Hắn đầy kiêu ngạo nói:
– Kết quả đại nhân đoán thế nào?
Thẩm Mặc thầm nghĩ :” Ngươi kiêu ngạo cái chó gì? Vợ ta, ta kiêu ngạo mới đúng.” Thản nhiên hỏi:
– Thế nào?
– Từ ngày bắt đầu kinh doanh trở đi, nơi này thành tất đấc tất vàng. Lợi hại hơn nữa, bất kể xuân hạ thu đông, ngày nào cũng nườm nượp khách. Cho nên chưa tới ba năm, liền đem hiệu nữ trang, hiệu son phấn, hiệu y phục đuổi sạch, thành cục diện thống nhất giang hồ.
– Không phải là hiệu trang phục sao? Còn bán son phấn, trang sức nữa à?
Nhìn dòng người như nêm cối trước cửa hiệu, Thẩm Mặc không vội tới, đứng dưới một cây đại thụ yên tĩnh chờ đợi.
– Ai mua trang phục lại không sắm kèm trang sức, son phấn?
Thẩm An tròn mắt , bộ dạng nhìn y như nhìn dân nghiệp dư.
Thẩm An tiếp tục thần bí nói:
– Thiếu gia có biết nguyên nhân vì sao không?
Thẩm Mặc nhìn sang Tây Hồ, thấy trên mặt nước hoa thuyền chật kín, thi thoảng đưa khách du ngoạn thỏa thuê về bên cầu Tây Linh, liền cười:
– Ảo diệu hẳn là ở chỗ này.
Thẩm An đưa ngón cái ra:
– Thiếu gia đúng là cao thủ, nghe nói Ân tiểu thư du ngoạn hết Tây Hồ, dừng thuyền ở cầy Tây Linh mới nghĩ ra chủ ý này.
Nói tới đó hắn cười siểm nịnh:
– Có thể thấy thiếu gia và Ân tiểu thư đúng là một đôi trời sinh.
Thẩm Mặc không phải ưa nịnh bợ, nhưng khen y với Ân tiểu thư lại là chuyện khác, cười tít mắt nói:
– Ta chỉ đoán bừa thôi, nhưng không biết nguyên nhân trong đó.
– Đoán bừa mà cũng trúng được, có thể thấy bản lĩnh thiếu gia hơn người một bậc.
Thẩm An nịnh bợ không ngượng mồm, thấy thiếu gia muốn đánh, mới vội giải thích:
– Nghe nói vì các quan cao quý nhân dạo hồ đều mời ca kỹ trong thành Hàng Châu bồi tiếp. Cả ngày ngao du thỏa thuê, lúc về là thời điểm các quý nhân khảng khái nhất … Nhưng ca kỹ bồi tiếp kia vừa xuống thuyền liền thấy có cửa hiệu, sợ đêm dài lắm mộng, liền đem chút tình còn sót lại biến thành y phục châu báu gì đó.
Thẩm Mặc gật gù:
– Thì ra là kiếm tiền của những kẻ đó.
– Thiếu gia không hiểu rồi.
Thẩm An chỉ đợi câu này:
– Kiếm tiền của bọn họ chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn nữa những người đó lầi? Trào lưu ăn mặc trong thành Hàng Châu, bọn họ mặc thế nào, nhưng tiểu thư phu nhân ở sâu trong khuê phòng mặc theo.. Không bao lâu sau toàn bộ xe lớn kiệu nhỏ trong thành đua nhau tới đây, làm ăn phát đạt tới không còn lẽ trời nữa.
Thẩm Mặc thầm nhủ :” Đúng là thủ pháp kinh doanh lợi hại, ta kiêu ngạo vì nàng…” Nhưng nghe Thẩm An chưa thỏa mãn nói:
– Nhưng đó vẫn chưa phải điều tuyệt nhất.
– Hả? Còn nữa cơ à?
Thẩm Mặc lần này kinh ngạc thật sự, y không nghĩ ra chuỗi mắt xích liên hoàn này còn tiến hành tiếp tục thế nào nữa.
– Đúng thế.
Thẩm An tự hào nói:
– Đợi tới khi các thương nhân khác phát hiện tiền cuồn cuộn đổ về đây, liền hỏi giá đất đai xung quanh, cũng muốn tới mở hiệu, nhưng giật mình phát hiện ra, toàn bộ cửa hiệu trên con phố này đều bị một người mua mất rồi.
Hắn nháy mắt:
– Người đó họ Lãnh.
Người mang họ Lãnh rất ít, nhưng trong nô bộc của Ân gia lại có một nhánh, Thẩm Mặc gật gù:
– Ngươi suy đoán hẳn không sai đâu, chắc là nàng dùng danh nghĩa hạ nhân mua hết rồi.
Thẩm An tán dương một hồi, trong lòng Thẩm Mặc càng nôn nao, hận không thể lập tức được thấy nàng. Y có chút sốt ruột hỏi:
– Sao vẫn còn chưa ra?
So với tay chơi Thẩm An, y còn phải đi một con đường rất dài.
Thẩm An cười:
– Thiếu gia đừng gấp, tiểu nhân đã cẩn thận khảo sát qua khu vực này rồi, bất kể là Ân tiểu thư đi đường nào đều phải qua đây.
Trong lúc nói chuyện, liền thấy một chiếc xe nhỏ rèm xanh rất bình thường từ con đường sau đi ra, hắn vội kéo tay Thẩm Mặc nói nhỏ:
– Chính là chiếc xe này, sáng sớm nay tiểu nhân thấy Ân tiểu thư đi lên đó.
Thẩm Mặc gật đầu, sai Thẩm An tới cửa hiệu đón A Man về, còn y dẫn mấy người Thiết Trụ theo đằng sau chiếc xe kia.
Đối với nghề truy tung, đám Thiết Trụ không còn xa lạ nữa, thong thả theo sau chiếc xe đó, vượt qua cầu Tây Khê, qua thôn Chu Gia, lúc này người dần thưa thớt, đường cũng hẹp hơn. Nhưng nước nhiều, cây nhiều, cảnh sắc càng thêm lay động lòng người , cho dù có chút tiêu điều của mùa đông, vẫn không che lấp cảnh hoàng hôn nước chảy qua cầu.
Phảng phất như đem toàn bộ sự huyên náo của thành thị ném ra phía sau, tới nơi thế ngoại đào nguyên vậy, Thẩm Mặc tức thì mê mẩn nơi này.
Chính lúc y đang ngây ngất trong cảnh sắc vô biên, xe ngựa dừng lại, Thiết Trụ nói:
– Người đi đường quá ít, nếu tiếp tục đi theo sẽ bị phát hiện.
Bọn họ liền xuống xe, dọc theo con đường nhỏ trải đá xanh, kiên nhẫn theo dấu.
Mùa đông ngày ngắn, vừa rồi trời còn sáng, đi một lúc đã tối rồi, còn có làn sương mờ bốc lên, đám Thẩm Mặc căng mắt ra nhìn chiếc xe ngựa kia đi vào trong sương mù, khi đuổi tới phát hiện ra ngã ba đường, không nhìn thấy hướng đi của cỗ xe kia nữa.
Nhìn trời đã tối hẳn, muốn quay lại nhưng không tìm thấy đường, đám thân vệ choáng vàng, nhưng đành phải chấp nhận một hiện thực tàn khốc — Bọn họ lạc đường rồi.
Thẩm Mặc không có tâm tình nào mà đi trách đám ngốc này, vì y chính là một trong số tên ngốc đó. Liền sai người tìm mấy cành thông đốt lên chiếu sáng, Thiết Trụ hỏi y phải làm sao, Thẩm Mặc nói:
– Cứ đi đi.
Rồi cắm đi về phía trước, không để ý tới đám đặc vụ kém chất lượng kia nữa.
Không phải y tức giận đi bừa, mà là một nơi nu tĩnh, nhất định có không ít chí sĩ ẩn dật an nhàn, cho nên chỉ cần theo con đường sạch sẽ, thế nào cũng tìm thấy biệt thự trạch việt nhà nào đó. Hiện giờ y không còn muốn tìm người nữa, Ân tiểu thư rất kiêu ngạo, muốn được việc phải có tính toán kỹ càng, nên giờ đành tìm chốn trọ một đêm, ngày mai mới tính.
Bất tri bất giác trăng lên cao, liền tới một nơi thấp thoáng dưới cành mai, làm người phai nhạt với danh lợi, tiếp đó nhờ trăng sao trên trời, y nhìn thấy mái nhà đen đen trong rừng tùng trúc.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!