QUÁN CƠM NHỎ Ở TIỂU KHU HỘI XUÂN - Chương 1: 1 1 Tuổi Gặp Lại Sau Nhiều Năm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- QUÁN CƠM NHỎ Ở TIỂU KHU HỘI XUÂN
- Chương 1: 1 1 Tuổi Gặp Lại Sau Nhiều Năm
Editor: Bún Bò
Beta: Bún Bò
Hội Xuân là một tiểu khu ở khu phố cổ, đường xá nơi này không rộng rãi, hai bên lối đi có nhiều quán ăn vặt, trường Trung học cơ sở Nhất Trung cũng ở ngay sát vách.
Bên cạnh lẩu cay “Hạnh Phúc” là quán cơm nhỏ “Giang Ký”, buổi sáng bán mì, trưa và tối bán một vài món xào đơn giản, thi thoảng đêm đến còn bán thêm các loại viên chiên.
Trong quán có nhiều món ăn, chưa kể giá cả phải chăng mà hương vị cũng tốt, việc làm ăn thường ngày vì thế cũng không tồi.
Chủ quán tên Giang Văn, hắn cao 1m9, để đầu húi cua, mày kiếm mắt trong, trông rất đứng đắn.
Chỉ là bình thường hắn ít nói, lại không đi kiếm khách bao giờ, vậy nên để có nhiều khách hàng như hiện nay, tất cả đều dựa vào danh tiếng tích góp bao năm qua của “Giang Ký”.
Cuối tuần học sinh trở lại trường, trong quán sẽ bận thêm không ít, Giang Văn buổi chiều đi hồ bơi, canh chuẩn thời gian đạp xe về quán cơm, quán của hắn không tuyển nhân viên, cho nên buổi chiều thường đóng cửa.
Lúc này, trên đường đã có thêm không ít học sinh mặc đồng phục trường, mọi người đã quen với việc hắn mở quán vào thời gian này, khi đến gần còn lên tiếng chào hỏi.
Hắn để xe ở ngã tư rồi đi bộ về.
Hắn đi từng bước thật chậm, trong lòng mang nhiều tâm tư.
Khi nãy đạp xe về, hắn như nhìn thấy gương mặt quen thuộc qua lớp cửa sổ, đáng tiếc bánh xe lăn nhanh, bóng người chỉ sau một thoáng liếc mắt đã tan vào mây bụi.
Chỉ biết người kia cũng đi về hướng này.
Từ xa, Giang Văn đã thấy bên cạnh quán cơm của hắn có một người đàn ông cao gầy đang đứng đợi, bây giờ đã vào hạ, người kia mặc áo ngắn tay, lộ ra làn da trắng như được nắng gắt chiếu vào.
Trong lòng hắn rung động, mang theo chờ mong mà tăng tốc đi đến, vừa tới cửa người kia đã quay đầu, có chút ngạc nhiên gọi hắn: “Giang Văn?”
Giang Văn ngẩn người.
Quán cơm vẫn chưa buôn bán, trên tay cầm còn treo tấm biển “Đóng cửa”, thi thoảng sẽ có học sinh tò mò mà nhìn qua cửa kính.
Giang Văn cùng người vừa tới ngồi hai bên bàn, hắn mất tự nhiên mà đứng dậy, gọi tên người kia: “Sở Đinh, uống gì hạ nhiệt đi”.
Nói xong hắn đi đến tủ lạnh để đồ uống.
.
ngôn tình ngược
Trong lúc không biết chọn loại nào, hắn lại ngửi thấy một mùi hương mát lạnh, thấu tận xương thịt.
Ở một góc độ nào đó, Sở Đinh rất trọng tình, nước hoa anh dùng từ mấy năm trước đến hiện tại vẫn còn dùng, cái mùi mà Giang Văn đã nhớ đi nhớ lại rất nhiều lần.
“Tôi sẽ tự mình lấy, cảm ơn.” Sau khi lấy nước, Sở Đinh rất nhanh rút tay về rồi rời đi.
Mùi hương biến mất, Giang Văn vội vàng cầm lấy một chai nước, hắn mất tập trung đụng phải đồ uống bên cạnh, hai ba chai nước trái cây cứ thế mà rơi xuống.
Sau khi đặt lại những chai nước bị rơi lên kệ, Giang Văn ngồi lại chỗ cũ và nhìn Sở Đinh.
Dù sao hắn cũng đã ở cùng Sở Đinh một khoảng thời gian, nên cho dù Sở Đinh có chút lạnh lùng, nhưng hắn vẫn nhìn ra vài tia hứng thú trong mắt anh.
Giang Văn trong lòng phức tạp, mặc anh tùy ý nhìn.
Sở Đinh nhìn hắn một lúc, rồi bắt đầu cầm điện thoại gửi tin nhắn cho người khác, anh giống như rất bận, thông báo tin nhắn vang lên liên tục, chắc có lẽ cảm thấy không tiện, nên giữa chừng anh đã tắt âm thanh.
Giang Văn ngồi một lát, thấy Sở Đinh không có ý định nói chuyện với mình thì đứng dậy, nói: “Tôi đi mở cửa.”
Sở Đinh ngẩng đầu, nhìn Giang Văn gỡ tấm biển “Đóng cửa” trên tay cầm xuống.
Anh cũng buông điện thoại.
Một lúc sau, Sở Đinh ngồi xuống đối diện chỗ Giang Văn đang xào rau, hai tay chống cằm, mái tóc hơi dài xõa xuống hai bên má, che khuất nửa khuôn mặt.
Anh nhìn Giang Văn chăm chú, giống như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi yêu thích của mình.
Oan có đầu nợ có chủ, sau khi tốt nghiệp Trung học, Giang Văn như biến mất khỏi thế giới này.
Sở Đinh gọi điện thoại, máy tắt; tìm đến nhà của hắn, chủ nhà bảo gia đình hắn đã chuyển đi.
Sau khi kì nghỉ trôi qua, Sở Đinh cuối cùng cũng tin rằng Giang Văn cứ như vậy mà rời khỏi nơi này.
Trước khi đi, Giang Văn đã vay một số tiền nhỏ, khoảng hai ngàn tệ, có người thề rằng Giang Văn vì tiền mà mới ở bên anh, thật ra Giang Văn là trai thẳng, có người nói đã từng nhìn thấy hắn đi siêu thị với bạn gái.
Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping
Vì ảnh hưởng từ mẹ, nên Sở Đinh cũng có chút mơ mộng về tình yêu, nhưng mối tình đầu như bóng ma đã chặn hết tất cả.
Cái chuyện này anh đã canh cánh trong lòng nhiều năm, mỗi lần nghĩ đến hận không thể nghiến nát răng nát lợi.
Đáng giận là sau lần vay tiền đó, anh không thể liên lạc được với Giang Văn, sau này cha mẹ ly hôn, anh bị đưa ra nước ngoài, năm nay mới trở về, ăn không ngồi rồi mấy tháng, cuối cùng cũng bị bắt đi giúp mẹ cùng mấy chị em gái mua vài căn phòng, ngoài ý muốn thấy được Giang Văn ở hồ bơi trong tiểu khu.
Sở Đinh đã nghĩ rất nhiều lần, nếu gặp lại Giang Văn, anh sẽ phải làm gì?
Chắc là nghe Giang Văn giải thích rồi làm ra vẻ một chút, cuối cùng là lựa chọn tha thứ.
Hoặc xông lên đập Giang Văn một trận, rồi thương tiếc chính mình bị một tên lừa đảo phá hỏng mối tình đầu.
Sở Đinh trong 5 năm thi thoảng rảnh rỗi lại suy nghĩ, nghĩ đến khi gặp người thật cũng không biết làm gì.
Anh đến gần hơn một chút.
Giang Văn trước đây đen như mực, xếp cùng đống than cũng không thấy sự khác biệt, lúc hai người còn ngồi cùng bàn, Sở Đinh đã vẽ truyện tranh người que để trêu hắn đen đến phát sáng.
Giang Văn khi ấy tính tình tốt, chỉ biết cười theo.
Những năm gần đây, Giang Văn đã trắng hơn, nhưng không phải trắng bật tông, làn da của hắn hẵng còn sẫm hơn màu lúa mì.
Người thì vẫn tỏa sáng như cũ – Sở Đinh liếc mắt một cái, cũng có thể thấy Giang Văn đang mặc quần bơi xanh biển đậm trong đống người lúc nhúc kia.
Cơ thể hắn cường tráng, từ trong bể bơi đi ra, mặc cho nước từ cơ bụng sáu múi chảy dọc xuống đôi chân dài, cơ bắp của hắn quả thật xinh đẹp vui mi.
Thấy trong người rộn ràng, Sở Đinh tức tốc lái ô tô của anh họ đến một nơi quen thuộc khi Giang Văn chuẩn bị rời đi.
Gia đình Giang Văn mở một quán cơm nằm ở phía Bắc trường học.
Sở Đinh nhanh chóng lục tung kí ức vài năm trước của mình.
Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping
– – Là nơi mà cứ đến mùa hạ, những tán cây to trước cửa mỗi hộ gia đình lại nở những chùm hoa đỏ rực, đôi bạn trẻ tay trong tay đi trên con đường lát đá, chụp cùng nhau những bức ảnh thơ mộng mĩ miều, Hội Xuân.
Bước tới con phố quen thuộc, mấy năm trước chủ nhà có nói cho Sở Đinh là quán cơm mà người thuê dọn đến đã được sửa sang lại, tấm biển lớn màu đỏ có bốn ký tự hình vuông: Quán Cơm Giang Ký.
Vẫn là cái tên của nhiều năm trước, nhưng chủ nhân đã thay đổi, Khương Văn mặc tạp dề nấu ăn trong phòng bếp lộ thiên, chỉ một mình hắn cũng đủ tạo thành cảnh hot.
Giang Văn có thể cảm giác được ánh mắt mạnh mẽ của Sở Đinh, nó nhẹ xẹt qua, nhưng lại nóng rực uy lực, giống như sợi tơ lướt trong lòng, làm cho người ta đứng ngồi không yên, xém chút nữa hắn đã gói nhầm món cho khách hàng.
Sở Đinh nhìn rất lâu, anh lớn lên xinh đẹp, trắng nõn tuấn mỹ, chỉ mỉm cười ngồi một chỗ cũng trở thành linh vật, có hai ba vị khách cũng vì vậy mà đổi ý quay lại dùng bữa.
Họ ngồi ở gần Sở Đinh.
Giang Văn thấy vậy, trong lòng ngay lập tức không thoải mái, nhưng hắn một mình làm việc đến luống cuống tay chân, chỉ đành tạm thời đem cảm xúc đó nhét vào trong lòng.
Qua giờ cao điểm, khách trong quán cũng ít dần, ngay khi Giang Văn muốn hỏi Sở Đinh có đói bụng không, thì anh đã đứng dậy.
Giăng Văn vẫn luôn chú ý đến anh, trong lòng lúc này nhanh chóng trở nên khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì.
Sở Đinh đi tới, cười hỏi hắn: “Ông chủ Giang, cần giúp gì sao?”
Giang Văn sững sờ, trong cửa hàng lúc này đã không còn khách, đúng lúc có một nữ sinh bước vào, thở hồng hộc hét lớn: “Ông chủ, cho cháu một phần cơm rang trứng, mang về ạ!”
Sở Đinh đứng đằng sau quầy thu ngân, cô gái nhanh chóng quét mã thanh toán, sau đó lấy tập tài liệu ghi đầy kiến thức ra, vừa đọc vừa yên lặng chờ đợi.
Cô thậm chí còn không nhìn Sở Đinh, Giang Văn đã thêm cho cô một cái xúc xích giăm bông.
Giang Văn đưa gói đồ ăn cho cô gái, nói qua lớp khẩu trang: “Xong rồi.”
“Cảm ơn ông chủ!” Cô gái nhoẻn miệng cười cười rồi vẫy tay chào, xách theo cơm chiên trứng cùng đồ ăn được tặng chạy nhanh ra ngoài.
Tiếp theo không có việc để làm, học sinh cũng phải học lớp tự học buổi tối, thi thoảng mới có một vài đơn nhỏ mang đi.
Sở Đinh im lặng ngồi sau quầy thu ngân, đeo khẩu trang đen lên, càng tô điểm làn da trắng hồng, còn giống ông chủ hơn Giang Văn.
Vào lúc rảnh rỗi, Giang Văn thường quan sát Sở Đinh từ trong bếp.
Quan sát rồi lại quan sát, đến cuối cùng thành nhìn lén con nhà lành.
Sở Đinh chơi điện thoại.
Sở Đinh nuốt nước miếng.
Sở Đinh cúi đầu, lộ ra cần cổ xinh đẹp.
Sở Đinh nhìn có vẻ hơi gầy…!
Sao lại thành yêu cuồng nhiệt, yêu tha thiết rồi? Giang Văn vỗ khuôn mặt nóng bừng, chắc tại phòng bếp nhiệt độ cao quá.
Vốn dĩ tối nay Giang Văn định mở cửa bán viên chiên các loại, nhưng vì Sở Đinh đang ở đây nên hắn tạm thời đổi ý, lúc còn sớm đã dọn dẹp vệ sinh trong phòng bếp.
Sở Đinh muốn hỗ trợ, Giang Văn cũng không trông cậy gì nhiều vào một đại thiếu gia, nhưng lúc từ phòng bếp đi ra đã thấy anh dọn xong ghế dựa và những thứ linh tinh khác, bây giờ còn đang vụng về lau nhà.
Đồ trong tay Sở Đinh bị Giang Văn cầm lấy, anh đứng sang một bên xem hắn lau dọn.
Sau khi Giang Văn lau xong liền đi giặt cây lau nhà, Sở Đinh đi theo hỏi: “Ông chủ Giang, quán nhà anh không tuyển nhân viên sao?”
Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping
Giang Văn quay đầu lại, dùng ánh mắt đen kịt nhìn anh: “Không tuyển.”
Sở Đinh: “Không tuyển thật sao?” Anh cau mày: “Tôi nghĩ một mình anh thế này thì bận quá.”
“Không tuyển.” Giang Văn đi thu dọn lại tủ đông.
Sở Đinh cầm lấy một túi thịt trong tay Giang Văn, không biết là loại thịt gì: “Nếu là tôi, anh cũng không định tuyển sao?”
Giang Văn lung lay, quay đầu về phía anh hòng lấy lại túi thịt.
Sở Đinh sao có thể đưa cho hắn, anh nhanh chóng giấu túi thịt ra phía sau.
Giang Văn càng lung lay, bất đắc dĩ nói: “Phải có giấy chứng nhận sức khỏe.”
Hắn hy vọng Sở Đinh chỉ nhất thời hứng thú, ít nhất một tuần, một tuần cũng đủ khiến Sở Đinh chuyển sang hứng thú với những chuyện mới lạ khác.
“Giấy chứng nhận sức khỏe?” Sở Đinh trợn mắt đưa thịt cho Giang Văn, thịt vừa lấy ra khỏi tủ đông, anh bị đá làm đau tay.
“Buổi tối…!đến nhà tôi ăn cơm?” Giang Văn vừa nhìn túi thịt vừa hỏi.
Hắn không biết tại sao lại lấy ra túi thịt này, nghĩ đến Sở Đinh thích ăn thịt cừu, liền hỏi một câu.
“Được chứ.” Sở Đinh giọng điệu nhẹ nhàng, “Nhà anh ở đâu? Tôi về trước lấy giấy chứng nhận, ngày mai cố gắng đi xin việc.”
Giang Văn sửng sốt, nhưng cũng không cho là nghiêm túc, hắn chỉ nhấn mạnh: “Tôi không nhất định sẽ tuyển cậu, giấy chứng nhận chỉ là điều kiện tiên quyết.”
Sở Đinh coi như không có nghe thấy: “Ừ ừ, tôi có chứng nhận…”
*
Gia đình của Sở Đinh ở trong một khu dân cư cao cấp được đầu tư phát triển trong những năm gần đây.
Bồn hoa trước cửa biệt thự nở đầy hoa đỏ to bằng cái bát, đây chắc là do mẹ kế của anh tạo ra, phong cách thô tục đến không thể tục hơn.
Thay xong giày ở huyền quan, Sở Đinh dừng lại vài giây khi nhìn thấy hai đôi giày của trẻ con đặt bên cạnh.
Mọi người đang dùng cơm tối, đèn thủy tinh xa hoa trên trần nhà tỏa sắc vàng ấm áp, chiếu sáng một bàn đồ ăn, bát lớn canh vàng óng ánh được đặt trước mặt cha anh, mẹ kế bên cạnh thì ân cần đứng dậy múc canh.
Sở Đinh khoanh tay bước tới, thể hiện một mặt hoàn toàn khác của anh, sắc mặt rất hung dữ, còn chưa đến gần đã cao giọng nói: “Ha, đang ăn cơm hả ta.”
Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping
Anh cà lơ phất phơ khom lưng nhìn một vòng trên mặt bàn, sau đó gật đầu nói: “Đồ ăn ngon đấy.”
Cha Sở đặt đũa xuống, vừa thấy anh thì đầu lại đau, nghiêm khắc nói:” Sở Đinh, thái độ của anh là thế nào! Trở về muộn như vậy — “
Sở Đinh không kiên nhẫn đánh gãy lời cha Sở: “Con trở về sớm cũng không có cơm ăn, cha chẳng phải đợi hai đứa kia về nhà mới ăn cơm sao?”
Cặp song sinh giống cha ba phần này cầm chặt muỗng, đồng thanh gọi nhỏ: “Đại ca…” Bọn nó rất sợ người anh trai không thường xuyên xuất hiện này, cũng ghét nhất hắn, nhưng mẹ đã nói phải lễ phép với anh trai trước mặt cha.
Sở Đinh không thèm để ý tới bọn nó, ngồi vào vị trí, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.
Mẹ kế cứng nhắc cười, trên bàn không chuẩn bị bát đũa cho Sở Đinh, anh trực tiếp cầm lấy bát đũa chưa động vào của bà.
Mẹ kế ôn nhu nói: “Dì đi lấy hai bộ bát đũa mới.”
Sở Đinh tự mình gắp đồ ăn, bảo mẫu ở nhà nấu hương vị vẫn như cũ, không thể nói là không ngon, nhưng cũng không dựa trên khẩu vị của Sở Đinh để nấu, chẳng qua anh đang đói bụng, nên không quá để tâm.
Buổi tối Giang Văn rất bận, thậm chí còn không nhớ rõ mình đã ăn gì, Sở Đinh thấy vậy cũng không muốn ăn.
Giang Văn ở đó đã ngỏ ý muốn nấu cơm cho anh, anh về đây ăn cơm cũng chỉ là ngẫu hứng.
Mấy năm nay nguyên tắc của Sở Đinh chính là cậu làm tôi khó chịu 1, tôi làm cậu khó chịu 10.
Một bát thịt chưng trứng, nhìn qua cũng biết là chuẩn bị cho hai đứa trẻ kia, Sở Đinh cũng thích ăn trứng, vậy nên hắn cầm muỗng, múc lên một muỗng lớn.
Mẹ kế chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn Sở Đinh, trong nhà không chuẩn bị đồ ăn cho anh, gã trai hai mươi mấy tuổi sức ăn lớn, nhìn thấy đống hoa trước cửa càng khiến anh tức giận, tất cả chuyển hóa xuống dạ dày, Sở Đinh vùi đầu vào tàn phá đống đồ ăn ở trên bàn.
Anh không nghĩ để việc phải chừa đồ ăn cho một nhà mẹ kế.
Sở Đinh ăn xong đi lên lầu, cha Sở sắc mặt càng ngày càng tối, được mẹ kế nhỏ giọng an ủi, ông hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng không tức giận.
Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping
“Mẹ ơi.” Đứa con trai ngẩng đầu gọi mẹ, bà mẹ kế nhẹ nhàng sờ đầu hai đứa nhỏ “Khi nào anh hai về, bảo anh đưa hai đứa đi ăn nhé?”
Cô con gái mừng rỡ reo hò: “Ăn KFC!”
“Được rồi, ăn KFC.” Bà mẹ kế đưa hai đứa trẻ lên lầu để tránh bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của cha Sở.
Bà ở với cha Sở nhiều năm như vậy, bà đương nhiên biết tính khí của ông, lúc nãy ông không tức giận, không có nghĩa khi Sở Đinh xuống lầu ông cũng không tức giận.
Quả nhiên, không lâu sau một tiếng động lớn từ dưới lầu vang lên, kèm theo tiếng quát ầm ĩ của cha Sở: “Phản rồi!”
Sau một tiếng ầm lớn ở tầng dưới, một giọng nam khác trẻ và có sức sống hơn vang lên, trong giọng đầy ngạc nhiên: “Cha, có chuyện gì vậy?”
Đó là con trai lớn của bà, bà mẹ kế vội vàng chạy xuống lầu: “A!”
“Có chuyện gì vậy?” Bà vuốt ve lưng cha Sở, đau lòng hỏi.
Cha Sở thở phào nhẹ nhõm khi được ngồi về ghế, duỗi tay ra chỉ vào Sở Đinh đang khoanh tay, quay đầu sang hướng khác, giống như không chịu hợp tác, ông tức giận nói: “Làm sao vậy? Em xem nó! Sở Đinh, mày không đi ngược lại với tao là không vui sao? Tao nói Đông phải đi Tây, đúng không!” Cha Sở từng là phát thanh viên khi ông còn trẻ, nên giọng nói của ông rất lớn, “Sở Đinh, cô ấy là mẹ kế của mày, đây là em trai máu mủ ruột thịt của mày!”
Sở Đinh thay đổi tư thế, tay đút túi quần đứng trên mớ hỗn độn, anh cúi đầu che đi vẻ mặt, anh lúc nhỏ được mẹ dẫn đi học một khóa về thể hình, cả người anh đều rất đẹp, chỉ là khí chất âm trầm giống như con sói cô độc.
Mẹ kế nhìn thái dương anh chảy máu đỏ tươi, trong mắt hiện lên vui sướng khi thấy người gặp họa.
Bà thở dài, tuổi bà cũng không tính là trẻ, sinh con trai lớn chỉ nhỏ hơn Sở Đinh mấy tháng, bà đã đầu 40, nhưng vì thích làm đẹp nên nhìn qua cũng chỉ mới 30, ai cũng nghĩ bà là mỹ nữ dịu dàng, bà nhỏ giọng nói: “Sở Đinh còn nhỏ…”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ!” Cha Sở quả nhiên càng tức giận, ho khụ khụ hai cái, mẹ kế vội vàng giúp chồng vỗ lưng, ngón tay ông run rẩy chỉ Sở Đinh, “Mày chỉ biết ích kỷ, Sở Đinh, mẹ kế đối với mày một lòng tốt bụng, mày thì toàn lòng lang dạ thú! Mày nói lúc mày trở về, có chào qua một tiếng dì chưa? Sở Cảnh còn có thể quản công ty, mày Sở Đinh là con cả bù nhìn, chơi bời lêu lổng! Đúng là con hư tại mẹ, tao nghĩ Tô Huệ dạy cho mày thành loại hư đốn rồi!”
Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping
Tô Huệ là vợ cũ của cha Sở, mẹ Sở Đinh.
Bà mẹ kế tưởng rằng Sở Đinh sẽ bị cha Sở mắng mỏ như trước, đứa trẻ này quá bướng bỉnh, lại còn dành tình cảm cho người cha khốn nạn của mình, bà ta sẽ chỉ giết chết mối quan hệ giữa hai cha con họ trong những cuộc cãi vã thế này, thậm chí không cần phải làm bất cứ điều gì cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Ai ngờ Sở Đinh không đợi cha Sở mắng chửi xong, vừa quay người đã lảo đảo đụng phải Chu Cảnh đang đứng ở cửa, cửa đóng sầm lại khiến mọi người giật nảy mình.
Sở Đinh rời đi.
_________________________________
Lời người giám hộ: Cuối cùng cũng không biết mấy ông có tiền như này nhưng vẫn bị một mụ đàn bà dắt mũi thì là ngu hay khôn nữa.
Chỉ muốn bảo bộ này khá hay nếu không soi kĩ, thích hợp đọc trước khi ngủ.
Đoạn đầu có câu “khu phố cổ”, cũng có nghĩa là “khu phố cũ” nhưng ở thành phố Lạc Dương cũng có một khu tên như này, nên mình để là “cổ” luôn, vì dù sao Lạc Dương cũng là một cổ thành, mà “cổ” nghe cũng hay hơn.
.