PS 143,7 - Chương 45
Mỗi ngày, ta đều viết e-mail cho nàng, thỉnh thoảng nhớ quá thì sẽ dùng skype trò chuyện một chút chuyện hàng ngày.
Nàng sẽ không tận lực chờ ta hoặc tìm ta, ta biết, nàng không muốn ta ỷ lại nàng.
Ta có thể hiểu suy nghĩ của nàng, cho nên càng thêm cố sức để bản thân trưởng thành, độc lập.
Ta cũng dần dần lý giải câu nói nàng nói với ta ở sân bay “Không cần lại độc lai độc vãng, như vậy ở nước ngoài là không được.” là có ý gì.
Thực sự, khi người ra rời đi cố hương đến nơi xa lạ, những mối quan hệ có vẻ đặc biệt trọng yếu.
May là, bạn học ở đây rất chiếu cố ta.
Ta cũng cố gắng, cùng bạn học ở đây, người Mỹ cũng tốt; người Đài Loan cũng tốt; người Mehico cũng tốt; người Ấn Độ cũng tốt; thậm chí là người Trung Quốc làm bạn tốt.
Đây là chuyện tương phải với cá tính của ta, nhưng vì sinh hoạt, ta phải làm như vậy.
Hai tháng sau, ta rốt cục có thể nói là thích ứng cuộc sống ở đây, cũng có mấy bạn học tốt.
Khi xuất ngoại, mới lý giải vì sao sinh viên quốc tế đa số sẽ cùng bạn học có tương đồng quốc tịch quan hệ tương đối tốt, bởi vì cảm thấy thân thiết.
Bất quá, mặc dù Alisha đối với ta tốt nhất, khi nàng hỏi về “Thế giới tình cảm” của ta, ta cuối cùng là cười không đáp, ta không phải loại người sẽ cùng người khác chia sẻ bí mật trong đáy lòng, cho dù là bằng hữu tốt nhất.
“A, cho nên ta lại trở thành người yêu bí mật rồi?” Một ngày, chúng ta tại trên skype nói chuyện phiếm thì, nàng nói.
“Ngươi vẫn luôn là người yêu bí mật a, ta không phải cũng vậy sao?” Ta nói.
“Đúng vậy, gần đây có được không?” Nàng hỏi ta.
Ta bắt đầu liên miên nói cho nàng cuộc sống của, với ai xảy ra chuyện gì, cùng giáo viên thảo luận cái gì, lớp học thế nào…Tất cả mọi thứ. Nàng luôn luôn rất có kiên trì nghe ta nói, khi ta nói xong, nàng cũng sẽ nói cho ta tình hình gần đây của nàng.
“A? Học muội thi xong? Thi thế nào?” Ta nghe được từ then chốt, lỗ tai không dựng lên.
“Lại ghen? Nàng thi cũng không tệ lắm, nhưng không có quá tốt.” Nàng nói.
“Đó là đương nhiên, ta thế nhưng rất giỏi.” Ta vừa lòng nói.
“Đúng đúng đúng, ngươi lợi hại nhất, nếu không ta thế nào sẽ dứt khoát kiên quyết với ngươi cùng một chỗ?” Nàng trừng mắt nhìn.
“Ta rất nhớ ngươi…” Ta ghé vào trước màn hình nói.
“Ta biết, cố gắng lên, ngươi xem, sắp nửa năm, rất nhanh.” Nàng trấn an ta.
“Mong mùa xuân nhanh tới, ta mau lạnh chết.” Mùa đông ở Đông Ngạn là lạnh muốn chết người.
“Mặc nhiều chút, đừng để bị cảm, ngươi cảm mạo ta sẽ đau lòng.” Nàng dặn dò ta.
“Ta biết, Đài Bắc lạnh không.” Ta nhớ tất cả thuộc về Đài Loan.
Ta bắt đầu lẳng lặng nghe nàng nói về Đài Loan, ta nhớ nhà.
Mỗi lần skype đều không muốn kết thúc, đó là khoảng thời gian để ta có thể “Một lần nữa nạp điện”, giọng nàng nói với ta, dặn dò, mỗi chữ mỗi câu đều là ta ở Mỹ phải cố gắng.
Có đôi khi, chúng ta đều bận rộn nhiều việc, thậm chí bận đến hơn một tháng cũng không có nói chuyện, chỉ dựa vào e-mail biết tình hình của đối phương.
Thậm chí có đôi khi, ta sẽ hoài nghi, tình cảm của chúng ta có đúng hay không đã phai nhạt? Có đúng hay không lại trở thành “Hảo bằng hữu”?
Nhưng mỗi khi ta nghĩ như vậy thì, sự quan tâm cùng dặn dò của nàng sẽ đúng lúc xuất hiện, nhắc nhở ta chú ý cái gì, bao quát kỳ sinh lý. Ta biết, đó là nàng đang nghiêm ngặt yêu cầu, vừa tha thiết chờ đợi ta trưởng thành, nhưng che giấu không được không đành lòng cùng ôn nhu.
Ta hiểu.
Mỗi ngày ở Mỹ, ta cũng không dám thư giãn, rất sợ khi ta không chú ý, thất thần, sẽ có tin tức trọng yếu gì, ta nghĩ, khi ta ở Mỹ, mới thực sự là sinh viên.
Còn có, kỹ năng xã hội của ta cũng tăng lên trên diện rộng.
Đến Mỹ sau đó mới biết được, hóa ra đây là có thể huấn luyện. Khi kỹ năng xã hội trở thành một loại kỹ năng sinh tồn thì, cho dù không muốn, đều là phải kiên trì học lấy.
Bất quá hòa nhập vào tập thể nhất định sẽ biết đến một vấn đề chính yếu ─ nhiều chuyện.
Khi mọi người tâm sự trò chuyện, cho dù không trò chuyện, tự nhiên cũng sẽ bị hỏi có bạn trai, bạn gái hay chưa. Đây là con người.
Này ai muốn theo đuổi ai, ai bị ai theo đuổi, hoặc ai với ai chia tay, ai với ai mờ ám các loại tin đồn, thường thường đều là những thời gian này truyền ra.
Mỗi khi ta bị hỏi, ta cuối cùng là cười lắc đầu, sau đó sẽ có người nói ai theo đuổi ta, hoặc ta lại từ chối ai các loại.
Nhưng lâu dần, mọi người hỏi không được về chuyện của ta, cũng dần dần đối với ta không có hứng thú.
Cứ như vậy, tại bận rộn cùng một chút hỗn loạn,ta đã qua năm thứ nhất ở nước Mỹ.