PS 143,7 - Chương 29
Ta từ trên giường đứng lên, theo lão sư di tới phòng bếp.
“Đây đều là ngươi nấu?” Ta nhìn thức ăn trên bàn thực hỏi.
“Đúng vậy, bệnh nhân phải ăn nhẹ một chút.” Nàng vừa nói vừa múc một chén cháo để ở trước mặt ta.
“Không nghĩ tới ngươi cũng biết nấu ăn.” Ta cười nói.
“Uy, tốt xấu gì ta cũng đã có con, cũng đã từng là bà chủ gia đình.” Nàng tức giận nói.
Chúng ta cùng nhau tại bàn ăn ngồi xuống, nàng nhìn ta ăn bát cháo trên bàn.
“Ăn ngon không?” Nàng hỏi.
Ta gật đầu.
“Ăn nhiều một chút, rất dễ đói.” Nàng gắp một ít thức ăn bỏ vào trong bát của ta.
“Ngươi không ăn sao?” Ta nhìn nàng hỏi.
“Ta qua 9h tối sẽ không ăn.” Nàng cười nói.
“Thảo nào vóc người bảo trì tốt như vậy.” Ta nói.
“Đúng vậy, phụ nữ trung niên phải bảo trì tốt vóc người rất cực khổ.” Nàng ngữ mang oán giận nói.
“Ngươi mới không phải phụ nữ trung niên, ngươi còn rất trẻ a.” Ta nhìn nàng nói.
“Tiểu quỷ, miệng ngọt như vậy.” Nàng lại theo thói quen xoa loạn tóc của ta.
“Vì sao hôm nay lại đột nhiên tìm ta?” Ta đưa tay vuốt lại mái tóc rối.
“Ta nói rồi a, buổi trưa muốn tìm ngươi đi ăn.” Nàng trả lời.
“Ngươi bình thường sẽ không tìm ta đi ăn trưa.” Ta nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Ngươi khi nào thì để ý như vậy?” Nàng hỏi lại ta.
“Bởi vì là ngươi, cho nên phải để ý một chút.” Ta cười cười.
“Thế nào? Sợ bị ta bắt cóc a?” Nàng lấy tay chống đầu nhìn ta.
“Sợ ngươi không muốn gặp ta.” Ta thành thật mà nói.
“Sợ ta không muốn gặp ngươi? Ta vì sao lại không muốn gặp ngươi?” Ánh mắt của nàng đột nhiên nghiêm túc.
“Không biết. Thì nghĩ, ngươi sẽ có một ngày không muốn gặp ta.” Ta nhún vai nói.
“Ta sẽ có một ngày không muốn gặp ngươi…Tại sao?” Nàng lập lại một lần lời nói của ta.
“Đúng vậy. Này hình như là luôn nằm trong suy nghĩ của ta.” Ta bất đắc dĩ nở nụ cười.
Ta yên lặng đem một chén cháo ăn hết rồi, nàng muốn giúp ta lấy thêm một chén, nhưng ta không cần.
“Là bởi vì chuyện ngày đó sao?” Nàng chủ động nhắc tới sự kiện kia.
“Ân.” Ta không có trốn tránh gật đầu.
Sau đó chúng ta đều im lặng.
“Ngươi ngày đó, đi đua xe, đúng không?” Ta nghĩ đến âm thanh động cơ chói tai kia.
“Ân.” Nàng gật đầu.
“Vì sao? Là ta làm sai cái gì sao? Xin lỗi.” Ta nhìn sườn mặt của nàng nói.
“Đều không phải ngươi làm sai cái gì, là ta không có để ý chính mình, để bản thân đi quá giới hạn.” Khi nàng nói những lời này, thủy chung không có nhìn ta.
“Giới hạn là cái gì? Ngươi, rốt cuộc nghĩ ta là gì vậy? Một sinh viên rất đặt biệt sao? Khác biệt giữa sinh viên rất đặc biệt và sinh viên phổ thông là gì vậy?” Ta dường như bất chấp hỏi một đống vấn đề.
Nàng không có trả lời.
“Ta không hiểu, ngươi rõ ràng biết ta thích ngươi, vì sao lại có thể thoải mái như vậy đối tốt với ta? Vì sao khi cự tuyệt ta, nhưng một chút cũng không muốn cùng ta duy trì, thậm chí kéo ra khoảng cách? Nếu như khoảng cách 16 tuổi thật là lý do của ngươi, vậy xin ngươi không nên lại làm cho ta cảm thấy mơ hồ, ta không có kiên cường như ngươi, không có giống như ngươi gặp qua nhiều người, trải qua nhiều việc, có nhiều kinh nghiệm sống như vậy, ta không có biện pháp tiếp thu sự mập mờ tiêu sái của ngươi, nếu như ta đối với ngươi mà nói, thực sự là một sinh viên đặc biệt, vậy xin đối với ta như sinh viên là tốt rồi, tất cả những thứ ngươi làm đối với ta, từ lâu đã xa xa vượt qua sự quan tâm của lão sư đối với sinh viên.” Ta một hơi thở đem tất cả tình tự nương theo lý do sinh bệnh toàn bộ nói ra.
Nàng nhìn ta, không nói gì. Trong mắt viết, là giật mình sao? Ta không cách nào nhận ra.
“Nếu như ngươi thực sự không muốn ta tới gần, lại không có biện pháp cùng ta bảo trì khoảng cách, ta sẽ tự bản thân kéo lại khoảng cách. Chúng ta chính trở lại như trước đây, thỉnh thoảng cùng nhau gặp gỡ như thầy trò!” Ta tiếp tục nói ra quyết định của ta.
Nàng vẫn như cũ nhìn ta, như có đăm chiêu muốn nói lại thôi.
“Dù là tốt nghiệp, ta vẫn có thể tìm ngươi đi ăn, cùng ngươi nói một chút chuyện ta đã trải qua… Xin ngươi, không nên đối với ta tốt như vậy, cái này hình như, cho ta chờ mong, cuối lại lấy đi tất cả.” Ta nghênh hướng ánh mắt nàng nhìn ta.
Nàng lại muốn đưa tay đem tóc của ta xoa loạn, nhưng lần này ta né tránh.
“Cũng không cần đem ta xem như tiểu hài tử mà đùa giỡn được không? Hay là trong mắt ngươi ta thủy chung là một tiểu hài tử, nhưng lời ta vừa nói, là rất nghiêm túc…Cảm ơn ngươi tới chiếu cố ta, ta muốn đi ngủ…” Ta đứng lên, đem trên bàn dọn dẹp, cầm bát đi vào trong bếp.
“Để ta rửa.” Nàng đi theo phía sau ta, ta thuận theo cầm chén đưa cho nàng, không có nhìn nàng.
Thức ăn còn lại, ta bọc màng giữ tươi bỏ vào tủ lạnh, nàng rửa bát xong từ phòng bếp đi ra.
“Vậy, ngủ ngon, cửa sẽ tự khoá, ta không tiễn ngươi.” Ta đối với việc nàng cái gì cũng không tỏ thái độ phản ứng rất khó chịu, chỉ hy vọng có thể rời đi chính nàng để yên lặng một chút.
Chúng ta liếc mắt nhìn nhau, ta xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại, đem bản thân vùi vào chăn bông, nghe ngoài cửa động tĩnh, thẳng đến khi ta nghe được tiếng mở cửa, lại nghe được tiếng đóng cửa, nước mắt mới rớt xuống.
Lần này, nàng là thật sự bị ta đẩy ra.