PS 143,7 - Chương 25
Tại trường học, ta vẫn là cùng nàng duy trì khoảng cách an toàn, luôn luôn đợi lúc không có sinh viên mới đi văn phòng, ta nghĩ đối với ta như vậy đều tốt. Mọi người lời ra tiếng vào là rất kinh khủng.
Chỉ là chúng ta gọi điện thoại nhiều hơn, cùng nhau đi ăn cũng nhiều hơn trước đây.
Có lẽ vì biết lão sư sẽ không ghét ta, được rồi, có một loại như là nhận dược kim bài miễn tử thị sủng mà kiêu, khi cùng lão sư ở chung, ta hình như cũng không câu nệ như trước đây.
Trước khi học kỳ một kết thúc, ta cùng nàng đã quen thuộc đến độ có thể nói giỡn. Đương nhiên, ta cũng bình an vượt qua kì kiểm tra.
Cuộc đời sinh viên của ta còn lại nữa năm cuối cùng.
Mà câu hỏi thường xuyên đọng bên mép ta, chính là “Chúng ta cùng một chỗ có được hay không?”
Bất quá đương nhiên, mỗi lần nàng đều là cười xoa mặt ta nói: “Nếu như ngươi lớn hơn 15 tuổi ta đồng ý với ngươi.”
Cũng đôi khi nàng sẽ nói: “Ta trước đây sao lại không biết ngươi sẽ xấu xa như vậy? Đều bị vẻ bề ngoài của ngươi đánh lừa.”
Hoặc là “Ta ngay từ đầu có thì nhìn lầm ngươi có phải không? Sao lại có chút cảm giác hối hận?”
Nhưng ta biết nàng chỉ là nói giỡn, ánh mắt cùng biểu tình của nàng hoàn toàn không có như vậy.
Thời gian vui sướng luôn luôn đặc biệt qua rất nhanh, học kỳ hai khai giảng không lâu, tháng tư ta thi TOEFL.
Tuy rằng ta hầu như mỗi ngày ổn định ôn bài dưới sự giám sát của lão sư cũng có tiến độ, thế nhưng vẫn là khẩn trương a!
Đối với cuộc thi, ta thủy chung là không có tự tin, hơn nữa cũng sợ thi không tốt làm lão sư thất vọng, cho nên một tuần trước khi cuộc thi bắt đầu ta trở nên bồn chồn lo lắng.
“Nếu như ta thi không tốt, lão sư sẽ không để ý tới ta sao?” Ta dựa vào trên bàn trong văn phòng dùng ánh mắt vô tội hỏi.
“Sẽ a, thi không tốt thì đem ngươi đá ra ngoài.” Ngữ khí của lão sư mang uy hiếp nói.
“A…Ta bản thân thu dọn một chút tự chạy đi được rồi.” Ta tự ủ rũ nói.
“A, như vậy sẽ từ bỏ?” Lão sư cố ý nói như vậy.
“Ha, được rồi được rồi, ta sẽ thi tốt.” Ta thật là tiêu chuẩn “Không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ”.
“Tin tưởng ta, ngươi sẽ ổn thôi, reading, listening and speaking của ngươi vốn cũng không tệ, writing cũng tiến bộ đến đủ trình độ, hơn nữa trước đó người còn có một trận mạc danh kỳ diệu chuyên tâm, cũng đem không ít trọng điểm ngữ pháp đều nhớ kỹ, đối với bản thân tự tin một chút đi.” Lão sư nhìn ta nói.
“Ta là hay khẩn trương.” Ta bắt đầu xấu xa.
“Vậy muốn như thế nào mới có thể không khẩn trương?” Nàng hỏi ta.
“Chúng ta cùng một chỗ ta sẽ không khẩn trương.” Ta bắt đầu xấu xa hơn.
“Giỏi thật.” Nàng trừng mắt liếc ta.
“Ngươi chưa thử làm sao biết được?” Ta là có thể rất cứng đầu.
“Bởi vì, thứ nhất, dù là cùng một chỗ cũng không thay đổi được chuyện hiện tại ta là lão sư của ngươi, trách nhiệm của lão sư chính là muốn cho ngươi áp lực để thi tốt; thứ hai, cùng một chỗ ta cũng không có biện pháp thay ngươi đi thi, hoặc đem thực lực tiếng Anh của ta cho ngươi. Tóm lại, cho dù cùng một chỗ ngươi cũng sẽ vẫn khẩn trương. Cho nên đề nghị bị phủ quyết.” Lão sư hình như đã sớm nghĩ tốt đáp án.
“Oa! Lão sư thật là lợi hại!” Ta dùng ánh mắt kính nể nhìn nàng.
“Được rồi, nhanh chóng đem bài ôn lại một lần, sau đó đi ăn.” Những lời này ý tứ là thời gian đùa giỡn đã kết thúc.
“Thật không biết hóa ra lá gan của ngươi lớn như vậy.” Nàng nhỏ giọng nói một câu.
“Bởi vì lão sư nói sẽ không ghét ta a.” Ta nghĩ trên mặt ta cười hẳn là xán lạn đến làm cho muốn đánh.
“Học bài.” Nàng trừng mắt liếc ta.
Ta chỉ có thể đem lực chú ý thả lại vào những từ tiếng Anh bay lượn trước mắt.
Một tuần sau, ta thi xong TOEFL.
“Thi thế nào?” Lão sư vẫn là lão sư, câu đầu tiên nhất định sẽ hỏi như vậy.
Ta nhún vai.
“Thi viết thế nào?” Nàng lại hỏi.
“Đa số đề mục đều xem qua, hẳn là khá tốt.” Ta nói, không có gì nắm chặt.
“Được rồi, thi xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm đi.” Ai! Ta cùng lão sư ở chung, ăn chính là hành trình không thiếu được.
Cũng không có biện pháp, tuy rằng ta rất muốn “Ước hội”, nhưng…Chính là quên đi.
Mấy tuần sau, đều là trôi qua trong thấp thỏm chờ đợi kết quả, bất quá lão sư cũng không một lần nhắc đến chuyện này.
Ta biết trừ phi ta chủ động nói với nàng, nếu không nàng sẽ không hỏi.
Bởi vì nàng biết ta sẽ nói với nàng.
Giây đầu tiên khi ta thu được kết quả, ta khẩn trương thật lâu mới dám dung bàn tay run rẩy mở xem kết quả.
Nguy hiểm thật, thành tích cũng không tệ lắm.
Ta mang theo kết quả tới trường học, gọi điện thoại cho lão sư, nàng vừa vặn đang có sinh viên ở đó.
“A, vậy ngươi gọi lại cho ta, ta nhận được kết quả rồi.” Ta có một chút thất vọng.
“Nhận được kết quả rồi? Vậy bây giờ đến đây đi.” Nàng nói, không đợi ta trả lời thì cúp điện thoại.
Ta chỉ có thể đến văn phòng của nàng.
“Trish ngươi đến rồi, kết quả thế nào?” Nàng thấy ta thì trực tiếp hỏi.
Ta đi vào văn phòng gật đầu với nữ sinh viên ngôi đó, đem kết quả đưa cho nàng.
“Thi rất khá a! Reading 30, listening 30, speaking 27, writing cũng 25, tổng cộng 112, tốt a!” Lão sư trực tiếp đọc ra điểm của ta, ta xấu hổ không biết nên phản ứng thế nào.
“Thật giảo quá!” Nữ sinh kia nói.
“Ngươi có thể hỏi học tỷ cách ôn bài thế nào.” Lão sư nói.
Ta nhìn thấy trên mặt nàng hiện lên dáng tươi cười gian trá.
“A, Thì… Liều mạng đọc liều mạng viết liều mạng ghi nhớ a. Có chuyện thì hỏi lão sư, writing thì phải thực hành thật nhiều, dần dần sẽ tiến bộ.” Ta nói.
“Dù sao, học tỷ chính là rất lợi hại!” Trong mắt của nàng tràn ngập ngưỡng mộ.
Ta thực sự rất không quen loại ánh mắt này.
“Ha ha, không có, lão sư thực sự giúp ta rất nhiều.” Ta nói chính là lời nói thật.
“Đó cũng là ngươi cố gắng a, nếu không có giúp cũng vô dụng.” Lão sư cười nói.
“Lão sư ta cũng muốn xin lão sư giúp ta sửa văn viết.” Nàng đối lão sư nói.
“Lão sư vậy ta đi trước, ta chỉ là muốn báo kết quả cho lão sư.” Ta không thích nàng tranh mất lão sư của ta.
“Học tỷ phải đi? Ta còn muốn hỏi học tỷ về chuyện thi TOEFL.” Ta không biết nàng là thật muốn hỏi hay là khách sáo, nhưng ta cũng tuyệt đối không muốn tiếp tục ở trong văn phòng khi có “Bên thứ ba”.
“A, ngươi hỏi lão sư thì tốt rồi a! Lão sư mới chắc chắn biết rõ. Ta còn có việc, ta đi trước. Lão sư tái kiến.” Ta nói xong, đến lượt ta không đợi lão sư phản ứng, trực tiếp đi ra văn phòng.
Đúng, ta đang ghen.
Nhưng ta lại có tư cách gì để ghen? Lão sư lại không phải là bạn gái của ta.
Ta vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng bất đắc dĩ, ai! Thực sự rất phiền a!
Ta đi tới hàng ghế bên cạnh thao trường ngồi xuống, nhắn tin cho Tiểu Kiệt báo kết quả của ta.
Ta nhìn bầu trời, “nếu như mẹ còn sống, sẽ thật cao hứng” ta thì thào tự nói cho bản thân nghe.
Không lâu sau điện thoại di động reo lên, là lão sư.
“Ngươi chạy đi đâu rồi?” Lão sư hỏi ta.
“Ta còn ở trường học a, bên cạnh thao trường.” Ta thành thật mà nói.
“Thế nào? Ghen tị?” Lão sư hỏi.
“Không có a, ta sao lại ghen.” Ta phủ nhận.
“Được rồi, đến bãi đỗ xe tìm ta.” Lão sư nói.
“Muốn đi đâu? Hiện tại mới buổi chiều, ngươi sẽ không lại nói muốn ăn cơm đi?” Ta hỏi.
“Đúng vậy, đi uống trà chiều.” Lão sư cười nói tiếp.
“Thiệt hay giả?” Ta hỏi.
“Giả, chiều nay không có lớp, đem ngươi đến một nơi ngươi muốn đến. Nhanh lên một chút đến bãi đỗ xe tìm ta.” Lão sư thần bí nói.
“Được rồi.” Ta vừa nói vừa bắt đầu đi đến bãi đỗ xe.
Khi ta đến nơi, lão sư đã ở trong xe chờ ta.
Ta ngồi trên xe, cùng nàng ra khỏi trường học.