PS 143,7 - Chương 23
Ta rất tức giận. Nhất là khi biết trong lòng lão sư vĩnh viễn có một “Hắn”, ta càng thêm nghĩ mặc kệ ta cố gắng thế nào, giữa chúng ta vĩnh viễn sẽ có một khoảng cách mà ta không cách nào tới gần được.
Cùng với như vậy, ta nghĩ, ta vẫn là sớm tại còn không có hoàn toàn hãm sâu thì mau chóng dừng lại.
Ta bắt đầu né tránh lão sư đối tốt với ta, cũng nghĩ hết biện pháp tìm lý do tại nàng nói muốn cùng đi ăn thì cự tuyệt.
Ta biết nàng một ngày nào đó sẽ phát hiện ra ta là đang tránh nàng, ta cũng không biết khi nàng hỏi đến, ta rốt cuộc nên thế nào giải thích, lại nói ta hay ôm tâm tính đà điểu tránh được lần nào hay lần nấy.
“Ngươi gần đây tiến bộ rất nhanh!” Lão sư xem xong essay của ta nói.
“A, thật tốt, ha ha!” ta cười trả lời.
Bởi vì muốn bản thân học để không nhớ đến nàng, cho nên không thể làm gì khác hơn là liều mạng dùng cách đọc sách để lấp đầy tất cả thời gian.
“Trước đây thường sai ngữ pháp cũng đều không có lại sai rồi, tốt!” Lão sư đem essay của ta đưa lại cho ta.
“Có lẽ là gần đây tương đối cố gắng.” Ta nói.
“A? Là phát sinh chuyện gì sao? Ngươi trước đây cũng rất cố gắng a, ta cảm giác được.” Lão sư nhìn ta hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là không muốn lại tiếp tục nghĩ lung tung.” Ta gượng cười, kỳ thực trong đầu nghĩ làm thế nào để mau nhanh rời đi.
“Cái gì là tiếp tục nghĩ lung tung?” Lão sư nhìn ta hỏi.
“A…Các loại làm mất tập trung.” Ta dối lòng trả lời.
“A, cho nên hiện tại đều rất tập trung sẽ không ngây người?” Lão sư lại hỏi.
Ta gật đầu.
“Vậy trước đây tại lại hay ngẩn ngơ a?” Lão sư tựa hồ không buông tha ta.
“Ngẩn ngơ thì ngẩn ngơ a, đầu óc trống trơn như vậy.” Ta nói.
Nhưng ta hết nói nổi là, “Bởi vì trước đây ngẩn ngơ, đều là đang nghĩ đến ngươi, hiện tại không thèm nghĩ đến ngươi nữa, tự nhiên sẽ không ngẩn ngơ.”
“A, được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Lão sư nhìn đồng hồ trên tường nói.
“A, không cần, ta buổi tối còn có việc, có lẽ không có biện pháp cùng lão sư đi ăn.” Ta vừa nói vừa rất nhanh đem đồ đạc cất lại trong balô, bắt đầu đi đến cửa.
“Ngươi gần đây bận nhiều việc sao, này đã là lần thứ ba ngươi từ chối ta.” Lão sư nhìn ta đang đi đến cửa nói.
“Có sao?” Ta giả ngu.
“Ngươi là không phải có chuyện gì chưa nói với ta chứ?” Ngữ khí của lão sư hơi cao lên.
“Không có a.” Ta vô tội nói. Nhưng tim đập rất nhanh.
“Thật vậy sao? Được rồi, vậy ngươi về nhà cẩn thận một chút.” Lão sư tựa hồ nguyện ý để ta đi.
“A hảo, cảm ơn lão sư!” Ta thở dài một hơi, nhanh chống đi đến cạnh cửa.
“Trish,” Khi ta cầm tay cửa muốn mở cửa thì, đột nhiên nghe được lão sư gọi, ta dừng bước.
“You are hiding from me, aren”t you?” Lão sư thình lình dùng một câu nói rõ hành vi gần đây của ta.
Ta biết nàng là rất nghiêm túc, sau một thời gian cùng nhau ta rất rõ ràng, khi nàng đang nghiêm túc, sẽ vô thức bắt đầu nói tiếng Anh, thật là vô thức, bởi vì chính nàng thường thường cũng không phát hiện ra…
Mà ta cung biết rõ, khi nàng đang nghiêm túc, ta làm sai cũng không có biện pháp lừa dối cho qua chuyện…
“Không, không có a, lão sư ngươi suy nghĩ nhiều quá…” Ta vẫn đang tại giãy dụa.
“Vậy sao? Vậy nếu như ta nói, thái độ ngươi đối với ta và thần tình nhìn ta cùng trước đây cũng không giống nhau, ngươi muốn làm thế nào giải thích?” Xem ra lão sư ngày hôm nay là thật muốn hỏi rõ mới có thể cam tâm.
“Không có, lão sư ngươi suy nghĩ nhiều.” Bởi vì không biết nên thế nào thẳng thắn, cho nên tiếp tục giả chết.
“Vậy sao? Ngươi trước đây nhìn ta, giống như là tiểu bằng hữu nhìn thấy thần tượng vậy, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ; nhưng gần đây căn bản hầu như không có nhìn ta, hoặc là nhìn ta bằng ánh mắt né tránh giống như người đang làm sai việc gì vậy, ngươi là đang cố ý tránh ta?” Lão sư phân tích chuẩn xác.
Ta cúi đầu nhìn trên mặt đất, nhưng có thể cảm thụ được ánh mắt lão sư thẳng tắp nhìn ta.
“Là ta làm cái gì hay là nói gì đó để cho ngươi không vui sao?” Lão sư nhẹ giọng hỏi.
“Không có.” Ta thành thật trả lời.
“Vậy ngươi vì sao muốn trốn tránh ta?” Lão sư đến gần một ít, mũi giày cao gót xuất hiện tại đường nhìn của ta.
“Bởi vì ta nhìn ngươi sẽ nghĩ đến trong lòng ngươi vĩnh viễn có một người khác, sau đó ta vĩnh viễn cũng không khả năng chân chính tới gần lòng của ngươi.” Loại lời này ta làm sao có thể nói ra khỏi miệng, nói ra không phải giống như bày tỏ sao?
Ta chỉ có thể tiếp tục cúi đầu lặng yên.
“Nhớ kỹ ta từng nói với ngươi, ngươi với ta mà nói là một sinh viên rất đặc biệt, rất quan trọng, cho nên ta sẽ đặc biệt muốn chiếu cố ngươi, quan tâm ngươi…” Lão sư kéo tay của ta nói.
“Nhưng là quan hệ như vậy sẽ có một ngày kết thúc, mà ta không muốn khi ta đã quen với sư ấm áp của ngươi, lại phải tốn rất nhiều khí lực một lần nữa thích ứng cuộc sống cô độc một mình.” Khi ta ý thức được bản thân đang nói cái gì, lời muốn nói đã nói xong rồi.
Lúc này đây, đổi thành lão sư ngây ngẩn cả người.
“Xin lỗi, lão sư, ngươi đối với ta thật là tốt, ta nhận không nổi.” Ta nhẹ nhàng rút tay ra khỏi hai bàn tay của nàng.
Ta nghĩ, lần này là ta đem nàng đẩy ra khỏi thế giới cuả ta.
Kiên định xoay người, mở cửa, rời đi.
Đóng lại cửa văn phòng, cũng là đem lão sư khóa lại sau cánh cửa.
Ta muốn khóc sao? Ta nên khóc sao? Nhưng là ta cũng không có.
Trái lại ta nghĩ, ta đã làm chuyện ta nên làm.
Chỉ là, ta một chút cũng không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, ngược lại là càng thêm trầm trọng.
Ta lắc lắc đầu, nói với bản thân, ta chỉ là quen với sự tốt bụng của lão sư, sự thương yêu của lão sư, sự ấm áp của lão sư, ta cũng có thể rất nhanh trở lại với thói quen trước đây, trải qua những ngày tháng một mình.
Ta tới trạm xe bus, nhưng không có ngồi trên xe bus về nhà, ta bắt xe bus hướng ngược lại, ta muốn đi đến nơi lão sư cùng ta kể vể quá khứ của nàng.
Vì sao muốn đi? Ta cũng không biết.
Ta ngồi ở bên đê, nghĩ về chuyện vừa phát sinh, ta không biết làm như vậy đến tột cùng có được hay không, ta một tay đem người đối tốt với ta, quan tâm ta, đồng thời cũng là người ta rất quan tâm đẩy ra khỏi thế giới của ta. Bởi vì ta sợ ta không muốn rời đi nàng, sợ bản thân quá mức ỷ lại nàng, sợ ngày nào đó phải trải qua nỗi đau cùng nàng chia lìa.
Cho nên ta rất nhát gan lựa chọn phương pháp tự cho là tốt nhất, tại còn không có hãm quá sâu thì dứt ra, nhưng ta phát hiện, ta thật nhớ nàng.
Tại bất tri bất giác, nàng đã triệt để xâm nhập vào cuộc sống của ta. Mấy ngày trước tận trốn tránh nàng, tận lực không thèm nhớ đến nàng, chỉ là một loại lừa mình dối người trốn tránh, ta chỉ là muốn chứng minh, dù là không có nàng, ta một mình cũng có thể tốt.
Đúng vậy, không có nàng, ta cũng có thể tốt. Chỉ là khuyết đi một mảnh.
Chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên trời bắt đầu mưa, giọt mưa rơi trên mặt ta, ta mới hồi phục lại tinh thần.
Nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sớm, ta đứng dậy, bước trên đường về nhà.
Tiểu Kiệt hẳn là còn chưa về. Ta tại đầu ngõ ngẩng đầu, thấy bên trong chính là một màn đen kịt.
Ta xoay người từ ba lô lấy chìa khóa ra.
“Ta còn tưởng là ngươi sẽ không về nhà.” Ta nhìn thấy lão sư bước xuống từ chiếc 911 dừng trước cửa nhà ta.