PHƯỢNG TƯƠNG SỒ - Chương 9: 9 Chương 8
—————————
Lòng Lăng Tri vốn đang nóng lửa đốt, nàng tự trách mình không đủ năng lực để bảo vệ Tạ Thanh Li nên sự xuất hiện của Giang Hàm khiến nàng có cảm giác như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng không nén nổi mà bật khóc nức nở.
Giang Hàm không ngờ tiểu cô nương lại khóc đáng thương như thế, hắn cười dịu dàng khẽ xoa đầu Lăng Tri rồi cúi người nhẹ giọng an ủi: “Không sao rồi, có ta ở đây thì con và mẫu thân sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói xong còn không quên liếc mắt nhìn Tạ Thanh Li đầy ẩn ý, Tạ Thanh Li im lặng nhìn lại hắn.
Giang Hàm cười với nàng xong thì xoay người nhìn Chu Hạ: “Nếu ta là ngươi thì nhất định sẽ không chọn thời điểm này làm loại chuyện ấy ở đây đâu.”
Chu Hạ đỏ bừng cả mặt, tròng mắt hắn ta đỏ quạch như thể đang rất giận dữ.
Hắn bỏ ngoài tai những lời Giang Hàm đã nói, quyết tâm phải nhào lên trước túm bả vai của Tạ Thanh Li cho bằng được.
Ai ngờ rằng Tạ Thanh Li nhanh chóng lùi ra phía sau, kháng cự việc tiếp xúc với Chu Hạ một cách mãnh liệt.
Giang Hàm cười mỉa mai, không biết hắn dùng chiêu thức gì mà thoáng sau đã khiến Chu Hạ la lên oai oái như heo bị chọc tiết.
Giang Hàm cứ thế đánh cho hắn một chưởng không hề nương tay, người Chu Hạ mồ hôi vã ra như tắm, sự đau đớn toàn thân khiến hắn ta tỉnh táo lại không ít.
Hắn ta trừng mắt nhìn Giang Hàm, đang muốn mở miệng mắng thì lại thấy Giang Hàm cong khóe môi, đánh vào cổ hắn một cú chí mạng.
Thân mình cao lớn của Chu Hạ cứ như vậy ngã xuống trước mặt ba người bọn họ, Lăng Tri vội né sang một bên tránh để hắn rơi xuống người mình, nàng mờ mịt nhìn Giang Hàm ấp úng: “Hắn ta…”
“Không sao, coi như chừa cho hắn một mạng vậy.” Giang Hàm từ tốn dỗ dành Lăng Tri, ngay sau đó liền nhìn thẳng vào đại mỹ nhân trước mặt.
Tạ Thanh Li vẫn còn ngã dưới mặt đất, bùn đất lấm lem vương hết lên một thân bạch y của nàng khiến nàng trông có vẻ rất chật vật.
Nhưng càng như thế thì trên người nàng lại càng hiện rõ ý vị nhu nhược khiến ai cũng muốn ôm vào lòng mà chở che chăm sóc.
Hễ là nam nhân thì tuyệt đối sẽ không thể kháng cự lại một nữ nhân mang bộ dáng như hiện giờ của Tạ Thanh Li.
Trong mắt Giang Hàm xẹt qua một tia thưởng thức, vươn tay ra dịu dàng nói: “Là do ta tới muộn mới khiến nàng bị người ta đối xử như vậy.”
“Đa tạ Giang công tử cứu giúp.” Tạ Thanh Li ngửa đầu nhìn hắn, không bắt lấy bàn tay đang vươn ra kia mà chỉ tự nâng mình đứng dậy.
Nàng đến bên cạnh Lăng Tri nhẹ nhàng ôm vào lòng, Lăng Tri cảm nhận được bèn sực tỉnh lại cọ mặt bên ngực mẫu thân, nước mắt quanh tròng.
Giang Hàm thấy hai mẹ con bên kia ôm ôm ấp ấp, nhìn lại mình cô đơn lạnh lẽo bỗng nhận ra hình như bản thân có chút dư thừa thì phải? Giang Hàm cười khổ sờ mũi, mặc kệ hai người kia có nghe hay không thì vẫn nói: “Ta đi giải quyết tên này trước rồi quay lại thăm hai người sau.”
Không chờ mẹ con hai người đáp lại thì Giang Hàm đã xách Chu Hạ biến mất.
Sau khi Giang Hàm rời đi thì Tạ Thanh Li dắt tay Lăng Tri vào phòng để nàng ngồi xuống, chính mình thì lại bình tĩnh đi kéo một thùng nước để nhúng khăn lau sạch bùn đất trên mặt, trên tay của Lăng Tri.
Lăng Tri cứ nức nở khụt khịt mãi mà cũng không khóc ra được, nàng ngơ ngẩn nhìn Tạ Thanh Li chăm chú.
Tạ Thanh Li không phát ra tiếng động nào, an tĩnh ở bên cạnh nhẫn nại lau vết thương cho nàng.
Lăng Tri nhìn một hồi rồi chợt nhăn mi, lí nhí nói: “Vất vả trồng hoa như thế mà lại thành công cóc mất rồi.”
Tạ Thanh Li không thích hoa, những khóm hoa trong viện đều là một tay Lăng Tri chăm sóc mà ra cả.
Mỗi khi Lăng Tri dạo chơi bên ngoài bắt gặp những đóa hoa dại xinh đẹp thì đều đem chúng về đặt ở trước sân cẩn thận trông nom.
Cứ thế mấy năm đã trôi qua, trước sân nhà nàng hoa nhiều không đếm xuể, mùa xuân và mùa hạ là hai mùa vạn hoa khoe sắc, muôn hồng nghìn tía rực rỡ cả một khoảng sân trông rất đẹp.
Tạ Thanh Li lặng lẽ không nói gì.
Lăng Tri chuyên chú nhìn Tạ Thanh Li, chợt mất mát nói: “Mẫu thân, có phải con rất vô dụng không ạ?”
Bàn tay đang lau người cho Lăng Tri dừng lại, Tạ Thanh Li nhìn nàng đầy khó hiểu.
Tầm mắt Lăng Tri nhòe đi, nước mắt không ngừng rơi xuống, phiền muộn nói: “Tình hình lúc nãy nguy hiểm như thế mà con lại không đủ khả năng để bảo hộ mẫu thân thật tốt, con thấy mình thật sự rất vô dụng.”
Lời giải thích của đứa trẻ làm cho ấn đường (*) Tạ Thanh Li giãn ra, bất giác nở nụ cười.
(*) Ấn đường: khoảng cách giữa hai đầu lông mày, khu vực trên của sống mũi.
Mỗi lúc Tạ Thanh Li cười thì đôi mắt sẽ cong cong như hai vầng trăng khuyết, đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Lăng Tri nhìn đến ngẩn ngơ không nhớ nổi mình đang định nói điều gì nữa.
Tạ Thanh Li mềm mại nói: “Đấy là việc của nam nhân.
Một đứa trẻ như con thì không cần quan tâm đến những việc như này đâu.”
“Chuyện này…” Lăng Tri lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc đầy kiên định nắm chặt tay Tạ Thanh Li đáp: “Không giống nhau mà.
Những đứa bé có đầy đủ phụ mẫu thì có thể được phụ thân bảo vệ.
Con thì khác, con chỉ có mỗi mẫu thân thôi.”
Tạ Thanh Li nghe lời nàng mà chìm vào suy tư, khẽ đặt chiếc khăn trên tay xuống, lại nghe Lăng Tri nói tiếp: “Hiện tại bên cạnh mẫu thân chỉ có một mình con, trước khi người xuất giá thì con sẽ che chở người thật tốt.”
Tạ Thanh Li tuy cười nhưng ánh mắt chẳng vương chút vui vẻ nào, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Ta sẽ không thành thân đâu.
Nếu ta cả đời không gả chồng thì con tính sẽ bảo vệ ta mãi mãi sao?”
Nàng chỉ thuận miệng nói như thế mà Lăng Tri lại nghiêm túc gật đầu.
Tạ Thanh Li im lặng.
Lăng Tri đang muốn hỏi lại thì Tạ Thanh Li đã lần nữa đứng lên.
Nàng ngồi trên ghế nhìn Tạ Thanh Li bưng chậu nước ra khỏi phòng, chốc sau đã trở về phòng tìm kiếm một hồi, cuối cùng đưa cho nàng một bộ xiêm y tươm tất: “Y phục đều đã bẩn hết rồi, con thay ra trước đi.”
Lăng Tri gật đầu nhận lấy xiêm y từ tay Tạ Thanh Li nhanh chóng mặc vào, Tạ Thanh Li vờ như không có việc gì quay lưng đi: “Lúc nãy ta thấy y phục của con đều hỏng hết rồi, chút nữa ta mang đi vá lại nhé.”
“Vâng.” Lăng Tri liên tục gật đầu, suy nghĩ một lát bèn nói: “Mẫu thân…!Người có thể thêu mấy bông hoa lên đó để che lại không ạ?”
Tạ Thanh Li cười đáp ứng, hỏi lại: “Vậy con thích hoa gì?”
“Mẫu đơn ạ!” Hai mắt Lăng Tri sáng lên, không nén nổi một ít phấn khích cùng chờ mong: “Giống như đóa hoa mà mẫu thân vừa thêu cho người ta hôm trước ấy, to ơi là to mà còn rất đẹp nữa!”
“…” Tạ Thanh Li nghiền ngẫm lời nói của Lăng Tri, chốc sau nói: “Người của Kiều gia muốn chuẩn bị cho hội chùa nên mới đưa ra yêu cầu thêu mẫu đơn lên y phục.
Mẫu đơn quá rực rỡ không hợp với khí chất của con đâu, để ta thêu hoa khác.”
“Vâng.” Thanh âm nhẹ nhàng của Lăng Tri vang lên, nàng cười tủm tỉm: “Chỉ cần là mẫu thân thêu cho thì con đều thích!”
Lăng Tri cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, sau khi trò chuyện vui vẻ với Tạ Thanh Li thì liềm đem Chu Hạ vất sau đầu không nhớ đến nữa.
Hai người hàn huyên thêm một lúc thì Giang Hàm đã trở lại.
Lăng Tri sốt sắng đến hỏi hắn mọi việc như thế nào rồi, Giang Hàm chỉ nói là đã đưa hắn cho Kiều gia xử lý, cho hắn một trăm cái gan nữa cũng không dám bén mảng lại gần Tạ Thanh Li gây phiền phức nữa đâu.
Lăng Tri nhẹ nhõm thở hắt ra, nàng nắm lấy tay của Tạ Thanh Li cũng đang khẩn trương bên cạnh mình.
Ồn ào cả ngày thì cũng đã đến buổi tối, Giang Hàm mặt dày mày dạn ở lại ăn chực một bữa cơm rồi tiện thể nhân cơ hội nói chuyện với Tạ Thanh Li, xong xuôi mới thỏa mãn ra về.
Mẹ con hai người ra cổng tiễn Giang Hàm, khi thấy hắn đã đi xa Lăng Tri mới thôi không nhìn nữa, nàng cất giọng hâm mộ: “Nếu con lợi hại được như Giang thúc thúc thì tốt rồi, mẫu thân sẽ không lo bị ai ức hiếp nữa.”
“Phải vậy không?”Tạ Thanh Li dõi mắt nhìn theo hướng Giang Hàm vừa rời đi rất lâu, chốc lát nàng cúi đầu nói: “Con nhớ giữ khoảng cách với hắn ta nhé.”
Lăng Tri ngỡ ngàng hỏi lại: “Vì sao ạ?”
“Cứ nghe theo ta là được.” Tạ Thanh Li không tiếp tục giải thích mà xoay người về lại phòng mình, “Đến giờ nghỉ ngơi rồi.”
Lăng Tri ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nàng chỉ ngủ đến nửa đêm rồi lại mang theo chăn gối gõ cửa phòng Tạ Thanh Li.
Tạ Thanh Li chỉ nhìn vóc dáng nho nhỏ của đứa bé trước mặt mà không nói lời nào.
Lăng Tri cười có chút chột dạ, gió ngoài trời hơi lạnh nên nàng rụt vai lại, khuôn mặt đáng thương nũng nịu lên tiếng: “Con không ngủ được…”
Hai người cứ đứng như thế một lúc lâu, cuối cùng Tạ Thanh Li vẫn nghiêng người để tiểu cô nương vào phòng, miệng nói: “Không được có lần sau.”
Tạ Thanh Li không từ chối khiến Lăng Tri hạnh phúc tươi cười rạng rỡ, nàng nhanh chóng leo lên giường mẫu thân, lấy chăn quấn chặt người mình chỉ chừa ra đôi mắt lấp lánh ánh cười nhìn vào Tạ Thanh Li.
Một chuỗi động tác của nàng khiến Tạ Thanh Li thấy hơi buồn cười, nàng nhướn mày im lặng nằm bên cạnh Lăng Tri.
Đêm dài tĩnh lặng, hôm sau lúc Lăng Tri thức dậy thì lại thấy nàng đang nằm trong sương phòng của mình.
Lăng Tri rời giường rửa mặt rồi đến trường học như bình thường, nhưng khi nàng đến nơi rồi mới biết ở trường hôm nay cực kỳ náo nhiệt.
Các bạn học tụ năm tụ bảy bàn tán xôn xao, phu tử ngày thường vẫn luôn nghiêm túc lại đang cầm bút ngồi ngay ngắn bên thư án viết gì đó.
Lăng Tri nhìn cảnh này mà chẳng hiểu ra làm sao, Thường Thịnh và Ngô Duyệt đứng bên cạnh thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng liền trêu ghẹo: “Lăng Tri, muội không biết sắp tới ngày gì rồi sao?”
“Ngày gì cơ?” Lăng Tri không hiểu mô tê gì cả, ngơ ngác hỏi Ngô Duyệt.
Ngô Duyệt liếc nhìn Thường Thịnh, hai thiếu niên vui vẻ nói: “Hội chùa đó! Hơn nửa tháng nữa là đến ngày hội chùa rồi, phu tử đang viết câu đối để dâng lên chùa nên dạo này chắc người sẽ hơi bận, không rảnh để coi nom chúng ta đâu.” Nhắc đến hội chùa, Thường Thịnh háo hức chen lời: “Huynh và Ngô Duyệt đã bàn trước là sẽ cùng nhau tham dự hội chùa năm nay đó! Ở đây năm nào cũng trưng bày nhiều đồ ăn ngon và trò chơi thú vị lắm, Lăng Tri cũng đến chơi cùng nhé!”
Lăng Tri nghe xong cảm thấy hơi lúng túng, nụ cười cũng bớt tươi tắn lại, nàng bình tĩnh lắc đầu: “Muội không đi.”
Tính cách Tạ Thanh Li hơi hướng nội, bình thường nàng ấy đều không muốn tiếp xúc quá nhiều với người lạ, các vị thúc bá hoặc đại nương mời nàng đến chơi nhà đều bị Tạ Thanh Li khéo léo từ chối.
Nên tất nhiên đi đến nơi náo nhiệt bậc nhất trong năm như hội chùa thì lại càng không.
Tạ Thanh Li lo lắng sợ nàng một mình đến nơi đông người sẽ nguy hiểm nên năm nào Lăng Tri cũng chọn ở nhà bầu bạn với Tạ Thanh Li.
Chuyện cứ thế tiếp diễn mấy năm, tuy Lăng Tri chưa từng phàn nàn điều gì nhưng một người thích lễ hội như nàng không tránh khỏi cảm thấy hơi chạnh lòng.
Nàng đang định hỏi thêm cảm giác tham gia hội chùa sẽ như thế nào thì hai người họ đã lần lượt quay đầu đi mất.
Một ngày dài lại qua đi, Lăng Tri đem theo một bụng tâm sự trở về.
Ngạc nhiên là quang cảnh ở sân nhà nàng lại thay đổi mất rồi..