PHƯỢNG TƯƠNG SỒ - Chương 8: 8 Chương 7
“Ngủ đi.” Giọng nói Tạ Thanh Li vẫn còn tỉnh táo, nghe không ra chút ngái ngủ nào.
Lăng Tri bấy giờ mới nhận ra Tạ Thanh Li chưa hề ngủ, nghĩ lại hành động lúc nãy của mình liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhất định nàng đã bị mẫu thân nhìn thấu hết tâm tư rồi!
Thực ra trong đầu Tạ Thanh Li bây giờ không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ nhẹ nhàng túm cổ Lăng Tri đang nằm trong ngực mình đẩy vào góc giường.
Lăng Tri thu hồi bàn tay đang định ôm lấy mẫu thân lại, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh Tạ Thanh Li.
Hai mắt nàng tỉnh như sáo, thấy Tạ Thanh Li có vẻ như cũng trằn trọc không ngủ được bèn đánh bạo hỏi ra vấn đề luôn canh cánh bấy lâu nay: “Mẫu thân, người kia…” Nàng liếc nhìn thanh kiếm trên đầu tường, đè thấp âm thanh nói: “Chủ nhân của thanh kiếm đó là tình lang của mẫu thân sao?”
Nghe được câu hỏi này của Lăng Tri, Tạ Thanh Li xoay lại mở to mắt đối diện với ánh nhìn của tiểu cô nương, trầm ngâm không trả lời.
Lăng Tri đã quen với tính tình hờ hững của mẫu thân, nhanh nhảu nói tiếp: “Mẫu thân sẽ gả cho người kia sao?”
Trời quá tối khiến Lăng Tri không thấy rõ sắc mặt của Tạ Thanh Li, chỉ mơ hồ cảm nhận được thân thể bên cạnh cứng lại, thật lâu sau cũng không có chút động tĩnh nào.
Đối với phản ứng này của Tạ Thanh Li, Lăng Tri tự mặc định là nàng đang ngầm thừa nhận.
Lăng Tri lại tiếp tục đưa ra một tràng nghi vấn: “Người kia có đối xử tốt với mẫu thân không? Võ công của thúc ấy còn lợi hại hơn cả Giang thúc thúc sao? Y có từng bắt nạt mẫu thân hay không? Khi nào thì y mới đến rước người về nhà?”
Mấy vấn đề này Lăng Tri đã từng hỏi Tạ Thanh Li rất nhiều lần nhưng lúc nào cũng chỉ nhận lại được sự trầm mặc kéo dài.
Hôm nay không biết ma xui quỷ khiến như nào mà Tạ Thanh Li lại đáp lời: “Rất tốt.”
Lăng Tri bất giác ngừng thở, lần đầu tiên Tạ Thanh Li chủ động giải thích khiến nàng rất tò mò, muốn nghe nhiều hơn một chút.
Tạ Thanh Li nói lại: “Y đối xử với ta cực kỳ tốt.”
“Bao lâu nữa thì thúc ấy mới đến ạ?”
Tạ Thanh Li rơi vào suy tư tựa như đang thật sự nghiêm túc nghĩ về câu hỏi này, một lúc nàng thấp giọng đáp: “Rất nhanh, rất nhanh thôi y sẽ đến.”
Trong lòng Lăng Tri bỗng tỏa ra cảm giác kỳ lạ, nàng dần dần cảm thấy sợ hãi, nàng sợ Tạ Thanh Li sẽ bỏ mặc mình mà đi.
“Vậy người sẽ đi cùng thúc ấy sao?” Lăng Tri nói.
Tạ Thanh Li không chút do dự lên tiếng: “Sẽ.”
Lăng Tri nghe xong vẻ mặt liền trở nên phức tạp, nàng đang định nói thêm vài câu thì Tạ Thanh Li lại chủ động mở miệng trước: “Con không muốn rời khỏi trấn này ư?”
Lăng Tri giật mình không hiểu lời này của Tạ Thanh Li mang ý gì.
Tạ Thanh Li nói tiếp: “Con không muốn rời đi cùng ta sao?”
“Con…” Lăng Tri lẩm bẩm câu này hai lần, đến khi chắc chắn mình không hiểu sai ý của Tạ Thanh Li mới không thể tin được hỏi lại: “Con cũng có thể đi cùng hai người sao?”
“Ta đi thì đương nhiên phải mang con theo cùng rồi!” Tạ Thanh Li hợp tình hợp lý đáp lại.
Lăng Tri vốn dĩ đang thấp thỏm lo lắng nghe xong câu khẳng định của Tạ Thanh Li thì liền nở một nụ cười tươi tắn, giọng nói bất giác cao lên hỏi lại một lần nữa: “Thật sự là con có thể tiếp tục ở bên cạnh mẫu thân sao?”
“Ừ.” Tạ Thanh Li gật đầu.
Lăng Tri cảm thấy lời thừa nhận này của Tạ Thanh Li là câu nói hay nhất từ trước đến giờ mà nàng từng nghe.
Lâu nay Lăng Tri vẫn luôn xem Tạ Thanh Li như người quan trọng nhất của mình nhưng vẫn mãi trăn trở liệu Tạ Thanh Li có nghĩ như nàng hay không, nay cuối cùng tiểu cô nương cũng đã nhận được đáp án mình muốn.
Nàng gấp gáp muốn xác nhận lại một lần nữa bèn hỏi tiếp: “Dù cho chuyện gì xảy ra thì người vẫn mãi ở bên cạnh con sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Thanh Li đáp.
Khoảnh khắc này Lăng Tri chợt nhận ra cảm giác khác biệt của Tạ Thanh Li hôm nay không phải là do mình tự suy diễn mà nàng ấy so với trước kia thật sự có chút khác biệt, hình như bức tường vô hình ngăn cách giữa hai mẹ con nàng đã không còn nữa rồi!
Tạ Thanh vốn dĩ vẫn đang hướng ánh mắt về phía Lăng Tri, thấy biểu cảm biến hóa liên tục trên mặt tiểu cô nương bên cạnh liền từ tốn nói: “Nếu con không rời bỏ ta trước thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ rời bỏ con.”
Lăng Tri rất vui, nàng vội vàng lớn tiếng nói: “Không đâu, con nhất định sẽ mãi ở bên mẫu thân!”
Ánh mắt Tạ Thanh Li là một mảnh nhu hòa, khóe miệng khẽ cong lên.
Trong mắt Lăng Tri giờ đây chỉ có mỗi hình bóng của Tạ Thanh Li, nàng ngẩn ngơ nhìn nụ cười của mẫu thân, thanh âm mềm mại nói: “Mẫu thân cười lên rất đẹp!”
“Thật không?” Tạ Thanh Li không biết được bây giờ vẻ mặt của bản thân trông như thế nào, nghe Lăng Tri nói như vậy mới thấy hơi bồn chồn nên lập tức nghiêm mặt lại.
Lăng Tri thấy mẫu thân như thế thì lại trở nên thất vọng, nàng muốn mẫu thân sẽ mãi cười hạnh phúc như thế cơ! Thời gian như dừng lại, Lăng Tri thầm cầu nguyện ở trong lòng mong sao cho Tạ Thanh Li sẽ luôn luôn cười tươi tắn rực rỡ như thế với nàng.
Chưa bao giờ tiểu cô nương Lăng Tri trải qua một ngày ngập tràn hạnh phúc như hôm nay, những câu nói của Tạ Thanh Li lúc nãy đã thổi bay đi hết nỗi muộn phiền của Lăng Tri.
Nàng cuộn mình lại mang theo nụ cười còn vương trên đôi môi chìm vào giấc ngủ say.
Tạ Thanh Li mở mắt nhìn Lăng Tri, ánh mắt vừa phức tạp lại xen lẫn trong đó chút dịu dàng hiếm có.
Nàng duỗi tay vuốt ve làn tóc mềm mại của Lăng Tri, thật lâu sau cũng chưa ngừng lại.
Tạ Thanh Li nhớ rõ, lúc Lăng Tri mới được nàng nhặt nuôi thì trông cô bé nhem nhuốc như chú chuột nhắt, vậy mà sau bốn năm trôi qua thì tiểu cô nương đã lớn đến nhường này rồi cơ đấy.
Thời gian như thoi đưa, chẳng mấy chốc Lăng Tri sẽ trở thành một cô nương xinh đẹp cho mà xem.
Trước kia nàng cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ có lúc làm một nữ nhân bình thường, trải qua khoảng thời gian bình dị như hiện giờ.
Lúc Tạ Thanh Li đang miên man chìm vào những ký ức xưa cũ thì Lăng Tri bên cạnh khẽ cử động thân mình, hình như tiểu cô nương cảm thấy hơi lạnh nên khi phát giác được sự ấm áp tỏa ra trên người Tạ Thanh Li liền chui hẳn vào lòng nàng.
Tạ Thanh Li cảm nhận được thân thể Lăng Tri đang ngọ nguậy trước ngực mình, không chút chần chờ định xách áo nàng đẩy qua bên kia một chút.
Nhưng khi thấy được vẻ mặt bình yên của đứa bé thì lại thôi.
Khẽ thở dài một tiếng, Tạ Thanh Li cuối cùng cũng không đành lòng đẩy người trong ngực ra.
– ——-
Hôm sau trời vừa kịp hừng đông thì Lăng Tri đã tỉnh lại, nàng ngồi ở đầu giường nhìn căn phòng quen thuộc, trong lòng bỗng trào lên cảm giác mơ hồ không biết những chuyện đã xảy ra tối qua là thực hay vốn dĩ chỉ là mộng.
Nhưng không để nàng lo nghĩ quá lâu thì ánh nắng mặt trời gay gắt cùng tiếng chim kêu ríu rít đã kéo Lăng Tri về với thực tại.
Hôm qua nàng đã ở nhà tĩnh dưỡng suốt một ngày nên hôm nay tất nhiên phải đến trường, nàng nhanh chóng rửa mặt rồi đổi sang y phục khác, ôm lấy chồng sách ngay ngắn trên bàn vào trong ngực.
Lúc đến trước cổng lớn, nàng kìm không được quay đầu liếc nhìn sương phòng của Tạ Thanh Li.
Hôm nay Tạ Thanh Li dậy rất sớm, nàng ngối đối diện cửa sổ, nhìn chăm chú vào chiếc gương đồng trước mặt hồi lâu.
Cảm nhận được ánh mắt của Lăng Tri nên nàng khẽ nhấc mí mắt, cảm giác âm u khó đoán trong đôi mắt nàng khiến Lăng Tri không khỏi sửng sốt.
“Mẫu thân, con đến trường đây!” Lăng Tri vừa nhìn Tạ Thanh Li vừa vẫy tay, đứng trước cổng nói vọng vào.
Tạ Thanh Li đang mân mê cây trâm trong tay liền hơi mỉm cười nói: “Ừ.”
Lăng Tri bị nụ cười này của Tạ Thanh Li làm lóa hết cả mắt, vội vàng gật đầu rồi xoay người chạy đi.
Trường học vẫn không mấy ảnh hưởng sau vụ ồn ào của bọn thổ phỉ hai ngày trước, mọi người lặng im nghe phu tử giảng bài một cách chuyên chú.
Chờ đến giờ Ngọ thì Thường Thịnh và Ngô Duyệt mới chậm rì bước vào, hai người không tránh khỏi số phận bị phu tử phạt đứng không cho vào lớp.
Giờ nghỉ cuối buổi học đã đến, Lăng Tri vội vã thả bút xuống chạy ra ngoài tìm Thường Thịnh và Ngô Duyệt.
Thấy Lăng Tri đột nhiên tiến về phía này khiến hai thiếu niên hơi hoảng hốt, bọn họ chưa kịp nói gì thì Lăng Tri đã giành lên tiếng: “Ngô thúc thúc và Thường thúc thúc đã trở về rồi đúng không ạ?”
“Cha ta hả?” Ngô Duyệt vội vàng gật đầu, “Đã về rồi!”
Nhắc đến chuyện này khiến Thường Thịnh và Ngô Duyệt cực kỳ hưng phấn, thì ra hôm đó hai tên này lén bám theo cha mình đi theo đội diệt phỉ của trấn nhưng mọi người lại không may trúng kế nên bị bọn thổ phỉ kia giải về giam cầm.
Thường Thịnh và Ngô Duyệt may mắn bị phát hiện rồi đuổi về nên không nằm trong đội ngũ tù nhân đó, sau khi nghe tin nhóm người dân bị thất thủ liền sốt ruột lẻn vào trong sơn trại.
Nhưng hai tên này cũng mới chỉ là mấy đứa nhóc choai choai nên nhanh chóng bị bọn chúng tìm ra.
Trong cái rủi lại có cái may, nhờ ở tình thế tiến thoái lưỡng nan này mà hai thiếu niên nghe ngóng được không ít thông tin quan trọng.
Không lâu sau thì trên trấn lại phái thêm một đám người đến tiêu diệt bọn thổ phỉ, họ vô tình giải cứu cho hai thiếu niên rồi được kể cho một số chuyện tình báo liên quan, giúp việc tiêu diệt thổ phỉ thắng lợi và dễ dàng cứu thoát những người đang bị nhốt lại, trong đó bao gồm cả Tạ Thanh Li và Lăng Tri.
Nghe được những điều hai người đã trải qua, Lăng Tri thầm nghĩ thật trùng hợp.
Hai thiếu niên lang nháo nhào kể lể với Lăng Tri để tranh công khiến nàng bật cười vui vẻ, nàng nghĩ dẫu có trùng hợp thì bọn họ cũng đã cứu hai mẹ con nàng một mạng, nên liền nghiêng đầu trầm tư, cuối cùng nói: “Đa tạ hai huynh.”
“Đa tạ gì chứ!” Hai tên này vừa nghe xong lại ngại ngùng gãi đầu.
Thường Thịnh nhân cơ hội nói ra ý tứ của mình: “Lăng Tri, khi nào chúng ta về nhà muội chơi được không?”
“Bọn huynh cũng muốn gặp lại dì Tạ nữa!” Ngô Duyệt đứng bên cạnh gật gù.
Lăng Tri nghe xong cười khanh khách, nói với họ: “Thật ra là Ngô thúc thúc và Thường thúc thúc muốn gặp mẫu thân của muội chứ gì?”
Hai thiếu niên chợt im ắng không nói lời nào, cuối cùng Lăng Tri đành phải đáp ứng thì hai tên kia mới lộ ra biểu cảm cực kỳ vui vẻ, một trận nháo loạn khiến mọi người xung quanh ai cũng ghé mắt lại đây trừng họ khinh thường.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, lúc tan học thì phu tử gọi Lăng Tri lại để dò hỏi hôm kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Tri không giấu giếm gì kể hết mọi chuyện cho y nghe.
Khi biết được nguy hiểm mà hai mẹ con nàng đã gặp phải trong sơn trại, phu tử hơi nhíu mày lo lắng, y lấy ra từ trong ngực một hộp sắt nhỏ bảo Lăng Tri hãy giao nó cho Tạ Thanh Li.
Lăng Tri thắc mắc hỏi đây là gì thì chỉ nhận được nụ cười thần bí của phu tử: “Chỉ là một ít tâm ý của ta thôi ấy mà.” Nói xong liền lấy ra một khối bánh đậu xanh đưa cho Lăng Tri.
Trên trấn luôn có người muốn tặng vài món đồ cho Tạ Thanh Li nhưng khổ nỗi nàng ấy rất hiếm khi ra khỏi cửa, bọn họ dù có lòng thì cũng không thể bất kính xông vào nhà người ta được nên liền nghĩ đến cách khác, đó là đưa cho con gái nuôi của mỹ nhân – Lăng Tri.
Lăng Tri gặp mãi cũng đã thành quen với loại tình huống này.
Hôm nay nhận được món quà từ phu tử chợt khiến nàng nhận ra, hình như nàng có hơi vô tâm với mẫu thân thì phải? Hai mẹ con nàng chung sống đã lâu, Tạ Thanh Li cũng đã hy sinh vì nàng rất nhiều mà nàng lại chưa từng tặng cho mẫu thân mình món quà nào.
Trong lòng Lăng Tri nảy ra một ý tưởng.
Nàng nhanh chóng chạy đi.
Trên đường thấy cửa tiệm vải liền thả nhẹ bước chân, đắn đo một hồi rồi quyết định tiến vào nói chuyện với ông chủ ở đây một lát, sau đó mới tiếp tục trở về.
Nhờ có những sự kiện hôm qua và cả hôm nay nên tâm trạng của tiểu cô nương rất tốt, nàng thong thả đi chậm lại.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ lúc mình về nhà thì lại thấy một màn như vậy.
Buổi sáng trước khi nàng đến trường thì Tạ Thanh Li vẫn còn đang chải tóc trong sương phòng, trước sân hoa cỏ nở rộ sạch sẽ tươm tất.
Bây giờ thì ngược lại, sân nhà là một mảnh hỗn độn, chậu hoa bị người ta ném vỡ lăn ra đất, từng cánh hoa tơi tả bị dẫm nát dưới chân, ngay cả cây cổ thụ nằm khuất trong góc vườn cũng không tránh khỏi kiếp nạn lá rơi lả tả không ngớt.
Nhìn tình cảnh này khiến Lăng Tri thất sắc.
Chung trà và chén trà được ngay ngắn đặt trên bàn đá giữa sân cũng đều đã bị hất văng xuống, từng mảnh vỡ phản chiếu ánh sáng khiến nàng có chút chói mắt.
Tạ Thanh Li đang đứng ở góc cây bên kia, cổ áo nàng bị kéo ra, y phục xộc xệch cùng mái tóc rối loạn căm phẫn nhìn chằm chằm tên đứng trước mặt.
Mà người kia là người mà Lăng Tri không thể nào thân thuộc hơn.
Chu Hạ, tên hạ nhân của Kiều gia.
Mỗi lần Tạ Thanh Li thêu thùa xong đều là do hắn đến lấy về, Lăng Tri cực kỳ căm ghét người này.
Lăng Tri biết hắn ta đều giống với các vị thúc thúc trên trấn mến mộ Tạ Thanh Li, nhưng cách biểu hiện của hắn ta lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn ta lúc nào cũng ỷ vào thân phận của mình mà hành xử thiếu phép tắc, thường xuyên lợi dụng cơ hội để chạm tay hoặc sờ sau lưng nàng với vẻ mặt ái muội, Lăng Tri nhìn mà chỉ muốn đánh cho hắn ta một trận nhớ đời.
Tạ Thanh Li đối với mấy lời tán tỉnh thô tục hoặc hành vi không đứng đắn của hắn đều chỉ chịu đựng cho qua, Lăng Tri tuy bực bội trong lòng nhưng cũng không làm gì khác được.
Nhưng nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra Chu Hạ lại dám làm ra loại chuyện này với Tạ Thanh Li.
Lúc này hắn ta đã áp Tạ Thanh Li đến bên thân cây, toàn bộ cơ thể đè chặt lên người nàng, sắc mặt đỏ au đầy hưng phấn như dã thú gặp được con mồi của mình.
Lăng Tri vừa thấy cảnh này sắc mặt liền trắng bệch, hướng về bọn họ lớn tiếng mắng: “Tên khốn kiếp! Mau thả mẫu thân của ta ra!”
Tạ Thanh Li vốn dĩ đang cố kiềm chế nhẫn nại nhìn Chu Hạ, thấy Lăng Tri đột nhiên xuất hiện nhịn không được cắn môi nói: “Lăng Tri, mau dừng tay!”
Tuy Lăng Tri nghe thấy lời này rất rõ ràng nhưng nàng trực tiếp ngó lơ, nàng vung tay lên bổ nhào vào người Chu Hạ cào hắn ta.
Lăng Tri dùng hết sức lực của mình không chút nương tay, trên người Chu Hạ nhanh chóng xuất hiện mấy đường cào rớm máu.
Chu Hạ đau đớn rên lên một tiếng, sắc hồng trên mặt rút xuống, nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Hắn che vết thương lại quay đầu trừng Lăng Tri một cách giận dữ, la toáng lên: “Nhãi con, ngươi đúng là chán sống!”
Bàn tay đang ôm Tạ Thanh Li thoáng lỏng ra, hắn giương tay lên định cho Lăng Tri một cái tát.
Tạ Thanh Li thoát khỏi vòng vây của hắn liền mặc kệ mọi thứ mà vụt đến bên cạnh Lăng Tri.
Lăng Tri bị giáng cho một cái tát đau đến mức nước mắt rơi lã chã, sau đó bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.
Tạ Thanh Li ôm lấy Lăng Tri, hấp tấp hỏi: “Lăng Tri?”
Má Lăng Tri nóng rát, hai mắt ầng ậc nước lấy tay bụm mặt nức nở.
Nhưng tiếng khóc của Lăng Tri còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì đã thấy tên Chu Hạ đang từ từ bước về phía hai mẹ con nàng.
Lăng Tri lập tức xốc lại tinh thần, mặc kệ đau đớn trên mặt mà đứng lên che chắn trước người Tạ Thanh Li.
Bộ dáng Tạ Thanh Li bây giờ chật vật không chịu nổi, trên váy có một đường rách kéo dài trông rất thê thảm, so với Lăng Tri bên cạnh cũng không kém là bao.
Nàng bắt lấy cổ tay của Lăng Tri kéo tiểu cô nương vào ngực mình, nhỏ giọng nói: “Không sao, ta không sao.
Con đừng lo lắng”
“Mẫu thân!” Lăng Tri giãy giụa muốn thoát ra, ánh mắt vô tình chạm phải vết bẩn loang lổ trên xiêm y của Tạ Thanh Li, căm giận nói: “Hắn ta muốn vũ nhục người! Con không thể để hắn ta làm vậy được!”
Tạ Thanh Li nhìn Lăng Tri bướng bỉnh trước mặt liền thấy hơi tức cười, hốc mắt chua xót nghĩ nàng sống đến tuổi này rồi còn chưa được ai bảo hộ như thế đâu, huống chi đối phương còn là một đứa nhóc chưa trưởng thành nữa chứ.
Nàng ôm chặt Lăng Tri không buông, chớp mắt tên Chu Hạ đã xuất hiện bên cạnh.
“Tạ Thanh Li, nàng đừng tưởng rằng có người ngăn cản thì ta sẽ tha cho nàng! Ta đã sớm khuyên nàng rồi nhưng nàng đâu có nghe theo đúng không?”
Chu Hạ đê tiện cười một tiếng, mặc kệ ánh mắt bất mãn của Lăng Tri mà nâng cằm Tạ Thanh Li lên cười cợt: “Đi theo ta thì thiệt thòi chỗ nào?”
“Mẫu thân của ta sẽ không bao giờ thích ngươi đâu!” Lăng Tri cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của Tạ Thanh Li, lớn tiếng hét vào mặt hắn.
Tạ Thanh Li giật mình nghiêng mặt tránh khỏi tay Chu Hạ, đầu mày nhíu chặt lại.
Động tác này của nàng lại càng kích thích hắn ta, Chu Hạ ngửa mặt cười to, hừ lạnh đe dọa: “Tốt lắm.
Tạ Thanh Li.
Tốt lắm.”
Hắn vén ống tay áo lên cúi người xuống muốn giật tung vạt áo của Tạ Thanh Li ra, Tạ Thanh Li thần sắc hờ hững chỉ nhìn hắn như nhìn đồ vật ô uế đến cực điểm.
Chu Hạ bị ánh mắt này của nàng làm cho ngẩn người, thoáng dừng lại.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa nhìn nàng cười vừa gia tăng thêm sức lực trên cánh tay.
Đúng lúc này thì từ đầu tường lại vang lên một giọng nói khác.
“Chà chà.
Mỹ nhân à, chỉ mới ba ngày ngắn ngủi mà ta đã cứu nàng được hai lần rồi đấy!” Âm thanh trong trẻo như tùng xanh giữa chốn hoang vu khiến mọi người đều ngẩn ra, nương theo giọng nói mà hướng mắt nhìn đến người đó.
Giang Hàm cà lơ phất phơ dựa trên đầu tường, đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng hẳn trên người Tạ Thanh Li, vẫy tay nhìn nàng cười: “Mỹ nhân còn nhớ ta không?”
Tạ Thanh Li chỉ rũ mắt xuống, không rõ vui buồn..