PHƯỢNG TƯƠNG SỒ - Chương 2: Chương 2
Rốt cuộc thì sau cuộc nói chuyện đó Tạ Thanh Li cũng không thể hiện thái độ đồng ý hay khước từ đề nghị của Lăng Tri khiến nàng có chút buồn rầu.
Ban đêm tiểu cô nương trằn trọc rất lâu, cũng nghĩ về rất nhiều chuyện đã qua.
Năm Lăng Tri sáu tuổi, nàng được Tạ Thanh Li nhặt được rồi nhận nuôi.
Chuyện xảy ra đã lâu mà nàng lại còn quá nhỏ nên không thể hiểu hết được sự tình trong đó, chỉ nhớ mỗi việc nàng lưu lạc cùng một ông lão ăn xin.
Không may khi bụng nàng kháng nghị rằng nó đã đói lả rồi thì ông lão đã ngủ say, Lăng Tri hết kêu to đến lay mạnh mà lão ấy vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng cứ lay mãi gọi mãi, cho đến khi người không còn chút hơi sức nào mới biết được có lẽ ông lão ăn xin đó sẽ không tỉnh lại nhanh như thế đâu.
Ngay thời điểm đó cũng là lúc Lăng Tri gặp được Tạ Thanh Li.
Nhìn thân ảnh thấp thoáng vạt áo trắng tinh từ trên xuống dưới của Tạ Thanh Li, Lăng Tri cảm thấy cái miếu rách nát này cũng đã trở nên tươi sáng hơn vài phần.
Tạ Thanh Li cũng chỉ lành lạnh liếc nhìn nàng một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Nhưng tiểu cô nương Lăng Tri lúc đó lần đầu gặp được nữ tử có nhan sắc chim sa cá lặn như thế nên cứ nhìn Tạ Thanh Li chằm chằm, hận không thể dán luôn đôi mắt mình lên người nữ nhân xinh đẹp kia.
Đêm đó trời chợt chuyển giông, Tạ Thanh Li bèn nán lại tòa miếu cũ để trú mưa.
Tiểu Lăng Tri ở bên cạnh nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp cả một buổi tối, nhưng người ta còn chẳng thèm mở miệng bắt chuyện với Lăng Tri nàng nữa kìa! Một đêm qua đi, khi ánh dương ló dạng cũng là lúc Tạ Thanh Li phải tiếp tục lên đường.
Lăng Tri cũng vội vàng đứng lên để đi theo, nhưng mấy ngày qua không có gì vào bụng đã khiến thân thể nàng suy yếu, ngã phịch xuống mặt đất.
Sau đó nàng hoảng loạn hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, giương mắt lên nhìn Tạ Thanh Li ngoài cửa miếu.
Nàng kiểm tra thử lão ăn xin kia có tỉnh lại hay không, nhưng lại một phen thất vọng.
Lăng Tri nhíu chặt mày, không biết nên nói thế nào cho phải.
Tiểu Lăng Tri sợ Tạ Thanh Li sẽ đi mất, nhưng lương tâm nàng không muốn bỏ mặc ông lão đã cưu mang mình mấy hôm nay ở nơi rách nát này.
Nàng càng suy nghĩ càng thấy bế tắc, cuối cùng không nhịn được khóc nấc lên.
Tiếng khóc của trẻ em truyền đến tai Tạ Thanh Li, nàng dừng bước chân khẽ quay đầu lại đối mặt với tiểu cô nương kia.
Lăng Tri khóc đến quên trời quên đất, Tạ Thanh Li chỉ thoáng liếc qua lão ăn xin rồi nói với Lăng Tri.
“Người đó đã chết rồi.”
Bàn tay của Lăng Tri vẫn đang túm lấy vạt áo của ông lão, hai mắt đẫm lệ nhỏ giọng hỏi: “Đã chết?”
“Nghĩa là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.” Tạ Thanh Li đáp.
Ai ngờ Lăng Tri vừa nghe câu đó xong lại càng khóc to hơn.
Tạ Thanh Li không nói thêm gì chỉ quay người rời đi.
Một mình Lăng Tri ở trong miếu ôm thân thể lão ăn xin khóc tận hơn nửa canh giờ, nàng vừa mệt lại vừa đói, càng đói thì càng khóc lớn hơn, càng khóc lớn hơn thì lại càng đói, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Lúc Lăng Tri khóc đến lạc cả giọng thì Tạ Thanh Li lại quay về một lần nữa.
Bên ngoài bầu trời quang đãng, Tạ Thanh Li đứng ngược sáng trước cửa miếu, từng tia nắng nhảy nhót bên người nàng tạo nên một vòng hào quang chói mắt.
Khung cảnh đó đẹp đến mức Lăng Tri ngẩn ngơ quên cả khóc, nhìn vào Tạ Thanh Li.
Tạ Thanh Li vô cảm đến bên cạnh Lăng Tri xách nàng lên khỏi mặt đất.
Trước khi đi còn tốt bụng đào một hố đất trước cửa miếu để an táng lão ăn xin, xong xuôi lại tiếp tục mang theo Lăng Tri lên đường.
Lăng Tri lặng lẽ đi sau Tạ Thanh Li, tuy không biết mình sẽ đến nơi đâu nhưng nàng cũng ngoan ngoãn không hỏi một lời, Tạ Thanh Li đưa đồ ăn thì nàng cũng không mảy may lo lắng gì ăn hết tất cả.
Đi suốt một ngày khiến cả hai đều đã mệt lả, tiểu cô nương cuộn mình nằm gọn trong một góc nhỏ nhưng ánh mắt sáng như sao vẫn cứ dán chặt lên người Tạ Thanh Li không rời.
Cho đến mười ngày sau, khi Tạ Thanh Li đang cầm bánh bao đưa cho Lăng Tri, tiểu cô nương sợ sệt khẽ gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Tạ Thanh Li sững người lại, không nói gì.
Qua thật lâu về sau kể từ thời khắc đó, Lăng Tri nghĩ mãi cũng không hiểu nổi rốt cuộc biểu cảm đó của mẫu thân nàng mang ý nghĩa gì đây.
Tạ Thanh Li nói nàng không phải là mẫu thân của Lăng Tri, nhưng tiểu cô nương tuổi còn nhỏ không nhớ được, dẫu cho Tạ Thanh Li có sửa bao nhiêu lần thì đâu vẫn vào đấy.
Ngày lại qua ngày, xuân đi thu đến, nhiều năm trôi qua khiến Tạ Thanh Li cũng mặc kệ không chấp nhặt với nàng nữa nên mới có mối quan hệ mẹ con nuôi như bây giờ.
Lăng Tri biết mẫu thân của nàng tuy tính tình có hơi lạnh lùng nhưng chưa bao giờ đối xử không tốt với nàng cả.
Trước khi hai người ổn định ở trấn này đã có một quãng thời gian khó khăn trên đường đi, dù cho nghèo khổ quẫn bách đến mức nào thì Tạ Thanh Tri cũng cho nàng cơm ăn áo mặc đầy đủ.
Thực ra khi Kiều gia vừa mới cho Tạ Thanh Li công việc thêu thùa để kiếm sống, Tạ Thanh Li không có một chút hiểu biết nào đã cố gắng đến mức ngón tay đầy vết kim châm, hình thêu ra xấu đến mức nhìn không ra hình dạng gì cả.
Tạ Thanh Li không đổi sắc mặt đem cái khăn tay xấu tệ kia đưa cho Lăng Tri, ban đêm chong đèn tiếp tục thêu thùa.
Hôm sau cuối cùng thành phẩm cũng miễn cưỡng được xem là đẹp mắt, tuy ngũ quan có hơi kỳ lạ nhưng cũng nhìn ra được đây là một đôi uyên ương đang nghịch nước.
Chiếc khăn tay uyên ương kia cũng không tránh khỏi số phận rơi vào tay Lăng Tri.
Tạ Thanh Li ra sức thêu khăn trong sáu ngày thì hết năm ngày là tạo ra những thành phẩm không thể sử dụng được, đến ngày thứ sáu cuối cùng nàng cũng tạo ra chiếc khăn tay hoàn chỉnh nhất để đưa cho Kiều gia.
Hạ nhân do Kiều gia phái tới quan sát tiến độ của nàng miệng tấm tắc khen không ngớt lời, bảo rằng nữ công của Tạ Thanh Li vừa nhìn đã biết là được rèn luyện trong rất nhiều năm.
Tạ Thanh Li chỉ im lặng không lên tiếng, lặng lẽ giấu hai bàn tay đầy vết thương ra sau lưng.
Từ đó về sau, Tạ Thanh Li chính thức trở thành nữ thợ may làm việc cho Kiều gia.
Hai mẹ con nàng sống cũng coi như thoải mái, mấy năm sau khi Tạ Thanh Li thấy nữ nhi đã đến tuổi bèn dự tính nhín ra ít tiền tiêu hàng tháng để Lăng Tri được đi học như bao đứa trẻ cùng tuổi khác.
Tiểu cô nương Lăng Tri biết rõ rằng mẹ nuôi đối xử rất tốt với nàng, nhưng nhiều khi không tránh khỏi suy nghĩ vu vơ có lẽ Tạ Thanh Li cũng chẳng quan tâm nàng nhiều đến thế.
Tạ Thanh Li đối với ai cũng kiệm lời, Lăng Tri nói mười câu thì nhiều nhất cũng chỉ nghe được hai câu hờ hững từ miệng của mẫu thân nàng.
Lăng Tri luôn cho rằng Tạ Thanh Tri chỉ quan tâm đến việc cho nàng ăn no mặc ấm là đủ rồi, còn việc thân mật xem nàng như nữ nhi ruột thịt thì không cần thiết.
Không biết trong lòng mẫu thân mình là gì của người đây?
Hằng đêm khi bóng tối bao phủ, tất cả rơi vào tĩnh lặng, Lăng Tri cứ trằn trọc suy nghĩ mãi về vấn đề này nhưng đáng tiếc lời giải đáp vẫn luôn bỏ ngõ ở đó.
Ngày mới lại đến, những trăn trở đó lại biến mất không ai hay.
Lăng Tri như thường lệ thức dậy xong thì rời giường tự sửa soạn cho bản thân.
Lúc nàng đang đứng trước sân kéo nước thì thấy cửa phòng Tạ Thanh Li vẫn đóng kín không có chút động tĩnh nào, chắc là mẫu thân vẫn đang say giấc.
Lăng Tri chợt nhớ đến mấy khối bánh hạt sen hôm qua nàng mua trên trấn, bèn vội vàng đặt chúng trên bàn đá trước cửa phòng mẫu thân nàng, còn bản thân thì cất bước đi đến trường học.
Ở trường mọi người đều mang vẻ mặt kì lạ, Lăng Tri quấn theo hỏi mãi mới biết được thì ra đám thổ phỉ trên núi rất lợi hại, hôm ấy đội diệt phỉ của trấn ra quân bất lợi, hơn phân nửa người đến tận bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, nửa còn lại may mắn trở về được nhưng cũng thương tích đầy mình, ai nấy đều trưng ra bộ mặt sợ hãi mỗi khi nhắc đến bọn thổ phỉ kia.
Mà ở trong những người không trở về đó cũng bao gồm cả của cha Thường Thịnh và cha Ngô Duyệt.
Hôm nay hai tên đó không đến trường.
Bởi vì cha của hai thiếu niên rất thích Tạ Thanh Li nên chúng cũng thường xuyên ghé nhà nàng để chơi cũng Lăng Tri, luôn tiện kể cho Tạ Thanh Li mấy mẩu chuyện thú vị mà mình nghe ngóng được nên quan hệ giữa Lăng Tri và hai thiếu niên càng ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Hôm nay khi phu tử giảng bài, Lăng Tri tuy yên tĩnh lắng nghe nhưng tầm mắt lại kìm không đặng thường xuyên nhìn qua chỗ mà Thường Thịnh và Ngô Duyệt thường ngồi.
Cuối cùng buổi học cũng đã kết thúc, Lăng Tri không nán lại cuối cùng như mọi khi mà lại nhanh chóng thu dọn sách vở chạy ùa về nhà.
Nàng đến nhà của Thường Thịnh và Ngô Duyệt ở trấn nhỏ nằm bên sườn núi.
Nàng đinh ninh rằng hai thiếu niên khi biết tin cha mình bị thổ phỉ bắt đi nhất định sẽ rất đau lòng, nàng chỉ có chút sức mọn này để đến đó an ủi hai người mà thôi.
Ai ngờ khi Lăng Tri đến thì phát hiện ra hai chàng thiếu niên đều không có ở nhà, vườn không nhà trống! Trước sân nhà của Thường Thịnh vẫn còn hai khối đá mài dao mặt trên nhẵn nhụi nằm lăn lóc giữa vô số mạt gỗ li ti và bụi đá đã bị mài mòn.
Nhìn mấy thứ này khiến Lăng Tri có chút bối rối không biết phải làm sao.
Thường Thịnh và Ngô Duyệt không đến trường, nhà thì chẳng có ai khiến Lăng Tri bất giác nhớ lại câu chuyện bám theo đội diệt phỉ không thành công của hai cậu chàng vào hôm trước.
Mặc dù nàng không biết cuối cùng thì bọn họ có đến nơi ở của đám thổ phỉ kia hay không, nhưng cũng không kìm được lo lắng, sốt ruột không biết nên làm gì tiếp theo.
Nàng đi đi lại lại suy nghĩ trong chốc lát rồi mới giật mình nghĩ đến Tạ Thanh Li đang chờ đợi ở nhà, vội vã gấp rút trở về.
Một đứa trẻ như nàng thì có thể làm nên chuyện gì chứ, báo cho mẫu thân có thể sẽ tốt hơn!
Lăng Tri chạy vụt xuống núi, không cẩn thận va phải tảng đá trên đường rồi ngã xuống.
Đau quá! Có lẽ bị trật chân mất rồi.
Nàng thử bước lên vài bước, cổ chân truyền đến một trân đau đớn khôn nguôi nhưng nàng vẫn cắn răng đi tiếp, mỗi bước đều khó khăn như đi trên thảm gai vậy.
Lăng Tri bất đắc dĩ phải tìm chỗ ngồi xuống, trong đầu lại không kìm được suy nghĩ xa xôi.
Trước mắt ngay cả về nhà báo cho mẫu thân cũng không thể, bọn Ngô Duyệt bị bắt giam chưa rõ tung tích, nơi đây bốn phía tịch mịch ngay cả một bóng người cũng không có, Lăng Tri càng nghĩ càng thấy hoảng sợ bèn ôm chân ngồi co lại thành một cục nhỏ.
Nàng chợt nhớ lại buổi đêm mấy năm trước ở miếu hoang cùng ông lão ăn xin đã say giấc ngàn thu, bản thân cũng ở trong tình trạng túng quẫn này.
Nàng vừa lạnh lại vừa mệt, răng cắn chặt đôi môi khô khốc rồi không nhịn được khóc òa lên.
Lăng Tri nghĩ đến Tạ Thanh Li ở nhà chắc hẳn không biết được tiểu cô nương như nàng lại leo lên tới tận trên núi rồi lại mắc kẹt ở đây.
Không thấy nàng đâu nữa, mẫu thân sẽ làm gì đây? Hay vốn dĩ đối với Tạ Thanh Li, đứa con gái nuôi này có hay không cũng chẳng quan trọng?
Lăng Tri một bên nghĩ đến Tạ Thanh Li, một bên lo lắng cho an nguy của Thường Thịnh và Ngô Duyệt, tiếng khóc càng lúc càng lớn, vang vọng cả núi rừng.
Đêm tối dần hạ xuống, Lăng Tri kìm lại nước mắt để nghe ngóng tiếng động xung quanh, lại chỉ nghe thấy tiếng gió khuya xào xạc thổi bay lá khô trên mặt đất cùng tiếng hót của bầy chim làm tổ trên cành cao.
Âm thanh vào ban đêm ở đây cực kỳ đáng sợ, Lăng Tri chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Trí tưởng tượng của nàng tiếp tục bay bổng, nếu không có ai tìm thấy nàng thì có lẽ nàng sẽ phải bỏ mạng nơi đây mất! Giả dụ như nàng không chết vì đói thì cũng sẽ bị đám dã thú trong rừng cấu xé, hoặc tệ hơn chính là bị đám thổ phỉ trên núi phát hiện rồi mang đi…
Lăng Tri chưa từng cảm thấy hoảng loạn như thời khắc này, bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng bước chân của ai đó khẽ khàng đi trên mặt đất.
Lăng Tri không biết đó là ai, nàng cũng không quan tâm đối phương có ý định gì, dẫu sao thì bây giờ nàng lực bất tòng tâm có muốn chạy cũng không được.
Khẽ nhắm mắt lại chờ đợi hồi lâu, cuối cùng tiếng bước chân cũng ngừng hẳn bên tai nàng.
Bốn phía yên lặng đến mức đáng sợ, Lăng Tri cắn chặt môi, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ liên hồi.
Không biết đã qua bao lâu, Lăng Tri nghe được giọng nói của Tạ Thanh Li.
“Con ở đây là vì không muốn về nhà đúng không?” Giọng nói vẫn lạnh lùng không cảm xúc như trước đây nhưng lúc này vào tai Lăng Tri lại tựa như tiếng suối trong hay hơn bao giờ hết.
Lăng Tri mở to mắt, không thể tin được nhìn chằm chằm Tạ Thanh Li đang xuất hiện ở nơi núi rừng vắng lặng này.
Tạ Thanh Li đưa mắt nhìn hai tay Lăng Tri còn ôm chặt thân cây không buông.
Lăng Tri sực tỉnh vội buông tay ra, chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt vô cảm của Tạ Thanh Li rồi chồm tới trong ngực mẫu thân, nước mắt rơi không ngừng, âm thanh nghẹn ngào mà ủy khuất nhẹ nhàng gọi: “Mẫu thân…”
Ánh mắt Tạ Thanh Li chợt có một thoáng dao động, khẽ cúi xuống nhìn đứa bé đang run rẩy trong lồng ngực mình, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng đẩy con bé ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lăng Tri như vỗ về.
Chờ khi tiếng khóc trẻ con ngưng lại, Tạ Thanh Li mới thấp giọng bảo: “Trở về thôi.”
Nghe được lời này, tiểu cô nương vội lau sạch nước mắt rồi gật đầu thật mạnh.
Nhưng nàng vừa đứng lên thì lại ngã khuỵu xuống.
Chân nàng vẫn còn đau lắm!
Tạ Thanh Li nhận ra sự khác thường của nàng, Lăng Tri nhanh chóng rụt vai lại sợ bị mẫu thân mắng nhưng lại nghe được Tạ Thanh Li dịu dàng lên tiếng: “Ta cõng con về.”
Lăng Tri tròn mắt nhìn mẫu thân, đang định nói lời cảm ơn thì chợt nhớ đến chuyện của Thường Thịnh và Ngô Duyệt, nàng bèn gấp gáp kể cho Tạ Thanh Li nghe.
Tạ Thanh Li im lặng nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta đưa con về trước.”
“Nhưng mà bọn họ…” Lăng Tri nhịn không được nói ra lại bị Tạ Thanh Li ngắt lời: “Về nhà hẵng bàn tiếp.”
Lăng Tri bối rối gật đầu, nhưng bỗng nhiên từ đâu bừng lên ánh lửa nổi bật giữa đêm đen tĩnh lặng.
Loáng thoáng trông thấy thân ảnh của đám người bên trong cánh rừng cùng tiếng binh khí va chạm vào nhau, Tạ Thanh Li ánh mắt tối lại muốn mang Lăng Tri đi ngay lập tức.
Không may là chân của Lăng Tri bất tiện, hai người chưa kịp rời đi thì bọn chúng đã lần lượt kéo tới..