PHƯỢNG NGUYỆT VÔ BIÊN - Chương 41: Một Ánh Mắt
Chính vì thế, nàng vừa nói thì phía ngoài lập tức an tĩnh lại.Lư Oanh cúi đầu, nhìn vào móng tay mượt mà đẹp mắt được ánh mặt trời chiếu sáng của mình, giọng lạnh lùng nói: “Sáng sớm nay Ngũ biểu tỷ Bình Nhân đã tới.
Nửa tháng trước tỷ ấy cướp đi vị hôn phu đã đính ước với con mười năm, ngày hôm qua lại lệnh cho thị nữ tới mắng chửi con, thế nên sáng hôm nay tới cửa để tạ lỗi”.Không thể phủ nhận một sự thật rằng giọng nói của Lư Oanh rất êm tai, âm sắc thanh lạnh như tiếng ca trầm bổng, như thể chỉ cần nghe nàng nói chuyện thôi cũng là một loại hưởng thụ.Trong lúc không gian yên tĩnh, Lư Oanh không để Tam cữu mẫu đáp lời đã tiếp tục lạnh giọng nói: “Nửa canh giờ trước, quản sự Triệu lo việc cho ngoại tổ mẫu cũng tới.
Sở dĩ ông ta tới, cũng là vì muốn tạ lỗi với con.
Lý do là vào mấy ngày trước, ông ta gọi con về Bình gia gặp ngoại tổ mẫu, mà bà ấy thì bắt tay với Tăng bá phụ, nhất quyết muốn hủy hôn ước do phụ mẫu đã định cho con được mười năm, đồng thời định hôn ước cho phu quân vốn thuộc về con cho Ngũ biểu tỷ”.Nói tới đây, Lư Oanh bỗng nhẹ nhàng cười một tiếng, lẳng lặng nói: “Lúc này Tam cữu mẫu tới đây phải chăng cũng là muốn tạ lỗi với con?”.Giọng nói Lư Oanh vang vang như vậy, trong tiếng cười không hề che giấu đi vẻ giễu cợt khiến Tam cữu mẫu đối diện với những người xung quanh mà bất tri bất giác thẹn quá hóa giận, đỏ bừng mặt!Bà ta đè nén lửa giận, quay đầu nói với Lư Oanh bên trong cửa: “A Oanh, có chuyện gì không thể vào phòng rồi nói sao? Con…!con làm loạn như vậy là có ý gì?”.“Không có ý gì!”, giọng Lư Oanh vẫn lạnh như cũ, thậm chí còn cất tiếng cười, nhưng bởi vì quá lạnh lùng nên tiếng cười lộ ra hàn ý, “Chẳng qua là A Oanh muốn nói với Tam cữu mẫu rằng vừa đánh thẳng vào mặt người ta đã chạy tới xin lỗi thì không có chút thành ý nào cả.
Tam cữu mẫu nên về đi thì hơn”.Tam cữu mẫu làm sao cam tâm trở về? Bà lạnh mặt quát lên: “Lư Oanh, ngươi còn nhớ ta là Tam cữu mẫu của ngươi sao? Ngươi có biết cái gì gọi là tôn ti phép tắc không? Cữu mẫu tới mà ngay cả cửa ngươi cũng không cho vào, ngươi còn muốn đệ đệ đi thi Hiếu Liêm? Ngươi còn muốn lập gia đình? Còn nữa, ai nói ta tới để tạ lỗi? Tam cữu mẫu có chỗ nào đắc tội với ngươi? Lư Oanh, ngươi đừng coi lòng tốt của người khác là ác ý!”.Sau khi an tĩnh một lát, giọng nói của Lư Oanh lại vang lên, nhưng nàng không trả lời những chất vấn liên tiếp khi nãy của Tam cữu mẫu mà trực tiếp ôn tồn nói: “Thực là xin lỗi, cữu mẫu có điều không biết đấy thôi, bởi vì trận náo loạn tối qua mà A Oanh đã giận tới phun ra vài ngụm máu, lúc này người rã rời như sắp ngã ra đất rồi, thực sự là không có tinh thần sức lực đâu để đón tiếp cữu mẫu nữa… Chi bằng người cứ về trước đi, khỏe lại rồi A Oanh sẽ tới cửa tạ lỗi”.Bởi vì trận náo loạn tối qua mà Lư Oanh tức giận tới phun ra vài ngụm máu? Người nàng rã rời sắp ngã ra đất rồi?“Phụt” một tiếng, bên ngoài cửa vang lên những giọng cười vang như khó mà kìm nén được nữa.Thấy những người xung quanh bày ra bộ mặt muốn nhịn cười mà không được, Tam cữu mẫu càng xấu hổ hơn.
Nhưng bà ta biết, hai nhà bên cạnh này thế lực cũng không kém gì Bình phủ, hơn nữa người ta đứng ở cửa sau nhà mình mà cười, bà ta cũng không có tư cách gì để quản.
Vì thế, Tam cữu mẫu sau khi trừng mắt nhìn sang những người đó thì quay đầu lại phẫn nộ quát: “Lư Oanh! Ngươi, ngươi to gan lắm! Ngươi dám không mở cửa? Đừng quên, đệ đệ ngươi còn có tiền đồ phải lo!”.Đây là uy hiếp, uy hiếp một cách lộ liễu.
Vốn là Tam cữu mẫu muốn dùng chiêu này để đưa Lư Oanh về Bình phủ rồi khuyên bảo nàng, bắt nàng nghe lời, nhưng nào ngờ tới cửa rồi nàng lại chẳng cho vào, chỉ đành gọi nàng ra ngoài trước rồi tính.Tam cữu mẫu vừa nói xong, Lư Oanh bên trong tỏ vẻ như ngẩn ra, trong nháy mắt nàng lại ngạc nhiên kêu lên: “Tiền đồ của đệ đệ nhà con không phải là đọc tốt sách làm người tốt là được rồi sao? Sao Tam cữu mẫu lại nói tới chuyện đó? Không lẽ hôm nay nếu con không bước ra khỏi cánh cửa này thì Bình phủ các người sẽ chặn đường đệ ấy, để nó phải cầu xin được vào cửa?“Ngươi…”.Những suy nghĩ trước giờ luôn được giấu kín trong thâm tâm vốn là ai ai cũng biết nhưng không nói ra.
Tam cữu mẫu không ngờ tới Lư Oanh sẽ nói trắng ra âm mưu của mình như vậy.
Bà ta tức giận tới mê muội, suýt chút nữa thì phun ra máu thật.Oán hận cắn răng một cái, Tam cữu mẫu quát lên: “Giỏi lắm, Lư Oanh! Đi, chúng ta đi!”.Tiếng quát vừa vang lên đã thấy có tiếng bước chân theo.Nghe những bước chân càng lúc càng xa, Lư Oanh ủ rũ hạ tầm mắt, cong ngón giữa bàn tay phải lên, gõ gõ xuống cái ghế đang ngồi.Cũng không biết nàng trầm tư đã được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên khe khẽ từ bên kia tường rào, “A Oanh, A Oanh…”.Giọng nói này?Lư Oanh quay đầu nhìn lại.Lọt vào tầm mắt nàng là Âm Triệt lại một lần nữa trèo tường, đang nhìn nàng không chớp mắt.Trong ánh dương nhàn nhạt, ngũ quan thanh lệ của Lư Oanh, bởi vì hành động đưa mắt nhìn này mà toát ra một luồng hào quang chói mắt.Ở phía trên đầu nàng có một cây đa rủ cành lá xuống, ánh sáng xuyên qua những chiếc lá rơi trên gương mặt nàng sáng rực rỡ, đẹp như giấc mộng phù hoa, khiến cho nữ tử có đôi mắt sáng ngời chợt để lộ vẻ đẹp thần bí không diễn tả được thành lời.Đột nhiên, vành tai Âm Triệt đó đến mức như sắp nhỏ máu.Hắn ngây ngốc nhìn thiếu nữ ngồi ngay ngắn trước cổng nhà với tư thái nhàn hạ tự tại, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực!Từ nhỏ hắn đã sinh ra ở nơi nhà cao cửa rộng, hắn biết rất rõ những thủ đoạn của đám phụ nhân suốt ngày đấu đá.
Đối diện những thủ đoạn ấy, hắn thấy nhiều nước mắt, thấy nỗi không cam tâm, thấy vẻ kiên trì nhẫn nại, khuất nhục, cũng thấy cả thái độ trầm mặc.Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới trên thế gian này sẽ có một nữ tử như vậy, nàng nhàn tản mà lộ ra vẻ sắc bén.
Rõ ràng là bị áp bức và lăng nhục, trong lòng đau khổ, nhưng nàng chẳng khác nào một người quý tộc tôn quý, thản nhiên ngồi trên ghế, đôi môi mang nụ cười, ứng đối trôi chảy từng lời từng câu của người kia.
Người bên ngoài đã tức giận tới hộc máu, mà nàng chỉ để lộ vẻ phóng khoáng tiêu diêu.Đây là vẻ tiêu sái lần đầu tiên hắn thấy trong đời.
Bỗng nhiên thiếu niên nhớ tới bốn từ “phong lưu thú vị” mà hắn vừa mới nghe được.Một thiếu niên tuổi mười lăm mười sáu, ánh mắt lại sáng ngời như thế, như thể bên trong đôi con ngươi ẩn giấu một bức tranh thủy mặc, thậm chí còn cơ hồ trong suốt, như có ánh nước lấp lánh chuyển động, khiến cho toàn thân hắn bỗng như bừng sáng.
Vẻ đẹp hấp dẫn kỳ lạ này quả thực rất hợp với cái nhếch môi, bộ xiêm y và mái tóc đen búi cẩn thận, khiến người ta có cảm giác hắn rõ ràng đang ở rất gần, nhưng lại xa xôi tận chân trời.Hai người nhìn nhau chốc lát, Lư Oanh cất bước đứng dậy, đi tới đầu tường, ngước mắt nhìn về phía thiếu niên.Đối diện với đôi con ngươi đen láy như mực của Lư Oanh trong khoảng cách gần như vậy, hai tai của thiếu niên lại càng đỏ hơn.
Hắn nhếch môi, thấp giọng nói: “Muội, muội đừng sợ”.Thiếu niên nghiêm túc nhìn Lư Oanh, ánh mắt của nàng khiến hắn bối rối, “Ta, ta có thể bảo vệ cho muội, cũng sẽ che chở A Vân!”.Nghe vậy, Lư Oanh rạng rỡ cười một tiếng.
Nàng nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.Trong lúc thiếu niên kia nở nụ cười tươi tắn, nàng hạ thấp tầm mắt, thong dong quay trở về phòng, “Nếu như không ứng phó được, ta sẽ nhờ ngươi giúp đỡ”, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể… Mặc dù không biết lai lịch thiếu niên này ra sao, nhưng từ thái độ của mợ hắn với nàng thì có thể nói thân phận của họ có một sự cách biệt xa xôi.Họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhìn nhau cười một tiếng rồi đường ai nấy đi thôi..