Phượng Ly Thiên - Chương 89: Tâm tình du ngoạn
Phượng Ly Thiên gật gật đầu: “Tất nhiên rồi, trong tay A Mỗ Hãn có được ngân phiếu kiếm được từ chỗ Mộ Dung Kì, có thể lập tức đổi thành lương thực.”
“Nếu nguy cơ lương thực của Hung Nô được giải trừ, vị trí Khả Hãn sẽ được củng cố, nhóm đại quý tộc có muốn gây chuyện lần nữa cũng không dễ.” Hiên Viên Cẩm Mặc cười lạnh một tiếng, việc đấu đá trong triều đình, cho dù là dân phong thuần phác như tái ngoại thì cũng không tránh khỏi.
Ánh mắt có thể thấy rõ mọi vật về đêm không bỏ qua bất kỳ biểu tình gì của Hiên Viên Cẩm Mặc, nét cơ trí và trách nhiệm trong đôi mắt kia khiến Phượng Ly Thiên mê luyến, rồi lại thấy đau lòng. Hắn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu người yêu, kéo chăn qua bọc chặt hai người lại: “Ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa, Thiên Cơ Lâu sẽ điều tra rõ mọi chuyện.”
“Thiên nhi, ta hoài nghi trong giang hồ có người can thiệp nội chính Hung Nô, hơn nữa……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, chôn cái mũi vào trong chăn không thèm nói tiếp nữa.
“Hả?” Phượng Ly Thiên bị khơi mào lòng hiếu kỳ, đợi hồi lâu cũng không thấy người trong lòng mở miệng, liền nhẹ nhàng lay lay y.
Hiên Viên Cẩm Mặc mặc kệ hắn, rụt người xuống phía dưới, rời khỏi cánh tay hắn.
Phượng Ly Thiên cũng chui xuống theo, chóp mũi đối chóp mũi: “Mặc, nói mau đi.”
“Dù sao cũng chỉ là đoán, không nói cũng vậy thôi.” Hơi thở ấm áp phà trên chóp mũi, nhồn nhột, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn xuống xúc động muốn nhếch môi, nói xong liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
“Hức……” Uất ức bĩu môi, Phượng Ly Thiên há mồm, cắn chóp mũi ca ca.
Hiên Viên Cẩm Mặc mở mắt ra, tuy ở trong bóng tối không nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Ly Thiên, nhưng y biết đối phương có thể nhìn rõ biểu tình của mình, cho nên y trừng mắt nhìn cái tên đang giả chó cắn người kia một cái, cứu mũi mình ra. Rõ ràng y đang nghiêm túc phân tích tình hình, vậy mà người này lại nói y nghĩ lung tung, cho dù ở phương diện nào cũng đều nhường cho hắn, nhưng chỉ riêng chuyện này là tuyệt đối không thể để mất đi uy nghiêm của huynh trưởng. Vì thế, Hiên Viên Cẩm Mặc nhích về phía trước, ôm đầu Phượng Ly Thiên vào trong ngực vuốt vuốt: “Ngoan, đừng náo loạn nữa, ngủ đi.”
Vạt nội sam của Hiên Viên Cẩm Mặc hơi mở ra, hai má của Phượng Ly Thiên dán lên làn da mịn màng giàu sức đàn hồi, hắn im lặng một hồi, đột nhiên vươn đầu lưỡi ra, bắt đầu nhẹ nhàng liếm cắn.
“Ư……” Hiên Viên Cẩm Mặc bị hắn làm nhột, nghiêng người né tránh, Phượng Ly Thiên thừa cơ xoay người, đè y dưới thân.
Hắn cọ cọ trên bờ ngực rộng lớn: “Không phải đoán, bệ hạ anh minh thần võ nhất định tinh tường hơn bất kỳ ai, thần đệ thật sự rất hoang mang, cầu hoàng huynh chỉ giáo.” Lời nói thì vô cùng cung kính, nghiễm nhiên là một bộ dáng Vương gia tốt trung quân ái dân, đương nhiên nếu xem nhẹ cái móng vuốt đang tháo nút áo quân vương kia.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhếch môi: “Một khi đã như vậy, trẫm đành cố gắng giải thích nghi hoặc cho hoàng đệ thôi.”
Phượng Ly Thiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc lắng nghe y nói.
“Ta cảm thấy, việc Thanh doanh mất tích, hành vi gây rối của Trát Úc, vụ ám sát tối nay, thậm chí là thích khách trong hoàng cung đêm đó, tất cả những chuyện này hình như có quan hệ gì đó……” Ngừng một chút, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn đôi mắt lưu chuyển kim quang của, mím nhẹ môi, “Ta cũng không thể nói rõ là không đúng ở đâu, chỉ là một loại trực giác.” Đúng vậy, là trực giác, là trực giác của đế vương đã lăn lộn trong âm mưu quỷ kế suốt hai mươi năm.
“Thích khách đêm đó sử dụng Hàn Băng chưởng.” Phượng Ly Thiên dừng lại động tác không đứng đắn, chống người lên nghiêm túc nói, hắn biết ở núi Thiên Hàn nhất định có chuyện kỳ lạ, nhưng bên phía Hung Nô hắn thật sự không hề nghĩ theo phương diện này, nếu chuyện này xuất phát từ tay cùng một người, vậy thì mục tiêu của kẻ đứng sau màn sẽ không chỉ là Phượng Cung, còn bao gồm cả Huy triều, vậy có phải chứng tỏ kẻ sau màn đó đã biết thân phận của hắn không? “Nói vậy, Hàn Cốc muốn thiên hạ này sao?”
“Chỉ là một môn phái võ lâm mà cũng muốn đảo điên thiên hạ?” Hiên Viên Cẩm Mặc cười lạnh, không phải chỉ cần có võ công cao cường là có thể đoạt được thiên hạ, bằng vào những thủ đoạn nham hiểm kia mà muốn đoạt đế vị từ trong tay y sao, tuyệt đối không thể nào.
“Hàn Cốc luôn không hỏi đến thế sự, nhưng nhóm người Diêu Quang lại tham dự kế hoạch của dư nghiệt tiền triều đã có điểm kỳ quái, nay lại giống trống khua chiêng hấp dẫn người trong võ lâm đến núi Thiên Hàn, bên trong nhất định có gì đó không bình thường.” Cho nên, dù biết việc này chắc chắn không an toàn, hắn cũng phải mang Mặc theo bên cạnh, hắc y nhân đêm đó thật sự rất lợi hại, để Mặc ở lại một mình trong cung rất nguy hiểm. Càng huống chi, Phượng Ly Thiên cảm thấy, hắc y nhân kia đến cũng không phải vì giết Hiên Viên Cẩm Mặc, khoảnh khắc màn giường bị xốc lên, hắn thấy rõ trong mắt hắc y nhân là kinh diễm và mê luyến.
Nghĩ vậy, Phượng Ly Thiên lại căm giận nằm đè lên ngực Hiên Viên Cẩm Mặc, há miệng cắn một hạt đậu hồng nhạt
“Ưm……” Bị tập kích đột ngột, cơn tê dại từ nơi bị cắn vỡ ra, truyền khắp toàn thân, khiến người đang trầm tư hoảng sợ, “Lại phát…… điên…… gì vậy……a……”
Buông mỹ thực trong miệng ra, Phượng Ly Thiên chống người dậy, ai oán nhìn người đang thở dốc dưới thân: “Mặc, ngươi nói thật đi, trước kia lúc du ngoạn giang hồ có chọc phải nợ phong lưu gì không?”
Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩn người, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “A?”
Ngày kế, Hiên Viên Cẩm Mặc hạ lệnh, phái một nhánh quân đội hộ tống sứ giả Tây Vực về nước, ngay hôm đó quân đội đã đuổi kịp bước chân của nhóm người Trát Úc, mà thích khách bị bắt kia, Phượng Ly Thiên giao hắn cho Thiên Cơ Lâu, còn mình thì dẫn theo ca ca tiếp tục khởi hành đến núi Thiên Hàn.
Xe ngựa không nhanh không chậm đi được hai ngày, đến một thành thị trọng đại. Nơi này cách bảy quận phương Bắc một đoạn đường núi rất dài, trên đoạn đường ấy không còn thành trấn lớn nào nữa, cho nên Ám Nhất định chọn mua chút lương thực ở đây.
Bởi vì Phượng Ly Thiên không thích gần người khác, cho nên rất ít khi mang theo người hầu, làm ám vệ của hắn đã sớm quen việc đảm đương những chuyện ngoài chức trách. Cho nên Ám Nhất chỉ huy hai ám vệ đi mua đồ đạc, mình thì cùng người còn lại ẩn mình trong đám đông bảo vệ hai chủ tử đi dạo phố.
Phượng Ly Thiên nắm tay Hiên Viên Cẩm Mặc lắc lư trong đám đông, bởi vì võ công rất cao, tai thính mắt tinh, nên kỳ thật hắn không thích hoàn cảnh có nhiều người như vậy, nhưng chỉ cần nắm lấy bàn tay này, thật giống như đã nắm được cả thiên hạ trong tay, không còn gì đáng lo nữa. Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày nhìn đường lớn ồn ào náo nhiệt, bởi vì trong lòng có quá nhiều chuyện phải lo nên y không nhẫn nại mấy với việc dạo phố này, nhưng hôm nay thì…… lặng lẽ nắm chặt bàn tay thon dài ấm áp kia, có Thiên nhi ở bên cạnh, những chuyện khác đều không quan trọng, cho dù lần này ra ngoài là có chuyện quan trọng phải làm, nhưng tâm tình lại không dậy nổi chút khẩn trương.
“Ca ca, ngoài cung có dáng vẻ như thế nào?” Hiên Viên Cẩm Thiên nho nhỏ oa ở trong lòng ca ca nhìn tường cung cao cao hỏi.
“Ngoài cung hả, nghe phu tử nói, có núi cao, có rừng cây và dòng sông thật lớn, trong ruộng đồng có nông dân canh tác, trong thành trấn có tiểu thương bán hàng.” Hiên Viên Cẩm Mặc nho nhỏ kỳ thật cũng chưa từng nhìn thấy đất trời ngoài cung, chỉ nói những gì trong sách ghi lại.
“Nghe con trai của Thừa tướng gia nói, trong kinh thành có một tòa ‘Tri Vị trai’ làm cơm còn ngon hơn những món ngự trù làm. Có thật không vậy, ca ca?”
“Ta cũng không biết.” Hiên Viên Cẩm Mặc lắc đầu, có chút áy náy sờ sờ cái đầu nhỏ của đệ đệ, “Chờ ca ca ra cung xây phủ, nhất định sẽ dẫn đệ đi ăn thử.”
“Ca ca, chờ chúng ta có thể ra cung, chúng ta sẽ cùng đi khắp nơi du ngoạn có được không? Đệ muốn xem những phong cảnh thật đẹp, ăn những món thật ngon.” Tiểu tử kia giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân, sau đó dùng vẻ mặt chờ mong nhìn ca ca.
“Được, ca ca sẽ cùng đệ đi khắp tất cả danh sơn đại xuyên, ăn hết mỹ thực các nơi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nghiêm túc nói.
“Vậy chúng ta ngoéo tay!” Hiên Viên Cẩm Thiên hưng phấn mà vươn ra ngón út nhỏ bé trắng trắng phì phì.
“Ngoéo tay!” Hiên Viên Cẩm Mặc cười vươn ngón tay mình ra. Thiên nhi, đệ chỉ cần làm một Vương gia nhàn tản vui vẻ khoái hoạt sống cả đời là được rồi, ca ca sẽ cho đệ sự bảo hộ tốt nhất.
“Mặc, nếm thử đi.” Phượng Ly Thiên cười nhét cho y một viên hạt dẻ rang đường đã bóc vỏ xong.
Kí ức năm xưa rút đi như thủy triều, Hiên Viên Cẩm Mặc hồi phục tinh thần, nhai nhai thứ trong miệng, hương vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng. Năm đó, Hiên Viên Cẩm Thiên nhất định không ngờ tới, “Tri Vi trai” sẽ biến thành sản nghiệp của mình bé con y quyết định dùng cả đời để bảo hộ kia, nay đã biến thành một Phượng Ly Thiên mạnh mẽ, không cần y bảo hộ nữa, nhưng cũng không thể tiếp tục sống những tháng ngày không sầu không lo.
“Trong thành này có Tri Vị trai không?” Hiên Viên Cẩm Mặc nuốt hạt dẻ xuống, hỏi.
“Có đó, ở ngay phía trước.” Phượng Ly Thiên chỉ chỉ đầu đường khác, “Đói bụng sao?”
“Ngươi có nhớ lúc nhỏ từng nói muốn ăn món ăn của Tri Vị trai không?” Hiên Viên Cẩm Mặc kéo hắn đi qua bên kia.
“Hửm, không nhớ rõ.” Phượng Ly Thiên gãi đầu, “Đi thôi, chúng ta đi hoàn thành tâm nguyện lúc nhỏ của ta đi.”
Thế giới đúng là nhỏ, vì sao mỗi lần cùng Mặc ra ngoài ăn cơm đều gặp phải đám người của Thượng Quan thế gia vậy hả?
“Phụ thân, chúng ta ngồi ở đó đi.” Nghe thấy cái giọng lanh lảnh của Nhị tiểu thư Thượng Quan thế gia – Thượng Quan Đông Thần, Phượng Ly Thiên lập tức thấy mất khẩu vị.
“Nói năng ồn ào, chỉ biết làm mất mặt thôi.” Đại tiểu thư Thượng Quan Đông Quân tức giận nói, giọng điệu vẫn cứ chua ngoa như ngày nào.
Dù là chuyện gì thì Thượng Quan thế gia cũng thích chen một chân vào, xem ra bây giờ bọn họ cũng là đang muốn đến núi Thiên Hàn, chỉ là trưởng tôn Thượng Quan Mộc Dương vẫn chưa hồi phục sức khỏe, vậy nên Thượng Quan Trạch chỉ dẫn theo hai đứa con gái.
Hiên Viên Cẩm Mặc bỏ lại những món đã ăn đủ: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong liền đứng lên, đi lướt qua nhóm người Thượng Quan gia.
“Nguyên Mặc ca ca ” Hai người vừa ra khỏi Tri Vị trai, Thượng Quan Đông Thần mặc áo váy vàng nhạt cũng chạy tới.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, dừng chân lại.
“Nguyên ca ca, chuyện huynh đã cứu ca ca muội ở Lạc Thành lần trước, muội còn chưa kịp cảm ơn huynh.” Tiểu cô nương nhìn tuấn nhan của Hiên Viên Cẩm Mặc, trên gương mặt trắng nõn hiện ra hai vệt hồng ngượng ngùng.
Phượng Ly Thiên liếc mắt xem thường, rõ ràng là hắn bay vào trong hồ vớt Thượng Quan Mộc Dương lên, nữ nhân đúng là nói dối không chớp mắt.
“Cô nương cảm ơn sai người rồi, hình như là tại hạ cứu lệnh huynh thì phải.” Không dấu vết giấu Mặc ra phía sau, Phượng Ly Thiên nhếch môi cười xấu xa.
Thượng Quan Đông Thần ngẩn ngơ, thầm nghĩ nếu không phải Mặc ca ca mở miệng, ngươi mà thèm ra tay sao! Nhưng đối mặt với một nam tử đẹp thế này, nàng lại không thể thốt nên lời chua ngoa.
“Thần nhi, con đang làm gì vậy?” Trên lầu, phụ thân của nàng – Thượng Quan Trạch thấy nàng đang nói chuyện cùng hai nam tử, không vui hô lên.
“Con tới ngay.” Thượng Quan Đông Thần đáp lời, lấy một cái túi hương ra nhét vào trong tay Hiên Viên Cẩm Mặc, “Vật này xem như tạ lễ.” Nói xong, nàng quay đầu chạy đi.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!