PHƯỢNG KINH THIÊN - Chương 235: Lặng lẽ về kinh (1)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- PHƯỢNG KINH THIÊN
- Chương 235: Lặng lẽ về kinh (1)
Gió lạnh rét căm kéo theo hoa tuyết mạnh mẽ càn quét đến nơi đây, những tán cây cổ thụ đọng tuyết chưa kịp tan, bầu trời xám mù, đều đang long trọng tuyên bố mùa đông giá buốt đã đến rồi. Trên đường phố Kinh thành vốn sầm uất nhưng giờ lại vắng lặng do thời tiết1và trời đã về chiều muộn.
Ngoài cửa thành, một đội ngũ kéo theo hai chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi đến gần. Sau khi lơ đãng nhìn lướt qua, ánh mắt của binh lính canh giữ trên tường thành lập tức trở nên ngưng trọng, một tên binh lính dùng khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh mình: “Huynh xem kìa.”
“Xem8cái…” Mũi của tên lính bị đẩy đông lạnh đến mức đỏ rực lên, hắn giương mắt nhìn một cách rất bực mình, nhưng sau đó giọng nói như đột nhiên bị ai đó bóp nghẹn lại. Hắn bước lên một bước rồi nhoài ra ngoài tường thành để nhìn rõ người ở phía dưới hơn.
“Đó… đó là…”
Lúc này, binh lính đầu2tiên phát hiện sự khác thường cũng thấy được lệnh bài trên tay nam tử trẻ tuổi đang đánh xe ngựa ở phía dưới. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Vô Ưu công chúa?”
Mà sau khi những binh lính trông coi ở dưới thành nhìn thấy lệnh bài Mộc Vũ đưa ra, tất cả đều cung cung4kính kính hành lễ.
Mộc Vũ không nói câu nào, chỉ tiếp tục điều khiển xe ngựa tiến vào thành.
Ra đi vào mùa xuân, trở lại khi đông về, ngắm nhìn con đường vắng tanh không một bóng người, Cố Lăng nhớ lại cảnh tượng khi hắn đến Kinh thành lần đầu tiên vào thời gian này của năm ngoái. Giờ đây, hắn nghĩ về hiện tại, cảnh vẫn còn, người cũng còn, nhưng trong lòng lại có chút buồn bã vô cớ.
Diệp Tuyết cưỡi ngựa ở sau cùng, đôi mắt to tròn hết nhìn đông rồi lại ngó tây, đây chính là Kinh thành sao? Huyện Bạch Lan cách kinh thành không xa cũng không gần, nhưng trước giờ hắn chưa từng tới nơi đây.
Khi đi đến ngã tư đường trong thành, Mộc Vũ dừng xe lại, chờ đợi xe ngựa ở phía sau tiến đến.
Xe ngựa ở phía sau đến gần, màn xe được vén lên, Liêu Thanh Vân đưa nắm tay lên khóe miệng khẽ ho một tiếng, sau đó thản nhiên chắp tay với Mộc Vũ: “Thanh Vân trở về phủ, xin cáo từ ở đây.”
Cố Lăng cũng mỉm cười, chắp tay nói: “Cố Lăng cũng xin cáo từ trước, sáng mai sẽ vào cung phục mệnh với hoàng thượng sau.” Hắn không chỉ phải tiếp tục làm Hình bộ thị lang, mà còn phải làm nên thành tựu mới được.
Mộc Vũ thản nhiên chắp tay đáp lễ lại với hai người.
Diệp Tuyết giục ngựa chạy đến, hỏi trong luyến tiếc: “Liêu đại ca, Cố đại ca… đệ còn có thể gặp lại các huynh không?”
Không đợi Liêu Thanh Vân lên tiếng, Cố Lăng đã cười đáp: “Đệ yên tâm đi, Kinh thành là nhà Liêu đại ca của đệ. Diệp Tuyết đệ đến với Kinh thành, Liêu đại ca làm chủ nhà tất nhiên phải tiếp đãi tận tình rồi, ngày mai Cố đại ca sẽ dẫn đệ đến nhà Liêu đại ca làm khách nhé.”
Nghe Cố Lăng nói thế, lúc này Diệp Tuyết mới yên tâm, hắn còn không quên xác nhận với Liêu Thanh Vân: “Vậy… Liêu đại ca à, hai ngày nữa đệ đến nhà thăm huynh nha?”
Chỉ là Diệp Tuyết không hề ngờ đến, đừng nói đến chuyện ghé nhà Liêu đại ca của hắn làm khách, đến cả Kinh thành hắn còn chưa thể ngắm nhìn cho thật kỹ, sáng sớm mai đã phải vội vã rời khỏi cùng Mộc Vũ rồi.
Liêu Thanh Vân nở nụ cười: “Được, vậy Liêu đại ca sẽ chuẩn bị rượu và thức ăn đợi Diệp Tuyết đến thăm.”
Diệp Tuyết bĩu môi: “Liêu đại ca phải về nhà, Cố đại ca cũng phải trở về phủ đệ của mình, vậy đệ làm sao đây?” Hắn sẽ ở đâu? Hắn nghe nói rằng, Cố đại ca có Thị Lang Phủ do hoàng thượng ban tặng ở Kinh thành.
Cố Lăng bật cười: “Đệ muốn ở đâu cũng được, nếu đệ bằng lòng thì nhà của Liêu đại ca hay phủ đệ của ta đệ đều có thể ở, nhưng mà, chắc hẳn đệ phải ở cùng với sư phụ của mình rồi.”
Diệp Tuyết xị mặt xuống, nhìn Mộc Vũ với vẻ đau khổ: “Mộc đại ca, đệ có thể…”
“Không thể.” Mộc Vũ trực tiếp phá vỡ sự chờ đợi của Diệp Tuyết.
“Công chúa, xin cáo từ.”
Sau khi hai người chắp tay với xe ngựa, đều hướng về con đường dẫn tới phủ đệ của quan lại ở bên trái.
Rèm xe được vén lên, Tiểu Hoa Tử ló đầu ra, hắn liếc nhìn Diệp Tuyết đang luyến tiếc dõi theo bóng lưng xa dần của Liêu Thanh Vân và Cố Lăng, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Mộc tướng quân, công chúa nói để Diệp Tuyết nghe theo sắp xếp của ngươi.”
Mộc Vũ gật đầu: “Mạt tướng hiểu được.”
“Vậy công chúa thì sao?” Chẳng phải nàng sống ở Hoài Vương Phủ à? Diệp Tuyết hỏi.
Tiểu Hoa Tử chắp tay về phía hoàng cung nói: “Công chúa đương nhiên phải vào cung thỉnh an hoàng thượng trước rồi mới quay về Hoài Vương Phủ.”
Diệp Tuyết mở miệng, hắn cảm thấy trở về Kinh thành không tốt chút nào, mấy người bọn họ đều bị chia năm xẻ bảy, không thể gặp mặt nhau hằng ngày được nữa rồi, nếu như… nếu như không về Kinh thì tốt biết mấy. Chẳng qua, hắn cũng biết đây là chuyện không thể, hoàng thượng đã hạ chỉ, dù sao công chúa cũng đâu thể kháng chỉ được phải không?
Có lẽ bởi vì vẫn chưa tìm được thuốc quý kéo dài tuổi thọ cho Hoài vương ở núi Phiêu Miễu trong tin đồn, cũng có lẽ là vì gặp phải thích khách mà bị thương trên đường đi, nên việc Vô Ưu công chúa trở về cũng không huyên náo như khi nàng rời Kinh.
Đêm đã khuya, Mộc Vũ sai người sắp xếp cho Diệp Tuyết xong, lại đưa Vô Ưu công chúa trở về Vô Ưu Cung, sau đó hắn mới đến bên ngoài ngự thư phòng.
Thi Tề nhìn Mộc Vũ phong trần mệt mỏi, mỉm cười nói: “Mộc tướng quân, hoàng thượng cho mời ngài vào trong.”
Khi Mộc Vũ đứng ở bên ngoài chờ hoàng thượng triệu kiến, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh tựa như chiếc đèn kéo quân, cuối cùng cũng dừng lại ở một cảnh tượng, nàng nói: chỉ cần trong lòng ta nguyện ý tin tưởng hắn, thì ta sẽ trả giá tất cả cho sự tín nhiệm của mình, cho dù đến cuối cùng, kỳ thực hắn vẫn phản bội ta, ta cũng sẽ không hối hận.
Lúc nói những lời này, thần sắc của nàng rất bình thản, giọng điệu cũng rất bình thản, bình thản đến mức dường như chẳng có chút phân vân nào. Nhưng khi nghe vào tai hắn, lại từ bên tai chạy thẳng đến trái tim, nặng tựa ngàn cân!
Mộc Vũ không hiểu, cũng nghĩ không ra, trong mắt hắn, nàng quả thật rất khinh cuồng*!
(*) Khinh cuồng: sống phóng túng, nói năng tùy tiện.
Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, từ xưa đến nay, trong số những người dám khinh cuồng, nào có ai không phải là người tài hoa tuyệt sắc, hiếm có trăm năm?
Bên ngoài, gió bấc đang thét gào, trong ngự thư phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Khánh Đế nghiêng mình dựa trên tháp đế vương, trong tay nắm lấy một quân cờ, ông ta đang nhíu mày suy ngẫm.
Mộc Vũ quỳ dưới đất, sau đó hành đại lễ: “Mạt tướng tham kiến hoàng thượng.”
Thật lâu sau, Khánh Đế mới thuận tay đặt quân cờ xuống, rồi thản nhiên mở mắt nhìn Mộc Vũ, thanh âm không đoán được đang vui hay đang giận: “Nói thử xem.”
“Vâng…” Mộc Vũ cúi đầu rũ mắt, từ tốn lại cẩn thận bẩm báo hết mọi chuyện trên đường đi.
Từ lúc âm tiết đầu tiên phát ra, trái tim bất an của Mộc Vũ thoáng chốc bình tĩnh trở lại. Có lẽ, sự lựa chọn của hắn không phải được quyết định vào lúc này, mà là vào lúc nàng quyết định xếp hắn thành quân cờ nắm giữ trong tay, còn trao cho hắn sức mạnh không gì sánh được, thì thực ra trong lòng hắn đã có đáp án rồi. Thế nên trên đường trở về, những chuyện nên bẩm báo, không nên bẩm báo, bẩm báo như thế nào, thậm chí phải làm sao để lấy được sự tín nhiệm của hoàng thượng, hắn đã suy nghĩ thật kỹ càng.
Khi nói ra những lời đã được suy nghĩ rất nhiều ấy, lòng hắn cũng hoàn toàn trở nên bình tĩnh.
Từ đầu đến cuối, nét mặt của Khánh Đế đều chưa từng dao động, thậm chí khi nghe kể đến vụ ám sát kia, ông ta cũng không mảy may biến sắc.
Trong ngự thư phòng thật im lặng, chỉ có giọng nói trầm thấp của Mộc Vũ.
Cho đến khi Mộc Vũ nói xong hết, Khánh Đế vẫn chưa lên tiếng, không biết ông ta đang nghĩ gì?
Mộc Vũ cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi trong yên tĩnh.
Thi công công đứng ở một bên, giương mắt liếc nhìn hoàng thượng dường như đang suy tư, lại dường như đang đắn đo, trong lòng ông ta cũng thầm cảm thán không ngớt về những chuyện kỳ lạ mà Vô Ưu công chúa trải qua trên đường đi. Chỉ có điều…