PHƯỢNG KINH THIÊN - Chương 227: Vào biên quan đón dâu (3)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- PHƯỢNG KINH THIÊN
- Chương 227: Vào biên quan đón dâu (3)
Sở Tuyệt nhíu mày, đang muốn nói gì đó, lại bị Lam Vân giành trước một bước, ngăn lời nói của hắn lại: “Hơn nữa, khắp thiên hạ đều biết tiểu tăng được phong làm Quốc sư, đại diện cho sự coi trọng của hoàng thượng đối với Chiêu Bình công chúa. Nếu tiểu tăng1không đi, những người biết chuyện sẽ hiểu rằng vì tiểu tăng bị cảm lạnh, nhưng nước Chu không biết chuyện sẽ nghĩ rằng tiểu tăng đang mượn cớ ốm đau, chẳng phải sẽ khiến người khác chỉ trích sao? Vì thế, chỉ cần tiểu tăng còn một hơi thở, theo lý thì đều phải cùng vương gia tự mình đến Bình Sơn Thành nghênh đón Chiêu Bình công chúa.”
Sở Tuyệt nhìn Lam Vân thật sâu, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu Quốc sư đã có lòng như vậy, bản vương nếu chối từ8thì không thỏa đáng lắm.”
…
Đội danh dự tráng lệ xuất hiện một cách hùng dũng bước đi quanh co trên biên giới của hai nước, Sở Tuyệt ghìm cương ngựa, nhìn cột mốc ranh giới dưới vó ngựa, sau đó đưa mắt lạnh lùng hướng về phía người đối diện.
Người đến nghênh đón không phải là ai khác, mà chính là Tần Tri Hoán.
Ông híp mắt nhìn Sở Tuyệt, đôi mắt ông trở nên âm trầm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, chắp tay nói: “Chiến vương gia.”
Sở Tuyệt thản nhiên gật đầu, sau2đó đáp lễ: “Tần tướng quân.”
Tuy hai người chưa từng giao chiến ở nơi đây, nhưng đã từng đấu nhau ở những biên ải khác, lại thật không ngờ, giờ này phút này họ lại ngươi chào ta đáp, chắp tay hàn huyên.
“Mời.” Tần Tri Hoán không có tâm trạng tiếp tục trò chuyện với Sở Tuyệt, trực tiếp vươn tay mời.
Sở Tuyệt cũng tỏ ra cực kỳ sảng khoái, tựa hồ chẳng hề phòng bị mà dứt khoát thúc ngựa bước thẳng vào ranh giới của nước Chu.
Cánh cổng đóng kín của Bình Sơn4Thành nay được rộng mở, binh tướng canh giữ đứng trên tường thành cao cao nhìn thấy đội đón dâu hùng hậu của nước Sở, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ đề phòng, đáy mắt lướt qua sự thù địch khắc cốt ghi tâm.
Tên Sở Tuyệt này đã giết vô số huynh đệ đồng liêu của họ, hôm nay lại đến đây nghênh cưới công chúa nước họ, thật mỉa mai làm sao? Lại khiến mấy người bọn họ xót xa làm sao?
Mà hình ảnh đông đúc những binh tướng mặc khôi giáp trang nghiêm đứng thẳng trên tường thành lại rơi vào tầm mắt của nam tử cường tráng phía sau Sở Tuyệt, khiến sắc mặt của hắn xanh mét, lóe lên sự giận dữ.
Thân hình của bốn đại phó tướng đang cưỡi ngựa sau lưng hắn đều trở nên căng thẳng. Mãnh Hổ tướng quân tức giận rồi, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, chẳng qua có vương gia trấn giữ, Mãnh Hổ tướng quân có tức giận thế nào cũng sẽ không làm bậy.
Sở Tuyệt thản nhiên lướt nhìn Mãnh Hổ đang cực kỳ tức giận, đôi mày rậm của Mãnh Hổ nhíu lại, ấm ức hạ giọng nói: “Chúng ta thành tâm đến đây, vậy mà nước Chu lại không hề có thành ý gì cả. Vương gia nhìn sự đề phòng của mấy người này đi, chỗ nào giống với để chúng ta đến đây rước dâu chứ, rõ ràng là muốn đánh nhau với chúng ta mà.”
Sở Tuyệt không lên tiếng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn về phía Tần Tri Hoán đang đi song song cạnh hắn, tuy không giận mà vẫn uy nghiêm.
Tần Tri Hoán mỉm cười: “Mãnh Hổ tướng quân hiểu lầm rồi, mời!”
“Ý gì chứ? Cho là chúng ta không dám vào hả? Hừ, đừng nói là nơi tường thành xây nên từ gạch đá của các ngươi, cho dù là tường đồng vách sắt, đầm rồng hang hổ, bản tướng quân cũng muốn xông lên.” Mãnh Hổ hừ lạnh.
Sở Tuyệt hờ hững nhìn lướt qua Mãnh Hổ khiến hắn quay đầu đi, không lên tiếng nữa.
“Tần tướng quân chớ trách móc, là do bản vương đốc suất không nghiêm, khiến Tần tướng quân chê cười rồi.”
Ngoài mặt, Tần Tri Hoán đang mỉm cười nhưng trong lòng lại không cười, ông chắp tay: “Chiến vương gia nói đùa rồi, xin mời!” Thiên hạ này ai mà không biết dưới trướng của Chiến Thần vương nước Sở có bốn tướng, dũng mãnh vô địch lại một lòng trung thành với hắn.
“Tần tướng quân, mời!” Sở Tuyệt thúc ngựa dẫn đầu đi trước một bước rồi mới xin mời Tần Tri Hoán.
Tiến vào cửa thành, Sở Tuyệt hờ hững nhìn lướt qua một cái, gương mặt hắn không một gợn sóng, vẫn bình chân như vại.
Dường như những con phố vắng lặng không người, cùng các cửa hàng đều đóng chặt trong thành là điều rất bình thường.
Khác với khi ở ngoài, sau khi Mãnh Hổ cùng với bốn đại phó tướng dưới trướng của hắn vừa bước vào thành, thì tính khí lỗ mãng thoáng cái đã thay đổi ngoài dự đoán. Ánh mắt của bọn hắn trở nên sáng rực, tất cả đều giữ sức chờ hành động, mang tư thế giống như hổ sói hung bạo.
Ngay cả đám người lễ quan cùng tiến đến cũng đều bình tĩnh, không hề có ý sợ sệt.
Tần Tri Hoán không thể không thừa nhận, Sở Tuyệt chỉ dẫn theo trăm tên tinh binh cùng đội danh dự mà vẫn dám vào thành, lòng can đảm và tự tin này khiến ông khâm phục, cũng khiến tâm trạng của ông ngày càng nặng nề.
Khó trách hoàng thượng nhịn đau vứt bỏ một vị công chúa, vì bất luận là đế vương hay chiến tướng của nước Sở thì đều giống như hổ dữ cùng sói rừng, khiến người khác kiêng kỵ, còn nước Chu thì…
Trái tim của Tần Tri Hoán thắt lại, ngoài hoàng thượng, ngoài đám người Tần gia bọn họ ra, thì đưa mắt nhìn khắp triều đình, cũng không nhìn ra một nhân tài ưu tú có thể chống chọi.
Lễ quan chỉ huy đội danh dự dõi theo tòa thành trống rỗng không một bóng người, hắn cố đè nén căng thẳng trong lòng, bình tĩnh ra lệnh: “Nổi nhạc!”
Mệnh lệnh của hắn vừa được truyền xuống, thì ngay sau đó, tiếng chiêng trống vang trời, tiếng nhạc rước dâu vui vẻ làm cho tướng sĩ nước Chu biến sắc, cũng khiến Tần Tri Hoán hoàn hồn.
Ông ngoảnh đầu lại nhìn rồi gượng cười, chưa chiến đã bại trước, thật là hậu sinh khả úy.
Đoàn người nhanh chóng đi đến phủ của thống lĩnh quân đội. Nơi đây giăng đèn kết hoa, cuối cùng đã có chút không khí vui mừng khi gả công chúa, việc này cũng khiến vẻ mặt của tướng sĩ nước Sở dịu lại.
Lễ quan xuống ngựa, sau đó đi thẳng đến ngoài xe ngựa của Lam Vân, rồi cung kính nói: “Mời Quốc sư xuống xe ngựa.”
Ngay từ lúc đầu, Tần Tri Hoán đã nhìn thấy chiếc xe ngựa lộng lẫy này, tất nhiên cũng biết bên trong là ai.
Nước Sở không thịnh hành Phật giáo, ai ai cũng biết điều này.
Nhưng vào mấy tháng trước, nước Sở bỗng xuất hiện một vị thánh tăng đến từ núi Phiêu Miễu, mới gặp mặt đã bắt lấy trái tim của Cửu công chúa nước Sở, càng có được sự kính phục của thái hậu cùng sự tán thưởng của hoàng đế Sở Hồng. Hơn nữa, hắn không chỉ được phong làm thánh tăng, mà bây giờ còn được lên làm Quốc sư, thay mặt cho Sở đế theo Chiến vương đích thân đến biên ải đón dâu.
Nghe bảo vị thánh tăng này có thể được gọi là Phật sống giáng thế, khiến người ta quỳ bái. Ông ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc là thần thánh phương nào lại khiến cho hoàng đế nước Sở phá vỡ điều lệ không tin Phật, không hưng thịnh Phật giáo?
Mọi người phía sau ông cũng đều nghe không ít tin đồn, lúc này có thể tận mắt nhìn thấy nhân vật trong tin đồn này, tự nhiên đều sẽ cực kỳ để ý.
Phúc công công vén rèm xe lên, Lam Vân khom lưng bước ra từ trong xe.
Trong nháy mắt, mọi người chỉ nhìn thấy hào quang tỏa ra bốn phía, như ánh sáng, như ảo ảnh, như mộng mơ, như huyền ảo. Tất cả mọi người đều nheo mắt lại theo bản năng, sau đó mới phát hiện tia sáng này là do áo cà sa trên người Quốc sư phản xạ mà ra.
Đợi đến khi nhìn rõ diện mạo của người vừa xuống xe ngựa, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.
Trong lòng mỗi người đều hiện lên cùng một suy nghĩ, cái gọi là nghiêng nước nghiêng thành hẳn là như vậy!
…
Cùng lúc đó, nghe thấy tiếng nhạc ăn mừng ở sân trước, Chu Lam Nhi lặng yên ngồi trước gương đồng, ngơ ngác nhìn bóng dáng của mình trong gương. Nàng đang cố gắng nặn ra một nụ cười, lại phát hiện có cố gắng thế nào thì nụ cười của mình vẫn chỉ mang một vẻ đắng chát mà thôi.
“Ngài không thể đi vào, Tần… Tần thị vệ…”
Trái tim Chu Lam Nhi bỗng căng thẳng rồi bất chợt nàng quay đầu lại, chuỗi châu ngọc được gắn trên mũ phượng bởi vì động tác của nàng mà đụng phải nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.
“Tần…”
Tiểu Đậu đứng ở một bên nhanh chóng bước lên bịt miệng Kim cô cô lại, nàng cầu xin nói: “Kim cô cô, xin người hãy để công chúa và Tần tướng quân được gặp nhau một chút đi.”
Đôi mắt của Kim cô cô trừng lớn, bà nhìn Tiểu Đậu với ánh mắt giận dữ. Bà vừa định lên tiếng khiển trách, nhưng khi thấy hai người đang bốn mắt nhìn nhau trước mặt mình, lại nghe tiếng nhạc mừng từ sân trước truyền đến, Kim cô cô nuốt xuống lời muốn nói, mặc kệ Tiểu Đậu đang lôi kéo mình lui về sau mành che.