PHƯỢNG KINH THIÊN - Chương 223: Vì nước vì nhà (1)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- PHƯỢNG KINH THIÊN
- Chương 223: Vì nước vì nhà (1)
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, Tiểu Đậu vẫn lo rằng công chúa sẽ đau lòng.
Do công chúa vẫn đang ốm yếu trên giường, nên Tiểu Đậu cung kính nói: “Nô tỳ thay công chúa tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế,1vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiểu thái giám đến đây tuyên chỉ chính là tiểu thái giám được sủng nhất bên cạnh thái tử. Hắn cũng không làm khó Tiểu Đậu, sau khi giao thánh chỉ cho nàng, mới bước lên một bước thỉnh an Chu Lam Nhi.
Chu Lam Nhi miễn lễ cho hắn. Lúc này, tiểu thái giám mới ngẩng đầu lên, nhưng vừa nhìn đã vô cùng chấn động, tại sao Lam công chúa lại bệnh thành thế8này? Như đang trong tình trạng nguy kịch vậy.
“Thái tử bảo nô tài dẫn theo toàn bộ thái y giỏi của Thái Y Viện đến đây để trị bệnh cho công chúa, công chúa cứ yên tâm dưỡng bệnh là được.”
Chu Lam Nhi yếu ớt nói: “Thay… bản… bản công chúa cảm… cảm ơn… thái tử ca ca!”
Trải qua sự điều trị tận tâm của các thái y đến từ Kinh thành, tuy hiệu quả không tốt và nhanh2như các thái y dự tính, nhưng ít ra bệnh tình của Chu Lam Nhi cũng đã thuyên giảm.
Tin này được truyền ra ngoài, cuối cùng cũng khiến bầu không khí ảm đạm u ám từ trên xuống dưới của trạm dịch sáng sủa hơn.
Tiểu Đậu thấy bệnh tình của công chúa không tiếp tục trở nặng nữa, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng nhẹ nhõm trở lại. Thế nhưng, việc công chúa dần dần khỏe mạnh cũng4khiến nàng bắt đầu trở nên sốt ruột, bởi vì chuyện xảy ra đã nhiều ngày rồi, nhưng Tần tướng quân vẫn chưa cho nàng câu trả lời.
Lúc Tiểu Đậu đang suy nghĩ xuất thần thì tay áo của nàng bị ai đó kéo nhẹ lại, đợi đến lúc nàng hoàn hồn thì cảm giác được trong tay mình được nhét vào một tờ giấy. Trong lòng nàng vui vẻ, lại vờ bình tĩnh nhìn về tiểu thái giám Tiểu Sơn Tử, sau đó khẽ gật đầu với hắn.
Tiểu Sơn Tử nhìn trước ngó sau, rồi làm như không có việc gì mà bỏ đi.
Tiểu Đậu nắm chặt tờ giấy trong tay rồi thầm thở ra một hơi. Lúc nãy, nàng vẫn đang âu sầu vì Tần tướng quân chưa trả lời nàng, xem ra cuối cùng Tần tướng quân cũng hạ quyết tâm rồi.
Ở biên ải của nước Chu, Bình Sơn Thành là nơi đứng đầu trong tám nơi trấn giữ quan trọng, đứng song song đối lập với Đồng Quan của nước Sở.
Hơn mười năm nay, các nơi trấn giữ biên quan quan trọng còn lại của hai nước đều có quân đội hùng hậu đóng giữ thường hay xảy ra chiến tranh lớn nhỏ. Thế nhưng, chỉ có Bình Sơn Thành của nước Chu và Đồng Quan của nước Sở thường thường chỉ có khí thế bên ngoài, thỉnh thoảng dân chúng của hai nước mới phát sinh một vài trận đánh nhỏ, chứ chiến tranh thực sự thì cực kỳ ít.
Nguyên nhân là bởi vì dân cư sinh sống ở đây nhiều nhất, Bình Sơn là thế, Đồng Quan cũng như vậy!
Bình Sơn và Đồng Quan có thể nói là cổng biên giới của hai nước, quan trọng nhất trong những nơi quan trọng, vô cùng rõ ràng!
Nếu khơi ra chiến tranh với quy mô lớn thì cái giá phải trả là người dân của hai nước, cho dù là quân vương hay là chiến tướng đều cần cân nhắc đến nhân tố này. Hơn nữa, đây cũng là khu vực nguy hiểm nhất nhưng cũng an toàn nhất giữa hai nước. Theo một ý nghĩa nào đó, đây là nơi trấn giữ biên ải duy nhất được xem là hòa bình của hai nước.
Lần cuối của cuộc chiến tranh thực sự cách hiện giờ đã mười lăm năm rồi.
Cho nên, lần hòa thân này, hai nước không do dự mà chọn Bình Sơn Thành và Đồng Quan.
Chu Lam Nhi vén rèm lên, ngắm nhìn cảnh sắc mênh mông chỉ có nơi biên quan ngoài xe liên. Ở biên quan, cuối thu không chỉ mang cảm giác lành lạnh nữa, mà cơn gió thoảng qua đã khiến người ta cảm thấy rét cắt da cắt thịt, cái giá lạnh của mùa đông đang gần trong gang tấc.
Cách Bình Sơn Thành chỉ còn hơn ba mươi dặm, nước mắt của Tiểu Đậu bỗng tràn mi. Nàng tiến lên một bước nắm thật chặt tay Chu Lam Nhi, thanh âm trầm thấp, lại khổ sở van xin: “Công chúa, nô tỳ cầu xin người, nếu người không thay đổi ý định thì không kịp nữa rồi.”
Các nàng sắp đến Bình Sơn Thành, tối nay đã là cơ hội rời đi cuối cùng của công chúa và Tần tướng quân. Một khi bước vào Bình Sơn Thành, công chúa sẽ phải tiếp nhận lễ bái của dân chúng ở biên quan.
Chu Lam Nhi nhìn Tiểu Đậu đang đau khổ nài nỉ quỳ trước mặt mình, ánh mắt nàng thoáng chốc hốt hoảng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: “Tiểu Đậu à, nếu sự việc đơn giản như vậy thì tốt rồi.”
“Công chúa…”
“Đừng nói nữa, bản công chúa đã quyết định tâm ý.” Ban đầu, Chu Lam Nhi chấp nhận hòa thân là do trái tim nàng đã nguội lạnh nên đành cam chịu số phận, chỉ là ông trời quá trêu ngươi nàng. Sau khi lòng nàng đã nguội lạnh, từ bỏ, cam chịu thì cuối cùng trái tim của hắn mới thức tỉnh, cuối cùng mới hiểu được tình yêu của nàng.
Nhưng dù rằng như thế, hết thảy đều đã muộn rồi!
Chỉ là Chu Lam Nhi thật không ngờ, một chữ tình lại là con dao hai lưỡi, tổn thương nàng và cũng tổn thương Tần Hằng. Nhưng, rốt cuộc nàng đã tổn thương hắn, hay hắn đã tổn thương nàng, ai có thể nói rõ được chứ?
“Nhưng Tần tướng quân hắn…?” Tiểu Đậu đau lòng lau nước mắt. Nàng đã từng lo lắng với tính cách của Tần tướng quân, hắn sẽ không đồng ý dẫn công chúa cao chạy xa bay, nhưng giờ đến cả công chúa cũng…
Ánh mắt của Chu Lam Nhi trở nên ngẩn ngơ, nàng nở một nụ cười bên môi: “Tiểu Đậu, ngươi sẽ không hiểu đâu.”
“Nô tỳ không hiểu tại sao công chúa muốn từ chối? Nhưng nô tỳ biết trong lòng công chúa yêu Tần tướng quân, trong lòng Tần tướng quân cũng yêu công chúa. Nếu đã như vậy, tại sao hai người biết rõ trước mặt là hố lửa đầy đau đớn mà vẫn kiên quyết nhảy xuống?”
Chu Lam Nhi nhìn Tiểu Đậu một lúc lâu, sau đó mới nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về, buồn bã nói: “Vì yêu mà ta trở nên ích kỷ, tình yêu như vậy, đối với ta và hắn mà nói, đều không phải là hạnh phúc, mà là giày vò.”
“Nhưng Tần tướng quân đã vứt bỏ tiền đồ vì công chúa.” Tiểu Đậu thật sự không hiểu suy nghĩ của công chúa và Tần tướng quân.
Chu Lam Nhi lặng im, thật lâu sau mới lên tiếng: “Hắn có thể bảo vệ ta nhưng không thể dẫn ta đi. Tiểu Đậu à, ta cũng đã từng muốn buông thả một lần, cao chạy xa bay cùng hắn, tìm một nơi non xanh nước biếc, sống những tháng ngày bình dị mà hạnh phúc với hắn.”
Tiểu Đậu cảm thấy khó hiểu. Nàng thực sự không rõ rốt cuộc công chúa muốn nói điều gì? Nếu công chúa đã nghĩ thế, tại sao lại không làm như vậy?
Thấy Tiểu Đậu khó hiểu, Chu Lam Nhi nhắm mắt lại: “Hai nước Sở – Chu chiến tranh liên miên. Những năm gần đây, tuy ngoài mặt nước Chu có thể chống lại sự tấn công của nước Sở, nhưng ngươi không hiểu, thật ra nước Chu đã yếu thế hơn, không bao lâu nữa, sẽ bị vây vào thế mặc người chiếm đoạt.”
Tiểu Đậu cả kinh: “Thế nhưng…” Tuy nhiều năm nay khi hai nước giao chiến, đất nước của các nàng cũng có thua một ít, nhưng nước Sở cũng không chiếm được ích lợi nào lớn mà.
“Phụ hoàng đã vào tuổi xế chiều, mà hoàng đế nước Sở lại như mặt trời mới mọc, huống chi nước Sở còn có một Chiến Thần vương trăm trận trăm thắng? Mà nước Chu ta lại không ai nối nghiệp.”
Tiểu Đậu khiếp sợ nhìn nàng, lời của công chúa quả thật rất…
“Đại hoàng huynh yếu đuối vô năng, đừng nói đến chuyện bảo vệ biên ải, chỉ riêng vào triều phụ trợ cho phụ hoàng cũng không làm được. Mà điều quan trọng nhất là thái tử ca ca có tư chất bình thường, đối diện với thế lực mạnh mẽ của nước Sở thì khó mà chống lại. Tuy Tam hoàng huynh đã trưởng thành nhưng từ nhỏ đã bị giam cầm trong thâm cung, không có danh tiếng, ta chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt. Còn Tứ hoàng huynh tham sống sợ chết lại còn háo sắc, làm sao có thể đảm đương trọng trách?”
“Còn có Ngũ hoàng tử… A, công chúa…” Tiểu Đậu bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn công chúa.
Ánh mắt của Chu Lam Nhi trở nên mờ ảo: “Ngũ hoàng đệ với ta là tỷ đệ cùng một mẹ, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhưng hắn còn nhỏ, mới chín tuổi thôi.”
“Công chúa… hu hu…” Tiểu Đậu đã hoàn toàn hiểu được, nước mắt đầm đìa quỳ sát bên chân của Chu Lam Nhi.