PHÚC THÊ DOANH MÔN - Chương 43: Chương 43 Nhìn Lén
- Trang chủ
- Truyện tranh
- PHÚC THÊ DOANH MÔN
- Chương 43: Chương 43 Nhìn Lén
Lý Mặc ngưng công việc trong tay, đến bên cạnh giếng kéo nước, rửa sạch tay mới vào phòng bếp.
Cơm và thức ăn đã bày xong, một chậu cá cải chua thật lớn, cũng đủ người một nhà ăn ngon một bữa.
“Đại ca, chúng ta có lộc ăn, tay nghề của nương tử thật tốt.” Lý Thư nhìn Lý Mặc chớp chớp mắt, từ sớm hắn đã không thể chờ mà nếm thử một miếng, so với thịt cá kho tàu ngày đó còn ngon hơn.
Lý Mặc mỉm cười ngồi xuống, Lý Mạn xới đầy cơm đưa tới bên tay hắn, lại đưa thêm một đôi đũa.
“Cám ơn, nàng cực khổ rồi.” Lý Mặc khách sáo nói, đáy lòng không thể kiềm chế được mà ấm áp.
Lý Mạn mỉm cười, lời này nàng nghe hiểu, “Đừng khách sáo.” Mặt khác gắp một ít thịt cá, sau khi lấy xương nhỏ còn dư ra, rồi đưa cho Tiểu Ngũ, “Ăn từ từ, đừng để mắc xương.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Tiểu Ngũ vui vẻ ăn một hơi, còn có hơi đắc ý nhìn ba ca ca hắn, nè, hôm nay tỷ tỷ gắp thức ăn cho hắn, chỉ gắp cho một mình hắn.
Lý Họa gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát Lý Mạn, “Nàng cũng ăn đi, để Tiểu Ngũ tự gắp.”
“Nương tử nhất định ăn nhiều một chút, nghe nói con của phụ nữ thích ăn cá sẽ rất đẹp và thông minh.” Lý Thư theo sau mà gắp hai miếng cá bỏ vào bát Lý Mạn.
Lý Họa suýt nghẹn cơm, mặt Lý Mặc cũng đỏ lên, “Tam đệ, không được nói bậy, ăn.”
“Ai nói bậy, đây là thật.” Lý Thư nghiêm trang nói, liên tiếp gắp cá cho Lý Mạn.
Lý Mạn bưng bát lên, từ chối, “Không cần, tự ta gắp được rồi.”
Lý Thư thấy nàng như vậy, cũng không thèm để ý, ngược lại ném vào trong miệng mình, thật sự rất ngon.
Lý Mạn nhìn hắn như vậy, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.
Thật ra, giữa mấy huynh đệ trong nhà Lý Thư lớn lên là đẹp trai nhất, thân hình hắn cao lớn thon dài, đường nét ngũ quan rõ ràng, giữa trán hiện ra một phần anh khí, nếu ở hiện đại, bao nhiêu nam thần cũng phải thua dưới chân hắn.
Nhưng, điều này chỉ giới hạn khi hắn không nói lời nào, hắn vừa mở miệng với vẻ mặt hớn hở, sẽ phá hủy hình tượng vô cùng tuấn tú của hắn, đương nhiên, tính tình nóng nảy của hắn, và ánh mắt thâm thúy như hố sâu luôn bắn ra ngoài những tia lửa nhỏ, chỉ cần hai câu không hợp nhau, hắn có thể giơ chân tay nắm, vì thế đa số mọi người không chú ý đến vẻ tuấn tú của hắn.
“Nương tử, nàng nhìn ta sao?” Lý Thư xấu xa nháy mắt nhìn Lý Mạn, “Thế nào? Có phải phát hiện ta đẹp trai hơn bọn họ hay không?”
Lý Mạn nghe không hiểu hắn nói gì, nhưng ánh mắt trắng trợn của hắn khiến tim nàng đập lỡ một nhịp, vội vàng cúi đầu gẩy cơm, giả ngu.
Lý Họa bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lý Thư, thật may là nữ nhân nghe không hiểu, không thì sao ăn hết bữa cơm này? Như vậy nàng sẽ ngượng ngùng không dám dùng bữa.
Lý Mặc cũng nhíu mày, “Tam đệ—-“
“Được được được.” Không đợi đại ca dạy dỗ, Lý Thư đã chủ động đầu hàng, “Đệ không nói nữa còn chưa được sao? Nhưng, vừa rồi nương tử nhìn đệ, hi hi.”
“Ăn đi.” Lý Mặc gắp tép tỏi bỏ vào bát hắn.
Lý Thư lập tức hét to, “Đại ca, đệ ghét ăn tỏi nhất.”
“Nếu còn nói bậy, ớt đỏ này đệ cũng ăn đi.” Lý Mặc nhân lúc Lý Mạn cúi đầu gẩy cơm, mắt cảnh cáo nhìn Lý Thư.
Lý Thư lấy tép tỏi kia vứt xuống bàn, cười hi hi, “Đây là đại ca ghen tị, hi…”
Mới há miệng, một miếng ớt đỏ bay vào miệng Lý Thư.
Lý Thư không phòng bị, ớt đỏ trực tiếp vào cổ họng, khiến hắn sặc đến ho khan một trận.
“Thế nào? mắc xương cá sao?” Lý Mạn ngẩng đầu lo lắng hỏi.
Lý Họa nhìn nàng an ủi cười, “Không sao, ăn cơm vào sẽ không sao.”