PHÙ SINH MỘNG SÁT NÔNG - Chương 35: 35 Chương 34
Điều tôi mong mỏi bấy lâu, trong nháy mắt đã trở thành hố sâu không đáy.
Đô Khánh Tú cũng không biết rốt cuộc đêm đó Kim Chung Đại và Kim Chung Nhân đã xảy ra chuyện gì, đợi đến lúc hai người gặp lại, Kim Chung Đại vẫn lạnh lùng như lúc đến, tỏ vẻ như không quan tâm tới bất cứ gì.
Các xuất diễn ở Nam Lâu vẫn diễn ra bình thường như trước, cuối cùng những người mê coi hát cũng chờ được các buổi diễn đã bị Kim Chung Đại gián đoạn lâu nay.
Trùng hợp, ngày hôm đó, lần lượt có hai vị “khách quý” đi thăm hỏi Kim Chung Đại.
Kim Tuấn Miễn là người đầu tiên, anh vốn vừa nghe kịch xong, hết lời khen ngợi kỹ năng của Kim Chung Đại.
“Thần lão bản quả nhiên là đương kim đào hát số một của lê viên Phổ Hải, Kim mỗ vô cùng bội phục.”
Kim Tuấn Miễn là học trò của Bành Trạch Lâm, lại là người đàn ông lễ độ, ngay thẳng.
Hôm nay, học đường kiểu mới phát triển, người dạy học cũng không còn bộ dáng có chòm râu, mặc áo dài cổ hủ như xưa nữa, Kim Tuấn Miễn mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn(1), đeo kính gọng vàng, ăn nói tao nhã.
“Nghe nói Kim tiên sinh vừa tới Phổ Hải không lâu, xin hỏi đã thích ứng chưa?” Kim Chung Đại nâng chung trà lên, hớp một ngụm nhỏ.
“Cũng ổn, tôi mới liên lạc với bác sĩ Trương mấy hôm trước.
Nghe lãnh đạo trong Đảng nói, hôm nay lưỡng Đảng đã bàn bạc chuyện hợp tác, tạm thời cùng nhau thảo luận làm sao ứng phó với tình hình một số địa khu ở phương Bắc rơi vào tay giặc.
Nếu có thể thành công, coi như là một bước nhảy vọt trong Đảng.” Kim Tuấn Miễn nói tới đây liền có chút phấn khích.
Kim Chung Đại nhìn như đang nghe vô cùng nghiêm túc, còn thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.
Nhưng trên thực tế, đối với con hát như cậu, công việc của Chính Đảng đối với cậu dường như không có mấy liên hệ.
Sở dĩ cậu tham dự vào cũng là vì Ngô Thế Huân mà thôi.
Ngô Thế Huân cảm thấy con đường mà hắn đang kiên trì là đúng, thì chính mình sẽ ủng hộ nó mà không chút do dự.
Thế nhưng nói đi nói lại, bất kể thiên hạ này do ai nắm quyền, một con hát như cậu ngoại trừ hát hí khúc thì có thể làm gì? Cho dù Phổ Hải này có một ngày hoàn toàn biến thành khu vực cho thuê của người Phương Tây, người Phương Tây muốn nghe hí, mình không phải vẫn được hát sao?
Qua ngần ấy năm, cậu đã nhận ra.
Vận mệnh vô cùng ác liệt, nó an bài cho bạn kết cục gì thì cũng chỉ có thể yên lặng mà tiếp nhận.
Phản kháng? Đảo ngược?
Trừ phi để những người đã chết kia sống lại đứng trước mặt mình một lần nữa.
“Nghe nói mấy ngày nữa, “Hỏa” cũng đến Phổ Hải rồi.”
Suy nghĩ Kim Chung Đại đang có chút lơ đễnh cuối cùng cũng bị những lời này kéo về thực tế, thiếu chút nữa sặc ngụm trà.
Việc này cậu đã biết nhưng khi được nhắc lại, bản thân vẫn có chút “kích động”.
“Thực ra tôi cũng chưa chính thức tận mắt nhìn thấy cậu ta, nhưng khi nhắc đến phần lớn người trong Đảng vẫn bội phục cậu ta.
Ai cũng nói cậu ta có khí phách của Ngô đội trưởng năm đó.” Kim Tuấn Miễn cũng không biết quá khứ của Ngô Thế Huân và Kim Chung Đại, lời vừa nói ra làm trái tim Kim Chung Đại bỗng co rút lại.
Kim Chung Đại không rõ Phác Xán Liệt làm sao lại gia nhập Đảng ngầm, có lẽ anh thật sự vì chuyện mình giết Ngô Thế Huân mà sám hối, nhưng trước sau vẫn không xóa bỏ được sự thật anh đã giết người.
Nhưng nếu nói tới khí phách, bộ dạng chật vật, thảm hại lần trước của anh ta quả thực giống như chuyện cười.
Nói cái gì khí phách? Không cần phải sỉ nhục tên tuổi anh hùng của Ngô Thế Huân.
Lúc này, trong hơi thở Kim Chung Đại không khỏi hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường.
Tiễn Kim Tuấn Miễn đi, liền đón Trương Nghệ Hưng tới.
Biết rõ đối phương là bác sĩ, quả nhiên, vừa thấy mặt đã bị đối phương “nhìn mặt chẩn bệnh”.
“Nhìn sắc diện Kim tiên sinh không được tốt, chắc hẳn có chút tỳ hư, cần bổ sung thêm chút dinh dưỡng trong thức ăn, ngày thường cũng nên để tâm trí thư giãn một chút, điều hòa cảm xúc của mình.”
“Chung Đại phải cảm tạ bác sĩ Trương chẩn đoán bệnh cho tôi miễn phí rồi.”
Thấy đối phương cũng là người tính tình ôn hòa, Kim Chung Đại cảm thấy sau này sẽ không khó chung sống ở Phổ Hải.
Không biết mấu chốt ở đâu, không ngờ trò chuyện với nhau một hồi, ngay cả Trương Nghệ Hưng cũng phải nhắc tới vị “Hỏa”-danh tiếng lẫy lừng này bên tai Kim Chung Đại.
“Tôi với cậu ấy coi như vào Đảng cùng lúc, có thể rất nhiều người không rõ thân phận thật sự của cậu ấy, còn tôi thì trong một lần vô tình mới biết rõ.” Trương Nghệ Hưng có má lúm đồng tiền trên má, bắt đầu nhớ lại.
“Khi đó tôi vẫn còn ở bệnh viện Nhân Hòa, Thịnh Kinh, thường xuyên phải làm phẩu thuật cho một số các quân nhân bị thương.
Thời điểm mới gặp cậu ấy, Xán Liệt vẫn chỉ là một binh lính bình thường, bởi vì chấp hành nhiệm vụ mà bị trúng mấy phát đạn, lúc tới cũng đã cho rằng không cứu nổi rồi.
Mấy viên đạn bắn chỗ khác cũng không tạo thành vết thương chí mạng, chủ yếu là vết thương trên ngực, nếu bắn trúng tim thì coi như không còn cơ hội.
Lúc lấy viên đạn ra mới xảy ra chuyện ly kỳ, viên đạn kia vậy mà găm chặt vào cái đồng hồ bỏ túi trên ngực cậu ấy, nên không hề làm tổn hại tới tim.
Chúng tôi đều nói cậu ấy phước lớn mạng lớn.
Cậu ấy cũng có hứng thú, ôm cái đồng hồ đó ngơ ngẩn suốt mấy ngày trời, như gặp ma vậy, bất kể ai gọi cũng không nghe.
Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ là vật đính ước của người trong lòng tặng cậu ấy, và nó thực sự đã cứu cậu ấy thoát chết.”
Kim Chung Đại cảm thấy ngồi đây khó lòng an ổn được, nghe câu chuyện kia trong lòng cậu cứ bồn chồn, nôn nóng.
Thế nhưng lại không thể cắt lời đối phương, đành phải cắn răng chịu trận nghe tiếp.
“Thời điểm gặp lại, cậu ấy cũng đã là Sĩ quan Lục quân Tam đẳng rồi, dĩ nhiên những vết sẹo do súng, dao trên người không ít, xem ra cậu ấy cũng thực sự liều mạng mới có địa vị hôm nay.
Có một lần tổ chức yêu cầu tôi một ca giải phẫu bí mật khẩn cấp, đối tượng là “Hỏa”, bởi vì không thể để bại lộ thân phận cậu ấy nên chỉ có thể lén lút tiến hành, vừa nhìn thấy người trên bàn mổ tôi đã hiểu.
Trong lòng tôi cũng rất bội phục cậu ấy.
Mặc dù chúng tôi làm bác sĩ, chăm sóc những người bị thương nhưng chân chính dùng thân thể đi bảo vệ gia đình, bảo vệ tổ quốc vẫn là những dũng sĩ bọn họ.”
Kim Chung Đại không lên tiếng.
Cậu cũng không phán xét hành động của Phác Xán Liệt.
Coi như là nghe một câu chuyện về một nhân vật anh hùng tài giỏi nào đó xong, ngủ một giấc dậy, không liên quan gì tới mình.
Vốn nên là một đêm ngon giấc, không biết vì ban ngày toàn bộ đại não đều bị nhồi vào bởi người kia khiến tinh thần cậu có phần không thể tập trung, sắc trời còn chưa sáng, Kim Chung Đại đã ngồi dậy trên giường.
Giương mắt nhìn ngọn lửa đèn dầu chập chờn trong gió, sau đó vụt tắt, cậu bước chân trần xuống giường đi thắp lại, tiếp tục nhìn ánh đèn leo lét, lay động.
Hai chân dẫm trên sàn nhà lạnh buốt, cảm giác man mát khẽ ngấm vào đáy lòng.
Khó khăn lắm mới chìm lại vào giấc ngủ rồi lại bị tiếng đập cửa làm thức giấc.
“Thần lão bản, Thần lão bản, có việc gấp.”
Ngoài cửa là tiếng Đô Khánh Tú, Kim Chung Đại nhíu nhíu mày, mở cửa quan sát sắc trời bên ngoài phòng, đoán chừng là giờ dần.
“Có chuyện gì vậy?” Kim Chung Đại ngáp một tiếng.
“Vừa nãy, người ở Nam Lâu tới nói, Thẩm tư lệnh bao hết xuất diễn hôm nay, nói anh nên chuẩn bị sớm một chút.”
“Thẩm tư lệnh?” Kim Chung Đại lục lọi trong đầu một hồi, bỗng nhớ tới một người đầu trọc, hơi mập mạp.
“Ông ta lúc trước không phải bị đám người bên vũ trường vây quanh mê hoặc rồi sao? Hôm nay sao lại dâng trào tâm huyết quay lại tìm chúng ta?”
Kim Chung Đại vừa mặc quần áo vừa chế giễu.
Đương nhiên cậu hiểu rất rõ, Nam Lâu vội vã kêu cậu chuẩn bị như vậy, ắt hẳn là một đại nhân vật, cũng không dám đắc tội.
Quả đúng như vậy, khi bước vào Nam Lâu, sân khấu đã được bài trí không giống như cũ, không hổ là Tư lệnh ra tay, khá xa xỉ, có thể thấy được ở đây cũng thu không ít “lợi lộc”.
Kim Chung Đại chỉ cười xùy một tiếng, tuy nhiên chuyện cần làm vẫn phải làm, giả trang một chút để ứng phó.
Quản lý Chu của Nam Lâu thấy Kim Chung Đại tới rồi liền vội vã chào đón.
“Tổ tông của tôi ơi, ngài bây giờ mới thong dong tới ư.”
Kim Chung Đại cũng không nhanh không chậm, vả lại cậu cũng biết mình cũng không cần chuẩn bị gì rồi.
“Nghe nói hôm nay có Đại nhân vật sắp tới, ngài cứ phục vụ thật tốt dùm tôi, chỉ cần hầu hạ tốt rồi, giữ lại được vị Đại Phật này, nửa năm tới ngài không muốn tiếp ai tôi đều cản hết cho ngài, được không?” Quản lý Chu cũng gấp gáp, nghĩ tới cơ hội tốt ngàn năm khó gặp này cuối cùng cũng tới lượt hắn, cũng biết Kim Chung Đại nhất định không để hắn thất vọng nhưng vẫn dặn đi dặn lại.
Kim Chung Đại lạnh nhạt đáp lại sau đó đi vào hậu trường.
“Phác lão đệ, cậu mới tới, với tư cách Đại ca, tôi đương nhiên phải dùng tình hữu nghị của chủ nhà mà mà đón tiếp cậu thật nồng hậu mới đúng chứ.”
Người nói chuyện chính là vị Thẩm tư lệnh tai to mặt lớn.
“Thẩm đại ca, đã nhọc lòng vì tệ nhân rồi.
tôi không biết phải làm sao báo đáp.” Phác Xán Liệt giơ chén rượu bạch ngọc lên, cung kính đứng dậy mời rượu Thẩm tư lệnh.
Hôm nay là ngày anh được điều về Phổ Hải, vinh dự trở thành Sĩ quan Nhất đẳng.
Thẩm tư lệnh với tư cách là chủ nhà liền tổ chức bữa tiệc này.
Trước đó đã điều tra qua, biết Phác Xán Liệt thích Hí, trước khi gia nhập quân đội còn hát Hí khúc, hắn đành dẹp vũ trường phương Tây xa hoa, trụy lạc kia sang một bên, trở về với nơi gạch đỏ ngói xanh truyền thống này.
Đương nhiên, bất kỳ ai cũng không rõ Thẩm tư lệnh sắp đặt như vầy rốt cuộc là có ý gì, là cho vị Sĩ quan trẻ này một cái “ra oai phủ đầu” sao? Cho cậu nếm lại chút dư vị mình đã từng là một kẻ hát tuồng, thực nhiều ý nghĩa.
Ngay từ đầu, Phác Xán Liệt đương nhiên cự tuyệt, không nhất thiết phải phô trương thanh thế như vậy, nhưng từ chối thịnh tình của đối phương củng có thể khiến đối phương mất hứng.
Lại nghe nói Nam Lâu tại Phổ Hải này cũng là một Lê Viên nổi danh, Thẩm tư lệnh lại khen ngợi Hoa đán đầu bảng không dứt miệng, cho nên anh vẫn quyết định đi xem.
Mãi cho đến khi người kia cất tiếng trên sân khấu, Phác Xán Liệt cảm thấy trái tim mình như thể muốn nhảy ra ngoài.
Chung Đại.
Đó là Kim Chung Đại.
Phác Xán Liệt gần như cầm chén rượu không vững, vô ý làm rượu đổ ra đầy bàn.
Anh cứ thế si ngốc nhìn người trên sân khấu, trong lòng nổi sóng.
Kim Chung Đại trên sân khấu cũng nhìn thấy được, một gương mặt cực kỳ quen thuộc trong đám người, khiến bước chân cậu thiếu chút nữa cũng rối loạn.
Buộc phải cố trấn định lại để hoành thành cho xong xuất diễn, tuyệt đối không thể vì người kia mà làm hư việc được.
Nhắc tới cũng thật đáng châm chọc, hóa ra Đại nhân vật kia chính là Phác Xán Liệt.
Hát xong, Kim Chung Đại bước xuống sân khấu với bộ trang phục diễn, chậm rãi đi về phía bàn tròn có hai vị khách quý.
“Tiểu Thần, lâu rồi không gặp, em ngày càng mê người rồi.” Thẩm tư lệnh hoàn toàn không màng tới ánh mắt xung quanh, đưa tay nắm eo Kim Chung Đại, kéo cậu vào lòng mình, đặt mông ngồi trên đùi mình.
“Thẩm tư lệnh, ngài cũng thiệt là bạc tình bạc nghĩa, tới bây giờ mới nhớ tới em.” nguyên nhân có lẽ là vì có Phác Xán Liệt ở đây, Kim Chung Đại biểu hiện càng thêm phóng đãng, trực tiếp cầm chén rượu của Thẩm tư lệnh lên rót rượu cho hắn.
Hai tay Phác Xán Liệt đặt trên đầu gối phía dưới bàn đã siết thành nắm đấm, nhìn dáng vẻ nũng nịu của Kim Chung Đại, anh vừa bực bội vừa sốt ruột, nhất là bàn tay Thẩm tư lệnh không hề an phận, vuốt ve mông người kia, khiến Phác Xán Liệt càng nhìn không đặng.
Giống như cầm con dao khắc vạch trong lòng một vết thương, lại không chút lưu tình xát muối lên đó, cảm giác nóng rát như bị phỏng.
“Đây là Phác sĩ quan, nhiệm vụ quan trọng hôm nay của em là thay ta tiếp đãi cậu ấy cho chu đáo, biết chưa?” tay Thẩm tư lệnh lại bắt đầu xoa nắn mông Kim Chung Đại.
“Dạ, đã rõ rồi.” ánh mắt Kim Chung Đại nhìn qua Phác Xán Liệt bỗng nhiên trở nên hung ác “Em đương nhiên sẽ tiếp…đãi…thật…chu…đáo…” mỗi câu mỗi chữ đều nghiến răng nghiến lợi, ẩn ý bên trong chỉ sợ cũng chỉ có hai người mới hiểu rõ.
Nam Lâu dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng phục vụ, Thẩm tư lệnh đưa hai người vào phòng, liên tục dặn dò Kim Chung Đại phải hầu hạ Phác Xán Liệt thật tốt, trước khi đóng cửa vẫn còn là dáng vẻ dịu dàng, mặt mày tươi cười, đóng cửa rồi Phác Xán Liệt chỉ nhìn thấy vẻ mặt lập tức thay đổi thành lạnh nhạt, lạnh lẽo.
“Chung Đại…” hai người dính không ít rượu, Phác Xán Liệt cảm thấy mình giống như say, bởi vì khung cảnh Kim Chung Đại đứng trước mặt mình, từ trước đến nay chỉ cũng diễn ra trong mộng hoặc khi đã say.
Nhất thời không kiềm chế nổi cảm xúc, Phác Xán Liệt đột nhiên ôm lấy Kim Chung Đại, không ngừng siết chặt trong lòng, như sợ người trước mắt lại biến mất.
Anh không thể tiếp tục mất đi em nữa.
“Thả tôi ra.” Kim Chung Đại không hề giãy dụa, lời nói lạnh lùng như đem nước đá dội từ đầu xuống chân Phác Xán Liệt.
“Tại sao em bằng lòng trong ngực loại người kia giả bộ hờn dỗi, lại không muốn nở một nụ cười với anh?”
Không thể tha thứ cho mình sao? Mình phải sao gì mới có thể đổi lấy một nụ cười của em ấy?
“Đừng quên, ai đã khiến tôi quên làm sao để cười, là anh.” Kim Chung Đại và Phác Xán Liệt bốn mắt nhìn nhau.
Tôi không có gì phải sợ, không thẹn với lương tâm, tôi cũng không còn e ngại ánh mắt của anh nữa.
Phác Xán Liệt nghẹn lời, trong nội tâm vô cùng đau thương, căm giận.
“Kim Chung Đại!” rốt cuộc Phác Xán Liệt cũng không thể khống chế nổi cảm xúc đã dồn nén lâu nay, lời nói lạnh lùng lại giễu cợt khiến anh biệt khuất đến cực điểm, “Em sao không nhìn mình bây giờ đi, một cái xác không hồn đã biến thành cái dạng gì rồi? Đây là Ngô Thế Huân muốn nhìn thấy sao? Em cho dù hận anh đi nữa thì tại sao không nghĩ tới Ngô Thế Huân đã trân trọng em như thế nào?”
Chuyện cũ bỗng ùn ùn kéo tới, hiện lên trong đầu, tất cả kiên cường đều bị Ngô Thế Huân trong miệng Phác Xán Liệt bóp nát.
Kim Chung Đại cắn môi, không để cho đau khổ của mình lộ ra trước mặt người đàn ông này.
“Không, anh không có tư cách nhắc tới tên Thế Huân.
Mà tôi lựa chọn sống thế nào cũng không liên quan tới anh.” giống như một con nhím, nhất định phải đâm đôi phương thật đau mới thôi, thật tình lại không biết trong lòng nó cũng đã thủng lỗ chỗ như tự đâm chính mình.
“Vậy thì tốt thôi, em đã sẵn lòng chà đạp chính mình, vậy thì thực hiện chức trách của mình đi, hầu hạ anh thật chu đáo.” Phác Xán Liệt giật cà vạt xuống, cột hai tay Kim Chung Đại lại, ném lên giường, người cũng chen lên.
“Phác Xán Liệt, anh thả tôi ra!” quần áo ngay lập tức đã bị đối phương cởi sạch, Kim Chung Đại vốn định giãy dụa, lại không muốn để đối phương nhìn thấy bộ dạng “muốn chào mời lại ra vẻ kháng cự” nên thôi không nhúc nhích nữa.
Được, anh muốn làm thì cứ làm đi.
Tôi bất luận thế nào cũng sẽ không đáp lại.
Sẽ không.
Không biết vì sao lại trở thành bộ dạng như bây giờ, Phác Xán Liệt nằm sấp trên người Kim Chung Đại, cảm xúc vốn tức giận cũng nguội dần, nụ hôn thô bạo cũng dịu dàng đi.
“Xin lỗi…Chung Đại…khi đó anh quá ngu dốt, quá đần độn, không biết em đã sớm đóng quân trong lòng anh rồi, cái chết của Bá Hiền anh đã điều tra ra chân tướng, anh trách lầm em, anh tội đáng muôn chết.”
Phác Xán Liệt không dám cởi cà vạt ra, anh sợ Kim Chung Đại sẽ chạy trốn, chỉ có thể dùng đôi môi ướt át, ấm áp, hôn liếm hết những nơi có những vết sẹo xấu xí trên người cậu, mang theo sám hối, đem yêu thương của mình truyền cho cậu.
“Cái chết của Ngô tiên sinh, cũng là anh bất đắc dĩ phải làm.
Có người muốn để anh ta sống mà tra tấn nên anh ta nhờ anh giúp anh ta nhanh kết thúc những chuỗi ngày đau khổ về sau.
Anh thừa nhận khi đó trong lòng có chút ích kỷ nhưng tiếng cảm ơn cuối cùng của Ngô tiên sinh đã khiến anh hoàn toàn thức tỉnh.”
Kim Chung Đại không trả lời, yên lặng từ từ nhắm hai mắt lắng nghe, khóe mắt đã ầng ậng nước.
“Anh chỉ muốn dùng phần đời còn lại chân thành yêu em, đền bù tổn thất cho em.
Nhưng mà em lại trở thành bộ dạng như bây giờ.” Phác Xán Liệt khẽ đưa tay vuốt ve Kim Chung Đại, giúp cậu lau ướt át trên mặt như thể đang nâng một khối ngọc quý, không nỡ làm thêm bất cứ hành vi “xấu xa” nào nữa.
“Chung Đại.
em không muốn anh sẽ không ép em.
Anh sẽ chờ tới ngày em bằng lòng đón nhận anh.” Phác Xán Liệt từ trên người Kim Chung Đại đứng dậy, cởi nút thắt cà vạt ra, cuối cùng lưu lại trên môi cậu một nụ hôn.
Sau đó chậm rãi đi về hướng ngoài phòng, khẽ nói, “Anh chỉ muốn em biết rõ cũng như tin tưởng, anh đã không còn là Phác Xán Liệt của ngày xưa nữa.”
Dứt lời liền biến mất khỏi căn phòng, chỉ để lại nơi đó mùi hương chỉ Phác Xán Liệt mới có.
Kim Chung Đại ngây ngốc ngồi trên giường, cũng khẽ đáp lại.
“Thế nhưng Xán Liệt à, tôi cũng không còn là Kim Chung Đại của ngày xưa nữa.”.