PHÙ SINH MỘNG SÁT NÔNG - Chương 30: 30 Chương 29
Người đa tình chung quy cũng có lúc thâm tình, kẻ si tình ắt có lúc tuyệt tình.
Thời gian Kim Chung Nhân du học ở nước ngoài không dài cũng không ngắn, đối với những loại hình nghệ thuật truyền thống như Hí kịch cũng không hiểu rõ mấy.
Cậu chỉ nhớ rõ khi còn bé sống ở khu nhà cổ, ông nội thường ôm cậu trèo lên bờ tường phủ đầy dây leo, sau đó ngâm nga vài điệu “ê a”.
Mới xuống thuyền, đi đường mệt mỏi nên quần áo có chút nhăn nhúm.
Cậu vừa vừa tới cửa đã bị gã bán vé chặn lại.
“Nè, làm gì đây?”
“Hì hì, nghe Hí.” Kim Chung Nhân gãi gãi gáy, móc từ trong túi ra một đồng bạc.
Gã bán vé nhìn tình hình lập tức thay đổi sắc mặt, cúi đầu mặt mày vui vẻ, mềm mỏng chào đón Kim Chung Nhân vào cửa.
Haha, không ngờ tên tiểu tử này ăn mặc không giàu sang phú quý nhưng ra tay rất hào phóng.
Kim Chung Nhân bước vào nội đường đã nhìn thấy đông nghẹt trước mắt.
Chỗ ngồi bên trong gần như đều kín, buộc lòng phải hỏi xem có thể ngồi hay không, cuối cùng mới tìm được ở một góc hẻo lánh một bàn cách xa sân khấu nhất, khó coi nhất.
Vừa may có ba ghế đã được ngồi hết hai.
“Xin hỏi, chỗ này…tôi có thể ngồi không?”
“Ngồi đi…ngồi đi!” một người đàn ông đang cắn hạt dưa, xê dịch ghế ra để chừa lại ghế trống cho Kim Chung Nhân.
Một người đàn ông khác mặc áo choàng vải thô, nghiễm nhiên vẫn là bộ dáng như cổ nhân của thế kỷ trước.
Sau khi ngồi vào chỗ, Kim Chung Nhân nhìn chăm chú lên vị Hoa đán đang hát trên sân khấu, nhìn đến mê ly.
“Tỉnh mộng vàng oanh, thời thế đảo điên
Người đứng nơi tiểu đình biệt viện
Hương tàn khói tận, ném bỏ dây thêu, ngẫm xuân này nhớ tình xuân năm ngoái?…”
Kim Chung Nhân không biết đây là gì nhưng so với loại ca kịch cao vang, hùng hồn của người Tây phương thì quả thực Hí khúc du dương, trầm bổng càng hấp dẫn cậu hơn.
“Hai vị đại ca, Tiểu đệ vừa du học trở về, đối với Hí khúc không hiểu mấy.
Thấy nhị vị cũng là người mê hát thâm niên, có thể làm phiền giải thích cho tôi một chút không?”
“Cái này á, là một đoạn trích trong “Mẫu Đơn Đình” của Thang Hiển Tổ, tên là “Du Viên Kinh Mộng”, đoạn Thần lão bản đang hát trên sân khấu là “Nhiễu Địa Du”…”
“Thần lão bản?” Kim Chung Nhân nhướng mày hỏi, lại chuyển tầm mắt về người trên sân khấu.
“Đúng vậy, cậu vừa mới về dĩ nhiên không biết, Thần lão bản này là Đào nổi tiếng nhất ở Phổ Hải bây giờ.” Người kia cắn hạt dưa bỏ vào miệng mấy hạt, vừa nhai vừa nói.
“Nghe giọng cô ấy, chắc chắn là một giai nhân xinh đẹp.” Kim Chung Nhân không thấy rõ mặt Thần lão bản, nhưng nghe giọng của cô mà suy đoán.
“Sai sai sai, Thần lão bản mà tôi nói, cậu ta là đàn ông.” Người đàn ông áo vải nói tới điều này, trong mắt đột nhiên tỏa sáng.
“Nhưng đúng là dùng giai nhân để hình dung cũng không đủ.
Nếu không phải mụ vợ tôi hôm nay lấy tiền mua vé của tôi chơi cờ thua sạch thì tôi đã mua được vé hàng đầu rồi.”
Kim Chung Nhân giật mình.
Cái gì? Vậy mà là đàn ông sao?
Sau đó, cậu thoáng đứng thẳng dậy nhoài người nhìn về phía sân khấu.
Không giống, từ chỗ này, từ thân hình cho tới ngũ quan nhìn thế nào cũng giống như một cô nương.
Nhưng thứ hai người này nói tiếp mới càng khiến cậu thêm kinh ngạc.
“Tô Lão Ngũ, cậu á hả, thôi quên đi, còn muốn vị trí phía trước.
Không nhìn một chút coi hàng đầu tiên là những ai, không phải ông chủ lớn xí nghiệp XX thì cũng là Cục trưởng, Sở trưởng.
Hơn nữa, cái tên nghèo kiết xác như cậu, Thần lão bản người ta cũng thấy cậu chướng mắt.”
“Nè, tôi nói họ La cậu, cậu ta thấy tôi chướng mắt thì sẽ để ý tới cậu hả? Cậu cũng không phải là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga à, mắc mửa.”
Kim Chung Nhân thấy hai người giống như bắt đầu cãi lộn.
“Thôi thôi, hai vị đại ca, có gì từ từ nói, đừng cãi đừng cãi.” Kim Chung Nhân vừa khuyên bảo vừa rất tò mò về vị Thần lão bản trong miệng hai người này.
“Thần lão bản mà hai người nói rốt cuộc là thế nào vậy?”
“Tiểu huynh đệ cậu còn nhỏ tuổi, có nhiều thứ cậu không hiểu đâu.” gã đàn ông cắn hạt dưa cười, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Tiếp sau đó, gã áo thô hớp một ngụm trà, dùng thái độ bực dọc nói, “Đợi lão tử có tiền rồi, con mẹ nó sẽ bao Thần lão bản hắn chơi đùa cho thỏa thích.”
Lời vừa ra, Kim Chung Nhân đã cứng người lại.
Không ngờ chuyện hai người này nói chính là phương diện đó?
“Thế nhưng mà…không phải anh ta…là đàn ông sao?” Kim Chung Nhân đi du học mấy năm, thực ra cũng thấy không ít bạn học mắt xanh tóc vàng của cậu thích đàn ông ở nước ngoài nhưng nhìn hai người trước mặt ăn mặc còn cổ hủ như vậy lại không ngờ cũng sẽ có sở thích này.
“Đàn ông thì có sao? Ở đây nghe cậu ta hát hí, có mấy người không muốn ngủ với cậu ta? Huống hồ, con hát, cũng là để cung cấp cho người khác chơi đùa.
Chỉ là cấp bậc của cậu ta hơi cao một chút, nghèo kiết xác như chúng tôi tạm thời trèo không nổi.”
“Đúng đó, tôi còn nghe nói, bao cậu ta một đêm cũng gần bằng tiền vé thu được của một buổi diễn rồi.”
“Chậc chậc chậc, cậu nghĩ coi, nhìn giọng nói thì nhẹ nhàng, bộ dạng thì điềm đạm đáng yêu, nếu ở trên giường thì còn thú vị cỡ nào nữa.
Chẳng trách biêt bao nhiêu Thiếu gia nhà giàu tranh nhau bỏ tiền bao nuôi cậu ta.”
“Cũng không phải vậy, thực ra người ta chỉ nhận tiền thôi, không có tiền ai mà đi theo tên quỷ đầu to như cậu.”
Kim Chung Nhân nghe lời hai người này nói, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không nói nên lời.
Nhìn về sân khấu một lần nữa, không biết có phải vì trùng hợp hay không mà ánh mắt cậu giao nhau với Thần lão bản này, cảm thấy người kia mỉm cười với mình.
Nụ cười kia tựa như một một luồng gió ấm khẽ lướt qua mặt hồ trong lòng Kim Chung Nhân.
Nụ cười đó hoàn toàn bất đồng với hình ảnh mà hai người kia miêu tả, một người đơn thuần chỉ vì tiền mà bán rẻ bản thân.
Kim Chung Nhân cảm thấy Thần lão bản này sẽ không đơn giản như vậy.
Tôi đây muốn nhìn xem anh rốt cuộc là một người như thế nào?
Lúc trở về biệt thự Kim gia, Lý Thái Dân đã đợi ở cổng.
“Thiếu gia,” hắn hạ nhỏ giọng nói, “Cậu cuối cùng cũng biết về rồi.”
“Ô kìa Dân ca, đừng nghiêm túc như vậy chứ, cười một cái cười một cái đi.” Kim Chung Nhân cởi áo khoác Âu phục, bước tới phía trước sóng vai cùng Lý Thái Dân.
“Lão gia đợi cậu cơm cũng chưa ăn.
hôm nay cậu quá tùy hứng rồi.” Lý Thái Dân giúp cậu cất áo khoác, giọng điệu như một ông cụ dạy bảo chuyện đời, “Lão gia lớn tuổi rồi, cậu cũng nên kiềm chế bớt tính tình lại, nghe theo sắp xếp của ông ấy.
Không thể cứ càn quấy như đứa trẻ nữa.”
“Biết rồi biết rồi, lỗ tai cũng bị anh tụng mà mọc lên cục chai rồi.
Phiền chết đi được, anh sao mà giống y một ông già khọm khẹm vậy không biết.” Kim Chung Nhân tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn tôn trọng Lý Thái Dân.
“Tháng sau Lão gia chuẩn bị mở một bữa tiệc, chuẩn bị cho cậu bắt đầu tiếp xúc một chút với các ông chủ khác, về sau dễ dàng cho các người liên hệ làm ăn.
Hơn nữa, còn phát thư mời cho các thế gia vọng tộc ở Phổ Hải, muốn cậu tiếp xúc một chút với các thiên kim nhà họ…”
“Cái gì?” Kim Chung Nhân nghe đoạn trước còn nhẫn nại không mở miệng, nghe tới đoạn sau liền ầm ĩ lên, “Em là món hàng sao? Còn muốn bày ra triển lãm, để người khác tới chọn.
Đừng tưởng em không biết ông ấy đang nghĩ gì, em không muốn hôn nhân chỉ để làm ăn.
Hơn nữa, em ghét nhất mấy cô tiểu thư nhà giàu thích làm bộ làm tịch!”
Khi du học, Kim Chung Nhân gặp không ít những thiên kim của các gia đình giàu có, có ai không ra vẻ để làm người khác mê mệt.
“Chung Nhân, cậu sinh ra ở gia đình này, bối cảnh như vậy, có nhiều chuyện vẫn là thân bất do kỷ.
Cậu cũng không còn nhỏ, chọn đối tượng kết hôn sớm một chút, thành gia lập nghiệp luôn là tâm nguyện của Lão gia.”
“Cả anh cũng nói vậy?” Kim Chung Nhân vốn tưởng rằng đi theo mình tiếp thu vài năm văn hóa Tây Phương, Lý Thái Dân sẽ có lập trường giống mình.
Người Tây Phương tôn thờ tư tưởng “Tự do yêu đương” nên đã khiến Kim Chung Nhân chịu ảnh hưởng rất lớn.
“Nếu anh với đối phương không yêu thương nhau, làm sao bảo vệ được hôn nhân cả đời chứ?” Kim Chung Nhân có chút tức tối.
“Nhưng mà cậu là Kim Chung Nhân, không phải người bình thường.
Đừng có tùy hứng nữa!”
“Em hỏi anh, Lý Thái Dân, anh coi em là huynh đệ sao?” trong lòng Kim Chung Nhân, Lý Thái Dân tuy là tùy tùng của cậu, sống cùng nhau nơi đất khách quê người năm năm, thậm chí từ ngày đầu tiên Lý Thái Dân đi theo cậu, Kim Chung Nhân đã đối đãi với hắn như anh em tốt, không có chênh lệch địa vị, không có cách biệt giàu nghèo.
“…..” Lý Thái Dân dừng một chút, thực ra chính hắn cũng rất khó xử, nói những lời kia cũng không biết phải làm sao.
Hôm nay, Kim lão gia gọi hắn tới tâm sự, nói một chút về chuyện tương lai của Kim Chung Nhân, không tránh được nhắc tới chuyện sắp xếp cho Kim Chung Nhân.
Mặc dù bản thân hắn không muốn trơ mắt nhìn thằng nhóc chuyên gây sự, vô âu vô lo từng bước trở thành người kéo thuyền trên lưng vác thêm gánh nặng.
Nhưng quả thực Lão gia cũng đã đến tuổi, thân thể cũng không còn như trước, hơn nữa, Kim gia cũng chỉ có Kim Chung Nhân mới có thể chèo chống được.
“Nếu như ông ấy chỉ hy vọng gia nghiệp tiếp tục hưng thịnh, em sẽ có gắng nghe theo phân phó của ông ấy, tiếp nhận những việc làm ăn này không để ông ấy thất vọng, nhưng về chuyện hôn nhân, em muốn quyền lựa chọn sẽ ở trên tay mình, không bị người khác can thiệp.” Lý Thái Dân nhìn thấy thần sắc kiên định trong mắt Kim Chung Nhân, giọng điệu cuối cùng cũng mềm mỏng lại.
“Chung Nhân….cuộc đời Lý Thái Dân anh may mắn nhất là có thể được cậu thiệt tình đối đãi như huynh đệ, cho nên, cả đời này, bất luận là lên núi đao hay xuống biển lửa, chỉ cần là chuyện liên quan tới cậu, anh đều sẽ dốc sức mà làm.”
Kim Chung Nhân cong khóe môi, siết nắm tay đấm nhẹ vào ngực Lý Thái Dân một cái.
“Bạn tốt.”
Hai người nhìn nhau cười, không khí cũng dịu xuống nhiều.
“À, đúng rồi.
Bữa tiệc tháng sau, em muốn cha mời người ở Nam Lâu về nhà hát Hí khúc.”
“Cái gì?” Lý Thái Dân bối rối khi nghe Kim Chung Nhân nói, thằng nhóc này đổi tính bắt đầu nghe Hí từ lúc nào?
“Em hôm nay đi nghe Hí khúc, có một người gọi là Thần lão bản nghe nói hát không tệ, dù sao yến tiệc cũng cần có gì đó góp vui, chi bằng cứ bố trí vậy đi.”
“Cậu thích là được.” Lý Thái Dân thấy Kim Chung Nhân giống như đang tính toán gì đó, liền cảm thấy sự việc cũng không đơn giản.
Ở nhà mấy ngày, Kim Chung Nhân lại cảm thấy buồn chán, mới kêu Lý Thái Dân lái xe đi ra ngoài.
Có lẽ vì đã quen ăn món Tây ở nước ngoài, đột nhiên đổi khẩu vị khiến cậu chưa thích ứng được nên Kim Chung Nhân lôi kéo Lý Thái Dân tới một nhà hàng của người Tây Phương.
“Anh khoan hãy nói, hồi trước mỗi ngày đều ăn khoai tây, bánh mì trét bơ, bây giờ nhìn thấy cơm em vẫn thấy rất khó nuốt.” Kim Chung Nhân cầm dao nĩa, cắt từng miếng khoai tây vừa ăn bỏ vào miệng.
Lý Thái Dân ở bên cạnh nhìn tên tiểu quỷ này chỉ biết bật cười.
Ngay lúc này, một chỗ khác trong nhà hàng truyền tới tiếng cãi vã ầm ĩ.
“Mày đúng là loại con hát không biết xấu hổ!” không khí dường như ngưng tụ lại bởi tiếng “bốp” lanh lảnh đằng kia.
Kim Chung Nhân và Lý Thái Dân nhốn nháo nhìn qua coi thử, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ha ha….” người đàn ông bị tát cong khóe môi, lấy đầu ngón tay khẽ sờ sờ, cười khẩy xấu xa.
Kim Chung Nhân càm thấy người này thoạt nhìn vô cùng quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó rồi.
“Cái tên lăng loàn họ Thần như mày, quả thực không còn thể thống gì hết, một người đàn ông lại đi khắp nơi quyến rũ đàn ông đã có vợ, làm Hoa Đán thì hay ho lắm sao?” Kim Chung Nhân thấy một người dáng vẻ như một phu nhân ăn vận quyền quý chỉ thẳng mặt một người đàn ông thanh tú, tức giận chửi rủa, bên cạnh là một gã trung niên hơi mập mạp đang che mặt ôm đầu im lặng.
Họ Thần?
Thần lão bản?
Phản ứng đầu tiên của Kim Chung Nhân chính là như vậy.
“Xin thất lễ, tôi không phải họ Thần, mắng chửi ai thì cũng nên tìm hiểu đối phương kỹ một chút rồi hẵng chửi, đừng để há miệng ra toàn lời sai quấy chứ.” Thần lão bản này dường như đối với toàn bộ chuyện vừa rồi đều không đau không ngứa, từ tốn ngồi về chỗ, ngón tay vân vê ly đế cao, nhàn nhã nhấp một ngụm rượu đỏ.
Thú vị.
“Mày cái đồ tạp chủng! Hôm nay tao không làm mày thân bại danh liệt thì tao cũng không cần lăn lộn ở Phổ Hải này nữa!” Vị phu nhân này không có ý định cố gắng duy trì vẻ cao quý của mình, tiện tay quơ lấy một bộ dao nĩa muốn rạch lên mặt đối phương, “Kêu mày dụ dỗ người khác, để coi tao rạch nát mặt tiện nhân của mày, coi về sau mày có đi tạo nghiệt nữa không.”
Nhân viên phục vụ vội ngăn bà ta lại, còn chồng bà ta thì sao, chỉ là chắp tay trước ngực van nài với Thần lão bản.
“Ha ha, tôi đây, vốn chỉ là một con hát thấp hèn, thanh danh tốt hay xấu cũng là tùy mỗi người đánh giá, huống hồ đó cũng không phải là yếu tố quyết định để người khác vung tiền vào người tôi.
Hơn nữa, vị phu nhân này tự cô không quản nổi người đàn ông của mình, để ông ấy đi ăn vụng, cho dù rạch nát mặt tôi cũng không đảm bao ông ta sau này sẽ không bị những gương mặt trẻ trung khác dụ dỗ nha.”
“Phu nhân, tôi sai rồi, bà đừng làm rộn nữa, tôi với bà về, tôi thề về sau sẽ không bao giờ qua lại với loại tiện nhân này nữa, xin bà, đừng có làm ầm ĩ nữa.” gã trung niên bỗng nhiên ôm cánh tay người đàn bà, liên tục dùng những lời hạ lưu để chửi bới Thần lão bản hòng dỗ dành người đàn bà này vui vẻ.
Ha ha, các người xem, cái gọi là “yêu” của những người đàn ông này đây.
Thần lão bản đã quá quen với những tình huống như vầy, lúc triền miên thì rót vào tai bạn rất nhiều lời âu yếm, lúc cắt đứt quan hệ thì liền phỉ nhổ bạn đến không đáng một đồng.
Huống hồ, cậu cũng đã không tin vào “tình yêu” rồi.
Cùng những người này quan hệ thân thể suy cho cùng cũng chỉ là để làm bản thân mất hết cảm giác, để cho mình nhìn rõ ràng cái thế giới tràn đầy châm chọc này.
Nhân tiện, mượn những lợi ích tiền quyền mình nhận được, xây dựng thành lũy ngày càng cao hơn, ngày càng dày hơn, cuối cùng nhốt chết mình trong hắc ám mịt mù tăm tối, chuộc tội cho những linh hồn không thể tiêu tán trong lòng.
Cách đó không xa, Kim Chung Nhân đem hết thảy thu vào đáy mắt.
Tôi đột nhiên phát hiện tôi lại càng không hiểu nổi anh rồi.
Thần lão bản..