PHỤ HUYNH - Chương 9
Sau khi cúp mày, cậu cầm chìa khóa rồi đi tới phòng cơ khí ở căn nhà kia.
(Căn nhà ở đây chỉ căn nhà của ông nội Lộ Hướng Đông)
Lúc xẻ ngọc, cậu vẫn còn hơi đắn đo. Xẻ đúng giữa rồi mảnh ngọc sẽ không còn được giá như trước nữa.
Nhưng sự đắn đo ấy cũng chỉ trong thoáng chốc, cậu vẫn quyết xẻ mảnh ngọc thành hai nửa. Quan tâm nó được giá hay không làm gì, đồ Lộ Hướng Đông tặng cậu, có cho bao tiền cậu cũng không bán.
Sau khi xẻ xong, cậu cẩn thận xử lý hai nửa mảnh ngọc thành hai miếng ngọc bội vuông vắn, sau đó đục lỗ rồi đánh bóng, cuối cùng đi tới cửa tiệm lấy hai sợi dây và xỏ qua lỗ là coi như đã được hai chiếc vòng.
Cậu tự đeo một mảnh, mảnh còn lại thì để vào trong hộp.
Hôm sinh nhật Việt Hành, cậu cầm chiếc hộp đó và đi tới chỗ Việt Hành đã đặt trước.
Việt Hành tới trước cậu một lúc lâu, đã gọi món xong xuôi cả rồi.
Khi thấy cậu bước vào, anh mỉm cười, “Mỗi năm có một ngày sinh nhật mà em còn bắt tôi chờ cả nửa ngày trời.”
Bạch Dương ngồi xuống bên cạnh anh, cười hì hì đáp, “Đường tắc quá. Hơn nữa, hồi trước ngày nào em cũng ở dưới công ty chờ anh mà, anh mới chờ em được mấy lần.”
Việt Hành không tranh luận cùng cậu. Anh gọi phục vụ mang rượu lên, cầm ly của cậu rót tầm nửa ly rượu rồi đưa cho cậu.
Bạch Dương cầm ly nhưng không uống, cố ý chọc anh, “Hôm nay em tới có một mình, anh tính chuốc say em để lợi dụng đúng không?”
“Phải đấy,” Ai ngờ Việt Hành lại không hề phủ nhận. Anh cũng rót cho mình một ly, “Muốn lợi dụng em đó, em có cho không?”
Bạch Dương nhìn anh, mặt nóng bừng nhưng vẫn cứng miệng, “Phải xem anh muốn lợi dụng chỗ nào, đến mức độ nào nữa.”
Việt Hành liếc qua cậu, uống một ngụm rượu rồi mới đáp, “Nếu tôi bảo muốn lợi dụng ở mọi mức độ thì sao?”
Bạch Dương vuốt nhẹ ly rượu trên tay, “Thế thì có lẽ em phải suy nghĩ một chút.”
Cậu nói xong, tính nâng ly rượu tới bên miệng thì lại bị Việt Hành đè tay xuống.
Bạch Dương ngước mặt nhìn anh, “Sao thế anh?”
“Chờ một chút đã,” Việt Hành nói, “Sinh nhật tôi em không tặng quà sao?”
Bạch Dương để chiếc hộp kia trong túi áo, nhưng thật lòng vẫn chưa chắc chắn có nên tặng hay không.
Lộ Hướng Đông luôn bảo cậu có mặt nhìn hơn người khác, thật ra cũng không sai. Cậu thích Việt Hành, cũng có thể nhìn ra Việt Hành rất thích cậu. Nhưng món đồ này quá quan trọng, nếu mối quan hệ chưa đạt đến một mức độ nào đấy thì cậu không dám đem tặng.
Cũng không phải cậu keo kiệt gì, nhưng món đồ này do “phụ huynh” trao cho cậu, đâu thể đem tặng được dễ dàng vậy được.
Song, Việt Hành đã hỏi vậy thì cậu cũng trả lời lấp lửng, “Anh đoán đi.”
Việt Hành bật cười, “Tôi còn đoán gì đây. Em tới tay không vậy, chắc chắn là chưa chuẩn bị gì rồi.”
Bạch Dương cũng không phản bác, nhìn bàn tay đang đặt trên cổ tay cậu của anh, “Anh cạn chén trước luôn rồi, em không uống nữa nhé?”
“Em không phải uống,” Việt Hành thả tay cậu ra, “Nhân lúc còn tỉnh táo, tôi có mấy lời muốn nói với em.”
Bạch Dương thấy anh nghiêm túc vậy bèn đặt ly rượu xuống, chờ nghe anh nói.
“Bạch Dương này,” Việt Hành lên tiếng, “Nếu tôi bảo tôi muốn đối tốt với em, liệu em có bằng lòng không?”
Bạch Dương hơi sững người, chưa kịp phản ứng, “Em….”
“Được rồi, em không cần trả lời,” Việt Hành nói, “Tôi biết em chắc chắn sẽ bằng lòng.”
Lúc này Bạch Dương mới tỉnh táo lại, khẽ gật đầu, “Vâng.”
“Thật ra tôi muốn hỏi em chuyện khác cơ,” Việt Hành vừa nói vừa gác một tay lên lưng ghế của cậu, quay mặt về phía cậu, “Em bằng lòng là bằng lòng trong bao lâu?”
Bạch Dương lại sững sờ.
Việt Hành không nói gì tiếp. Anh tự rót cho mình một ly rượu, chờ cậu trả lời.
Bạch Dương nhìn Việt Hành, cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Đương nhiên là em luôn bằng lòng rồi,“ Bạch Dương đáp, “Trước đây và sau này đều luôn bằng lòng.”
Việt Hành gật đầu, “Vậy thì dễ nói chuyện rồi.”
Anh lấy một xấp văn kiện từ trong chiếc túi đặt chỗ ghế bên cạnh, vừa bày lên bàn vừa nói cho cậu biết đây là một lô một lốc nào giấy tờ nhà đất rồi giấy tờ xe.
“Ý gì đây?” Bạch Dương hỏi.
“Chúng ta không thể kết hôn,” Việt Hành đáp, “Cũng chẳng có gì bảo đảm. Nếu một ngày nào đó em không muốn đối tốt với tôi nữa thì tôi sẽ kiện em, ngày nào cũng bám riết lấy em, em đừng hòng có người khác.”
Bạch Dương chớp chớp mắt, vừa có chút muốn cười lại cũng có chút muốn khóc.
Cậu còn đang dở khóc dở cười thì Việt Hành đã nói tiếp, “Dù sư phụ em có lợi hại tới nhường nào thì cũng không ngăn cản được tôi đâu. Nếu em đã đồng ý thì tôi sẽ cho là thật đấy.”
Bạch Dương đẩy đống giấy tờ kia về lại trước mặt Việt Hành, “Anh nhìn kiểu gì mà lại thấy em là dạng người nói lời không biết giữ lời thế. Đã thích một người thì đâu thể dễ dàng chia tay như vậy được.”
Việt Hành nhìn cậu không nói năng gì, rồi anh lại rút mấy tờ giấy có đóng dấu mốc đỏ từ trong đống kia ra.
Bạch Dương lướt mắt nhìn thử, là thỏa thuận phân chia di sản thừa kế.
Việt Hành còn chưa ăn mừng xong sinh nhật 30 tuổi ngày hôm nay nhưng di chúc thì đã soạn sẵn rồi.
“Chỉ là tôi muốn cho em mà thôi,” Việt Hành nói, “Nếu như bây giờ em không cần thì đợi khi tôi qua đời, những thứ này cũng sẽ là của em.”
Bạch Dương mấp máy môi hồi lâu cũng chỉ thốt nổi một câu, “Anh nói linh tinh gì vậy.”
“Không phải nói linh tinh,” Việt Hành nói rồi vươn tay đẩy đống giấy tờ kia tới trước mặt Bạch Dương, “Tôi chỉ muốn cho em biết rằng tôi nghiêm túc với em, nên em cũng đừng đùa bỡn tôi, hãy cho tôi một câu chắc chắn.”
Bạch Dương liếm môi, chỉ đáp, “Em vẫn phân biệt được thế nào là thích mà.”