Phù Diêu - Chương 109: Phong ba
Tằng Trạch Quang phân tích có thể nói đã trúng vấn đề, Vương Quốc Hoa thoáng cái hiểu ra, trong lòng cũng thấy tự nhiên. Lý Dật Phong là chủ tịch, mọi việc đều lo lắng cũng là bình thường. Tằng Trạch Quang giải thích được tâm tư của Lý Dật Phong là do hai người cùng cấp. Dù từ nguyên nhân gì Vương Quốc Hoa có sân khấu để biểu diễn là đủ.
Ra khỏi văn phòng Tằng Trạch Quang, điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên. Bên trong truyền tới giọng của Nghiêm Hữu Quang.
– Trợ lý Tiểu Vương, tôi đã xem quy hoạch xây dựng trụ sở sản xuất linh kiện ô tô của quận Lưỡng Thủy, rất làm người ta phấn chấn. Được, trợ lý Tiểu Vương, cậu làm phó tổ trưởng tổ quy hoạch tôi cũng biết, làm cho tốt, không cần phải có áp lực gì. Có người nói này nói kia thì nói với tôi. Người khác nói vài câu là không làm việc sao? Nực cười, quyết định xây dựng đội ngũ cán bộ kế cận, sử dụng cán bộ trẻ là quyết định của Trung ương, chúng ta cần phải mạnh dạn đề bạt sử dụng cán bộ trẻ.
– Cảm ơn bí thư Nghiêm tin tưởng, tôi biết là ngài đứng trước áp lực, tôi …
Nghiêm Hữu Quang cắt ngang lời Vương Quốc Hoa”
– Cái này không cần nói, được rồi, cậu làm việc đi.
Vừa nãy Nghiêm Hữu Quang tham gia hội nghị thường vụ thị ủy, đủ các loại lời nói được đưa ra nhằm vào Vương Quốc Hoa. Đối với việc này Nghiêm Hữu Quang không tức còn thấy vui vẻ. Người không bị người đố kị sẽ là người bình thường, Vương Quốc Hoa vừa mới lên làm phó tổ trưởng tổ quy hoạch đã có đủ lời đồn, việc này nói rõ một số người đỏ mắt. Tình hình này là rất bình thường, Nghiêm Hữu Quang không tỏ chút thái độ thì không phải Nghiêm Hữu Quang.
Dập máy, Nghiêm Hữu Quang hơi suy nghĩ một chút rồi đến văn phòng Ôn Xương Thịnh.
– Bí thư Ôn, hai hôm nay tôi nghe được vài cách nói về việc đồng chí Vương Quốc Hoa làm phó tổ trưởng tổ quy hoạch của quận Lưỡng Thủy, tôi thấy việc này rất không bình thường. Một ít đồng chí không có năng lực lại không muốn người khác làm ra thành tích. Đồng chí Vương Quốc Hoa còn trẻ, tôi lo cậu ta bị ảnh hưởng, không thể chuyên tâm công tác.
Ôn Xương Thịnh ồ một tiếng nói.
– Thị ủy rất coi trọng quy hoạch này của quận Lưỡng Thủy. Để tôi xem lịch rồi gọi đồng chí Lôi Minh chúng ta xuống xem các đồng chí ở tổ quy hoạch.
Ba người đứng đầu thị ủy gồm Ôn Xương Thịnh, Lôi Minh, Nghiêm Hữu Quang, trong đó Nghiêm Hữu Quang ở vị trí rất vi diệu. Ý của Ôn Xương Thịnh là rất rõ ràng, để Ôn Xương Thịnh đi nói chuyện với Lôi Minh, sau đó ba người cùng đi thì mới có hiệu quả rõ rệt.
Dập máy, Vương Quốc Hoa không khỏi thầm than đúng là muốn làm việc cũng quá khó khăn. Đây là còn chưa bắt đầu đã truyền tới tai Nghiêm Hữu Quang, rốt cuộc là ai nói, nói gì thì Vương Quốc Hoa không biết. Về ủy ban, hắn đâm đầu gặp phó chủ tịch phụ trách nông nghiệp Tào Hiểu Minh, hắn đang định chào không ngờ đối phương xoay đầu như không nhìn thấy hắn.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhưng rất nhanh bình tĩnh lại à đi về văn phòng mình. Trên đường hắn gặp không ít người, bình thường đều khách khí chào hắn, hôm nay đều trốn tránh, không tránh được thì vội vàng chào câu rồi chạy. Vương Quốc Hoa không biết xảy ra chuyện gì nhưng có thể khẳng định có ai đó muốn cô lập hắn. Là ai?
Vương Quốc Hoa vừa đến cửa văn phòng, Cao Bân chờ ở đây đã vội vàng chạy tới cười ha hả nói:
– Trợ lý Vương đã về?
Vương Quốc Hoa cười nói:
– Không phải nói một tuần sao? Còn hai ngày cơ mà?
Cao Bân nhìn quanh không thấy ai nên nhỏ giọng nói:
– Trợ lý Vương, tôi nhắc anh một chút, có người nhớ đến anh đó.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra nói:
– Xin chỉ giáo, vào trong rồi nói.
Vương Quốc Hoa mở cửa mời đối phương vào.
Vào văn phòng, Cao Bân còn đóng cửa lại. Vương Quốc Hoa cười cười xua tay, Cao Bân lúc này mới thôi. Hai người ngồi xuống, Cao Bân nhỏ giọng nói:
– Trợ lý Vương, sáng nay tôi nghe được thứ tốt. Anh cũng biết có người nói anh sống hủ hóa, ở khách sạn sang trọng, dùng điện thoại di động đắt tiền nhất, còn ở cùng phòng với phụ nữ trong khách sạn, nói anh nhất định có vấn đề tham ô.
Vương Quốc Hoa có chút buồn cười thầm nói đây là việc gì. Hắn cười lạnh nói:
– Thích nói gì là việc của bọn họ, tôi không xen vào. Chẳng qua cảm ơn anh trưởng phòng Cao.
– Cảm ơn thì không cần, đây là việc tôi nên làm. Lúc này trợ lý Vương đang lên, sau này còn nhờ anh giúp nhiều.
Cao Bân rất dẻo miệng, Vương Quốc Hoa nghe xong không coi là thật, không có lợi ích thì cái khác đều là giả. Ít nhất hắn và Cao Bân còn chưa đến bước thân thiết mà giúp đỡ lẫn nhau.
– Giúp hay không thì không dám nói nhưng có một điểm có thể xác định khu công nghệ cao và phòng du lịch còn nợ tiền của ngân hàng xây dựng. Bây giờ muốn xây dựng trụ sở sản xuất linh kiện thì sẽ có tiền. Chẳng qua khu công nghệ cao còn một vài công trình chưa kết thúc, thiếu tài chính.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói. Mấy hôm trước Cao Bân còn nhăn nhó mặt mày đi đòi tiền bây giờ vỗ ngực nói.
– Trợ lý Vương không cần nói, quận xây dựng, ngân hàng xây dựng chúng tôi có nghĩa vụ giúp đỡ. Nói đi, ngài muốn bao nhiêu, trong vòng năm triệu không cần xin chỉ thị lãnh đạo cấp trên tôi có thể tự mình làm chủ.
Vương Quốc Hoa nói:
– Việc này còn chưa xác định, thị xã còn có ý cân nhắc ngân hàng khác.
Cao Bân vội vàng nói:
– Trợ lý Vương đừng mà, nói như vậy đi, bọn họ có thể ra lãi thấp nhất thì tôi có thể cho lãi thấp hơn, thật sự có xung đột về chính sách thì chúng tôi có thể dùng thủ đoạn khác để đền bù là được.
– Nếu như vậy chậm nhất trong vòng ba ngày tôi sẽ mời anh lại đây nói chuyện vay tiền. Anh biết đó, chuyện này tôi có thể đề nghị nhưng không thể quyết định.
Cao Bân rất vui vẻ, không ngờ Vương Quốc Hoa dễ nói chuyện như vậy, cái gọi là thủ đoạn khác mình nói, Vương Quốc Hoa này có phải không nghe rõ không? Từ sau khi bất động sản Hải Nam nổ tung như bong bóng, cuộc sống ngân hàng không khá giả mấy. Có thể cho chính quyền vay tiền đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên điều kiện là phải có hạng mục tốt. Trụ sở sản xuất linh kiện ô tô còn chưa chính thức khởi động mà giá đất đã tăng cao, đây không phải hạng mục tốt là gì.
Ba ngày thì ba ngày, Cao Bân gật đầu nói.
– Được, tôi đợi trợ lý Vương ba ngày chẳng qua anh đừng tìm người khác.
Cao Bân vẫn có chút lo lắng, mối làm ăn này rất nhiều người nhìn chằm chằm vào.
Cao Bân đứng lên chào ra về. Vương Quốc Hoa đưa ra vào chưa kịp ngồi xuống đã có người gọi tới, không ngờ là Hồng Tồn Minh.
– Quốc Hoa, làm sao vậy hả? Nhân viên Ủy ban kỷ luật thị ủy sao lại tìm tới huyện Nam Sơn hỏi về tình huống của cậu?
Vương Quốc Hoa giật mình, không ngờ người của Ủy ban kỷ luật thị ủy cũng có hành động, đối phương quá độc ác. Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng nói qua chuyện gần đây. Hồng Tồn Minh nghe xong tức giận nói:
– Đám sâu mọt đó, cậu yên tâm, tôi thay mặt huyện Nam Sơn đảm bảo cậu tuyệt đối không có vấn đề gì về kinh tế.
Hồng Tồn Minh cũng tự tin khi nói câu này. Vương Quốc Hoa muốn tham ô thì cũng không có cơ hội. Tiền qua tay hắn còn chưa đến một ngàn, trong đó còn có cả tiền công tác phí lên Thượng Hải. Nhân tình không mạo hiểm gì không bán mới lạ.
Vương Quốc Hoa cảm ơn một câu, sau đó hắn gọi cho Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang nghe xong rất tức giận nói:
– Chuyện này cậu không cần lo, tôi sẽ phụ trách thay cậu.
Nói xong Tằng Trạch Quang lập tức cầm máy định gọi cho Ôn Xương Thịnh, nhưng nghĩ lại y cầm cặp chạy đến thị ủy. Ôn Xương Thịnh không ngờ Tằng Trạch Quang đến chăm như vậy, hôm qua không phải mới tới sao? Y càng hài lòng với Tằng Trạch Quang vì đối phương trung tâm với mình như vậy. Tằng Trạch Quang có chút tức giận nói:
– Bí thư Ôn, còn có để cho chúng tôi làm việc không?
Ôn Xương Thịnh hơi giật mình nhưng ngoài mặt vẫn trấn định:
– Đồng chí Trạch Quang, đừng kích động, có chuyện gì mà chưa trải qua. Ngồi xuống từ từ nói.
Một bên an ủi, Ôn Xương Thịnh cũng suy nghĩ có việc gì xảy ra mà làm Tằng Trạch Quang kích động như vậy.
Tằng Trạch Quang nói:
– Vương Quốc Hoa phạm sai lầm gì mà người của Ủy ban kỷ luật thị ủy lại đến huyện Nam Sơn điều tra cậu ta? Sao không trực tiếp mời người đến thị ủy?
Tằng Trạch Quang nói không ngờ lại trúng. Gần như Vương Quốc Hoa vừa gọi điện cho y xong thì có hai người đàn ông cầm cặp đen đi vào văn phòng Vương Quốc Hoa:
– Cậu là Vương Quốc Hoa?
– Ừ, là tôi.
Vương Quốc Hoa gật đầu. Một người đàn ông lấy thẻ công tác ra nói.
– Ủy ban kỷ luật thị ủy, đi theo chúng tôi một chuyến.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng trong lòng, không ngờ những người này to gan như vậy, chia binh làm hai đường bắt mình. Nguyên nhân toàn từ một quy hoạch mang tới lợi ích.
– Quận ủy biết các đồng chí tới không? Ngoài ra xin mời đưa thủ tục liên quan tới.
Vương Quốc Hoa ngồi im không nhúc nhích, trong lòng cũng không hề lo lắng gì.
– Vụ án của cậu rất nghiêm trọng, lãnh đạo chỉ thị không cần thông báo với Quận ủy, đi theo chúng tôi.
Vương Quốc Hoa nghe được vẻ chột dạ trong câu nói của đối phương, hắn càng bình tĩnh hơn.
– Xin lỗi tôi không thể đi với các vị. Trừ khi các vị đi cùng lãnh đạo quận hoặc đưa ra thủ tục điều tra liên quan.
– Điều tra một cán bộ cấp phòng nho nhỏ còn cần thủ tục? Cậu đánh giá mình cao quá đó. Được rồi, đừng nói nhảm, đi theo chúng tôi.
Đối phương khinh thường nói đi lên định bắt tay Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa co tay lại, đối phương tức giận nói:
– Xem ra có tật giật mình, muốn chống lại Ủy ban kỷ luật chấp pháp ư?
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!