PHONG HỒN - Chương 1
Tôi mơ màng tỉnh dậy, phát hiện trong căn nhà của mình bỗng xuất hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô gái khoác trên người bộ váy màu vàng nhạt, tựa như một chú bướm nhỏ bay lập lờ trong gian bếp.
Hơn nữa, trên má cô gái ấy còn ẩn hiện hai lúm đồng tiền, đến cả một người phụ nữ như tôi cũng rung động trước vẻ đẹp này.
Tôi im lặng nhìn cô ấy một lúc, xem bộ dạng lúng túng lật một bên cá mú còn rướm máu của cô ấy khiến cho chảo dầu bắn tung toé.
Nhìn qua là biết cô ấy thuộc dạng tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, tôi tò mò không biết chồng cô ấy phải là người như thế nào mới có thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện xắn tay vào bếp như thế.
Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Người đàn ông ấy thật hạnh phúc.
Cửa mở ra, một người đàn ông có dáng người cao ráo bước vào.
Anh ta đặt cặp xuống, đi thẳng đến chỗ cô gái, ôm chầm cô ấy từ phía sau.
“Uyển Uyển, em có mệt không? Mấy chuyện này để anh làm được rồi.”
Giọng nói này.
Trong lòng tôi cảm nhận được một cảm giác quỷ dị nhưng vô cùng thân thuộc, sau đó liền thấy người đàn ông ấy cúi xuống tựa đầu vào vai cô gái.
Tim tôi hẫng đi một nhịp.
Chính là Thẩm Đạc.
Chúng tôi yêu nhau đã được năm năm, sau khi kết hôn tính đến nay cũng đã được ba năm.
(2)
Tôi bất giác phát hiện, không gian căn nhà này…tuy đã thay đổi đi nhiều, nhưng vẫn lưu giữ được sự xa hoa, tinh tế trong từng ngóc ngách.
Thiết kế căn nhà này rất giống với căn nhà tôi và Thẩm Đạc cùng nhau dọn vào lúc trước.
Và nữ chủ nhân căn nhà này chính là tôi.
Nơi đó chính là gian bếp quen thuộc mà tôi đã nấu ăn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hôm nay, tôi lại chứng kiến được cảnh chồng mình đứng trong gian bếp này ôm ấp một người phụ nữ khác.
Mắt tôi ửng đỏ, tôi chỉ muốn nhảy bổ vào cào nát mặt đôi cẩu nam nữ.
Nhưng dường như tôi lại bị thứ gì đó cản trở, một tiếng “boong” vang lên.
Không thấy đau, nhưng cảm giác như bị giam cầm.
Cô gái kia dường như phát giác được điều gì đó, đảo mắt nhìn quanh.
Tôi nhịn không nổi nữa liền chìa tay ra.
Phía trước có một kết giới vô hình.
Dường như thứ đó đã chia cắt tôi và cô ấy thành hai thế giới, kể cả Thẩm Đạc cũng thế.
Một cơn ác mộng kinh hoàng ập tới, rốt cuộc tôi…đang ở đâu?”
(3)
Tôi choáng váng hồi lâu, lúc ngước mắt nhìn thì trên bàn đã bày lên một bàn ăn thịnh soạn bốn năm món.
Thẩm Đạc giúp cô ấy cởi tạp dề, sau đó dịu dàng đặt lên môi cô ấy một nụ hôn.
Hắn nắm tay cô ấy đi đến trước mặt tôi.
Tôi dùng hết sức đập mạnh vào kết giới, hét đến khản cổ.
Nhưng sau đó cũng đành giương mắt làm ngơ, để mặc bọn họ tuỳ ý.
Bọn họ cúi người, lạy tôi một lạy.
Cô ấy quay qua nhìn Thẩm Đạc, ôm chặt lấy hắn.
“Anh đừng quá đau buồn.”
Giọng nói tỏ ra thương cảm.
“Mỗi ngày trước bữa cơm anh đều đến thắp nhang cho chị ấy.”
“Nếu như chị ấy dưới suối vàng biết được anh yêu chị ấy đến thế, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.”
Thẩm Đạc cúi mặt, trong mắt chỉ còn lại nồng đậm bi thương.
“Anh xin lỗi, khiến em thiệt thòi rồi.”
Cô ấy dụi mặt vào lòng hắn.
“Em rất ngưỡng mộ chị ấy, thật sự nhiều lúc rất ghen tị, nhưng cũng vì thế em mới yêu anh.”
“Anh đối với chị ấy tình sâu nghĩa trọng, là người đàn ông đáng để nương tựa cả đời.”
Hai người bọn họ đang nói gì, tôi quả thật nghe không rõ.
Khoảnh khắc cô ấy tựa vào lòng, hắn hé ra một khoảng trống.
Tôi thông qua khoảng trống đó nhìn thấy tấm hình một cô gái được đặt trên một chiếc bàn bằng gỗ.
Một tấm hình trắng đen.
Cô gái ấy đang nở nụ cười.
Đằng sau ánh mắt vô hồn ấy ẩn chứa vực sâu không đáy khiến người khác lạnh lòng.
Người trong bức ảnh chính là tôi.
(4)
Đầu tôi sắp nổ tung.
Tôi cuối cùng cũng nhớ ra.
Tôi c.h.ế.t rồi.
C.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe.
Tôi nhớ lại cú phanh gấp trên xe hôm đó, máu bắn ra tung toé.
Và…hình ảnh Thẩm Đạc bỏ rơi tôi tại hiện trường.
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Ngày 2 tháng 8 năm 2020.
Đã ba năm trôi qua.
Hiện tại Thẩm Đạc đã có gia đình mới.
Nữ chủ nhân mới của căn nhà này tên Bành Uyển, lớn lên ở Giang Nam.
Tôi nhớ lại cảm giác lần đầu gặp cô ấy, dáng vẻ ấy khiến người khác khó lòng không rung động.
Không giống như tôi, đến cả giọng nói cũng nhanh, không nghe rõ chữ, còn cô ấy lại ngọt ngào tựa mật.
Ngay cả trái dưa hấu giữa hè bổ làm đôi, cô ấy cũng dành phần ngọt nhất cho Thẩm Đạc.
Những điều ngọt ngào ấy…Thẩm Đạc đã từng dành riêng cho mỗi mình tôi.
Nhìn cặp nam nữ ân ái trên sofa như đôi uyên ương lội nước, mùi vị cay nồng xộc thẳng lên mũi, tôi cứ tưởng nước mắt sắp không giữ được mà tuôn trào.
Nhưng thật ra khoé mắt lại cạn khô.
Hoá ra…quỷ không có nước mắt.
Tôi nhìn Thẩm Đạc với ánh mắt hoài niệm.
Thời gian vô cùng ưu ái hắn, gương mặt ấy không hề hằn lên vết tích thời gian, ngược lại lại tỏa ra một luồng khí tức màu đỏ, so với ngày trước quả thật phong độ hơn nhiều.
Tôi dụi mắt, không sai, quả thực là màu đỏ.
Hoá ra sau khi hoá quỷ có thể nhìn thấy khí vận của con người sao?
Sau đó, tôi đưa mắt nhìn Bành Uyển, nhưng lại không thấy gì cả.
Tôi không kìm nổi bật cười, Thẩm Đạc năm xưa từng nói có người bảo hắn “một đời khốn khổ, tiền tài tuổi thọ mất cả đôi đường”. Đúng là mấy thứ miệng lưỡi đầu đường xó chợ mới nói ra những lời như thế, đây rõ ràng là người có mệnh cách phú quý, thịnh vượng.
Nhưng không biết vì sao, luồng khí tức màu đỏ này lại khiến tôi có cảm giác quen thuộc, giống như nó đã bị cưỡng chế ra khỏi cơ thể tôi vậy.
Từng giây từng phút, tôi có thể cảm nhận được nó đang réo gọi tôi.
Ngay lúc này, tôi tưởng rằng có lẽ do bản thân chung sống với Thẩm Đạc đã lâu nên luồng khí tức này đối với tôi có chút quen thuộc, vậy nên nhận nó mới nhận tôi làm chủ nhân chăng?
Nhưng không ngờ, thứ này quả thật có linh khí.
Nó đang réo gọi chủ nhân thật sự của mình.
(5)
Theo sự biến đổi của thời gian, luồng khí tức trên người Thẩm Đạc ngày càng mạnh mẽ.
Đôi mắt của hắn tỏ vẻ mệt mỏi do công việc bận rộn.
Sự nghiệp của Thẩm Đạc ngày càng thăng tiến, tôi biết tất.
Nhưng bất luận hắn có bận cỡ nào cũng sẽ trở về nhà.
Hơn nữa còn ôm chầm lấy Bành Uyển.
Hôm nay cũng như thế.
Tôi nhìn vào liền khó chịu trong lòng, lúc muốn quay mặt đi để bình ổn lại tâm trạng thì liền nhìn thấy Thẩm Đạc nhẹ nhàng buông Bành Uyển ra.
Không biết hắn đang có tâm tư gì.
Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.
Tôi bất giác cau mày.
Đúng là mấy ngày này…Thẩm Đạc và Bành Uyển luôn quấn quýt đúng độ giữa đêm khuya.
Từ lúc nào mà Thẩm Đạc lại nuôi dưỡng thói quen kì lạ như vậy?
Ánh trăng lờ mờ rọi vào gương mặt trắng trẻo của Bành Uyển, trên khuôn mặt ấy lộ rõ sự dịu dàng, có vẻ cô ấy đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Thẩm Đạc thì thầm bên tai Bành Uyển.
“Uyển Uyển.”
Cô ấy không phản ứng.
Thậm chí còn giật giật nhẹ môi, nhẹ tựa thú nhỏ đang say giấc.
Đến cả tôi nhìn thấy cũng mềm lòng, tôi vô thức nhìn Thẩm Đạc.
Có khi nào, hắn…đang thương hại cô ấy?
Trong lòng tôi có chút chua xót.
Nửa gương mặt của Thẩm Đạc chìm trong bóng tối, hắn dần dần ngẩng đầu.
Khoảnh khắc đó, biểu cảm của hắn…thậm chí có mấy phần u ám.
Hắn giương tay ra, với lấy một thứ hình dạng như chiếc hộp nằm trên sofa, mở ra.
Một giây sau đó, hắn lấy ra một vật nhỏ lấp lánh ánh sáng, là một cây…kim bạc.
Thẩm Đạc nhẹ nhàng cầm lấy ngón trỏ của Bành Uyển, sau đó không do dự mà châm vào.
Máu tươi ứa ra, phủ đầy trên ngón tay trắng nõn nà của Bành Uyển.
Màu đỏ tươi của máu như gai đâm thẳng vào nhãn cầu, tôi trừng to mắt…
(6)
Cây kim bạc đó…cũng từng châm vào ngón tay tôi.
Ba ngày trước khi tôi c.h.ế.t.
Cũng chính khoảnh khắc này, lúc tôi đang ngủ say.
Nhưng tôi là người nhạy cảm, lại rất sợ đau nên khi cây kim đó vừa châm vào đã khiến tôi tỉnh giấc.
Tôi mơ hồ hỏi hắn.
Trong đêm tối, dường như có ánh sáng lấp lánh lờ mờ của cây kim bạc.
“Anh đang làm gì vậy?”
Hắn đặt một nụ hôn lên trán.
Thẩm Đạc xoa đầu dỗ dành tôi.
“Ngoan, không có gì đâu. Ngủ thôi.”
Bây giờ trước mắt…
Tôi trơ mắt nhìn Thẩm Đạc châm kim vào ngón trỏ của Bành Uyển, sau đó lại lấy ra một thứ kỳ lạ.
Tôi mơ hồ nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là một chiếc gương đồng.
Trên đó dường như vẽ …một bức hình bát quái.
Thẩm Đạc cẩn thận lấy gương đồng ra, cầm lấy ngón trỏ của Bành Uyển, trích máu của cô ấy nhiễu vào điểm trắng nửa vùng màu đen.
Sau đó lại dùng máu từ ngón tay mình nhiễu vào điểm đen nửa vùng màu trắng.
Não tôi bị sự sợ hãi xâm chiếm.
Hắn đang làm gì vậy?
Thứ nghi thức tà đạo này vẫn chưa kết thúc.
Hắn lấy từ hộp ra một cây kéo nhỏ, ngay lúc hắn sắp ra tay thì bất giác tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông chói tai đập thẳng vào màng nhĩ khiến cho Bành Uyển đang ngủ say bật dậy.
Thẩm Đạc vội vàng thu mọi thứ lại vô cùng gọn gàng rồi nhét vào khe hở trên sofa.
Sau đó với lấy điện thoại.
Hắn trước giờ vẫn giữ thói quen khi nghe điện thoại phải ra ngoài đi vài bước.
Giống như bây giờ vậy.
Hắn đi đến trước mặt tôi rồi dừng lại, quay lưng hướng về Bành Uyển đang mơ hồ tỉnh dậy.
Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng tôi đã nhìn ra toàn bộ mặt trái của hắn, con người tà môn quỷ dị.
Tôi bị cảnh tượng này dọa cho bất giác lùi về sau mấy bước.
Thẩm Đạc…rốt cuộc mục đích của hắn là gì?
(Còn tiếp)