PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM - Chương 29: Bản đăng kí
- Trang chủ
- Truyện tranh
- PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM
- Chương 29: Bản đăng kí
Thành ôn dịch.
Vừa nghe tên đã tưởng tượng ra được nơi đây là nơi đen tối, lộn xộn, thi thể nằm la liệt khắp chốn thành thị đổ nát, đâu đó còn có những xác sống đang gặm thịt tươi.
Nhưng mà Thành ôn dịch trước mặt lại sáng sủa, còn có thể ngửi thấy mùi thơm.
Trong thành, những cái cây được sơn lên những loại màu sắc sặc sỡ, nhiều loài vật nhỏ chạy lung tung khắp nơi. Chủng loại ở đây rất đa dạng, như thỏ, mèo, báo, hươu con, . . . Như là đấng tạo hoá không quan tâm đến tập tính sinh hoạt của chúng mà nhét vào chung một chỗ, y như sở thú.
Còn có một chố kì quái đó chính là nhiều loài động vật như vậy nhưng chả có một tiếng ồn nào cả.
Toà thành này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến kì lạ.
Nhưng giờ không phải là lúc ngồi tìm tòi nghiên cứu.
Đoàn người đi theo mèo vàng tới một ngôi nhà trống.
Đống phòng này không được sơn màu nên xám xịt, khác biệt hoàn toàn với cái đống nhà ở đủ bảy sắc cầu vồng kế bên.
Mèo vàng hoàn thành nhiệm vụ, rời đi một cách tuyệt tình.
Có mấy người muốn tóm lấy nó hỏi vài lời, mà con mèo kia tuy béo nhưng lại rất nhanh nhẹn, chui từ cửa sổ ra ngoài rồi biến mất tăm.
Chín con người đứng đợi ở sảnh lầu một, chửi rủa game một cách ‘dịu dàng’.
Cmn ít nhất cũng phải cho một chút manh mối chứ?
Ngô Gia cầm mẫu đăng kí trên bàn lên: “Đăng kí vô cái này hả?”
Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn.
Tờ đăng kí trong tay Ngô Gia toàn là khoảng trống, chỉ viết một cái tên.
Nói một cái tên cũng không có chuẩn lắm, nếu nhìn kỹ vẫn thấy có rất nhiều tên bị biến thành sắp trong suốt, chỉ có ba chữ “Lục Tiểu Trinh” vẫn còn màu đen, xem mẫu đăng kí thì cô ở phòng 204.
Ngô Gia suy đoán: “Chẳng lẽ là đám người chơi đợt trước?”
Nhiều người chơi như thế mà chỉ còn một người sống.
Có người đột nhiên la lên, chỉ vào một cái tên sắp trong suốt: “Tôi biết người này, đã rất lâu không gặp rồi, ra là đã hẹo trong phó bản này.”
Nói như thế, không một ai dám đăng kí.
Chín người chia làm mấy nhóm nhỏ, vừa nhìn bản đăng kí vừa bàn bạc với nhau.
Bọn họ đều là người cũ, tính cảnh giác cao hơn đám người chơi mới suốt ngày la hét nhiều.
Sau khi thảo luận được một lúc, có người quyết định đăng kí, có người quyết định quan sát thêm.
Thẩm Đông Thanh ôm túi đeo lưng, hỏi: “Đăng kí không?”
Chu Văn Ngạn dứt khoát: “Có.”
Trong chốc lát, hai cái tên đã xuất hiện trên bản đăng kí.
Chữ của Chu Văn Ngạn có chút tùy ý, nét bút cuối cùng kéo khá dài, còn chữ của Thẩm Đông Thanh do không quen dùng bút nên chữ tròn vo như chữ học sinh tiểu học.
Mà hai cái tên đặt chung chỗ nhìn rất hài hòa.
Ngô Gia thấy cả hai anh đại đều ký, cũng cùng đăng ký chung.
Chớp mắt vài cái, trên mẫu đăng kí đã nhiều hơn mấy cái tên.
*
Tòa nhà này tổng cộng có ba tầng, lầu một là cái sảnh và nhà bếp, lầu hai với lầu ba có tất cả sáu phòng.
Nghi ngờ Lục Tiểu Trinh vòng trước chiếm một phòng nên năm phòng còn lại phân cho chín người.
Thẩm Đông Thanh với Chu Văn Ngạn chung một phòng, Ngô Gia chung phòng với một thiếu niên lạ mặt.
Đẩy cửa ra là một mùi thơm bay ra, mùi giống như mùi hương trên đường như đúc.
Như là hương hoa.
Vừa nhìn, quả nhiên trên bàn có để một bó hoa tươi, chỉ là không biết chủng loại gì, vừa hồng phấn vừa trắng, bay bay theo gió nhìn khá đáng yêu.
Thẩm Đông Thanh vừa vào liền ném ba lô đi, nhào lên giường.
“Mềm quá đi . .”
Hắn vừa ôm gối ôm vừa lộn mèo.
Lúc nãy ngồi xe nguyên một đường, Thẩm Đông Thanh đã sớm mệt, giờ thì cả người đều đau nhức, không muốn động đậy dù chỉ là một chút.
Chu Văn Ngạn dung túng hắn: “Vậy thì nghỉ ngơi một chút, không vội.”
Nếu như người khác nghe thấy vậy chắc cả đầu đầy dấu chấm hỏi luôn.
Ở chỗ nguy hiểm như thế này mà còn bảo không vội?
Thẩm Đông Thanh gật đầu, nằm ì trên giường nghịch điện thoại di động. Đáng tiếc là, tòa thành này không có wifi, cũng chẳng có chỗ sạc pin, hắn chỉ có thể nhét lại vào túi.
Chu Văn Ngạn dạo một vòng quanh phòng, nhặt được một tấm giấy từ đâu bay ra.
Vạch tới vạch lui nhìn một chút, là một tờ báo.
Chu Văn Ngạn phủi bụi đi.
Tờ báo này khá cũ rồi, viền giấy đã ố vàng, chữ cũng đã không rõ nữa, chỉ có thể đọc được những hàng tiêu đề.
,
ầy>ạo>
Chu Văn Ngạn đọc lại mấy lần cũng không thu được thông tin hữu ích, nhét vào túi.
Ngay lúc này, đột nhiên trên lầu có một tiếng thét chói tai.
Là người chơi đi chung.
Thẩm Đông Thanh tỉnh táo ngay tức thì.
Chu Văn Ngạn nói: “Anh đi coi thử, còn em . . .”
Thẩm Đông Thanh lập tức nhảy tưng lên, vô cùng tích cực giơ tay lên: “Tui cũng muốn đi!”
*
Chờ hai người đi tới chỗ phát ra âm thanh, những người khác đã đứng chen chúc ở hành lang rồi.
Ngô Gia chạy tới khá nhanh, đã xem được hiện trường vụ án rồi, mặt tái nhợt dựa lên tường. Thấy đám Chu Văn Ngạn, giọng yếu ớt: “Em khuyên chân thành là các anh đừng nên xem . . .”
Đoàn người tản ra.
Chu Văn Ngạn không thèm nghe lời Ngô Gia, đi vô nhìn.
Trên sàn phòng ngủ có một cái xác.
Không, không thể nói là một cái xác được, vì cả người đều là máu thịt be bét, lộ ra nửa xương nửa nội tạng, không thể nhìn được diện mạo nguyên bản.
Xảy ra chuyện như thế nên bạn cùng phòng người chết bị dọa đến ngu đần.
Dù là vậy, nhưng vẫn có nhiều người lôi hắn qua một bên mà hỏi đủ thứ, chỉ sợ phạm kiêng kị giống người chết.
“Lúc vào phòng mấy người làm cái gì đó?”
“Có phải là gặp thứ gì dơ bẩn không?”
Bạn chung phòng với người chết cũng mơ màng.
Theo lời khai của hắn thì sau khi phân phòng xong thì lên phòng, trung gian không làm gì cả. Kết quả lúc hắn đi vệ sinh thì nghe người chết hét thảm thiết. Hắn trốn trong phòng vệ sinh không dám ra, chờ mọi người tới mới dám ra.
Chu Văn Ngạn bất thình lình nói: “Hắn không có đăng kí.”
Căn cứ vào trang phục của người chết thì đúng là một trong đám người không kí tên.
Vừa nói như thế, những người khác cũng nghĩ tới.
Nhìn thấy thảm trạng của người chết, đám người không đăng kí hoảng hốt, vội vã chạy xuống đăng kí.
Ngay lập tức đám người trên hành lang đều tản đi, chỉ chừa lại một cái xác không trọn vẹn.
Thẩm Đông Thanh thu thập sang xem một chút.
Chu Văn Ngạn lôi người sang che chắn, chỉ lo hắn nhìn sợ.
Thẩm Đông Thanh cũng không có sợ, thậm chí hắn còn phân tích thi thể: “Hẳn là bị thú hoang cắn.”
Chu Văn Ngạn: “Thú hoang?”
Đa số người chơi đều chết ở trong tay quỷ quái, đủ loại hình thù kỳ quái.
Vì vậy cũng không có ai nghi ngờ tử trạng của người chết.
Thẩm Đông Thanh nói: “Có thể là chó hoang, anh coi vết thương của hắn nè.”
Chu Văn Ngạn nhìn về chỗ hắn chỉ, có vẻ như là bị thú hoang cắn mới có thể có vết thương như vậy.
Chó hoang . . .
Ngô Gia thầm thì: “Ở đây làm gì có thú hoang?”
Chu Văn Ngạn theo bản năng nhớ lại đám động vật nhỏ bên ngoài thành.
Meoooo
Ngoài cửa sổ, một con mèo đen phóng qua.
*
Tất cả người chơi đều tập hợp sảnh lớn lầu một.
Có người vội vàng đăng kí, chỉ lo muộn một tí thì biến thành một cái xác không nguyên vẹn, có người đang bàn bạc với nhau nên làm gì.
“Tôi thấy nên đi hỏi thăm người chơi duy nhất còn sống sót ở vòng trước, hỏi cô ấy thử coi có biết gì không.”
“Nhưng mà cô ta cũng không có xuống dưới.”
“Chúng ta đi xem chút đi.”
Một nhóm người ào ào ào mà đi.
Ngô Gia nhích qua nhích lại, đi tới cạnh Chu Văn Ngạn: “Lão đại, em thấy bọn họ nói rất hợp lí”
Chu Văn Ngạn liếc hắn một cái: “Hả?”
Ngô Gia nói: “Chắc Lục Tiểu Trinh sẽ biết một chút ít tình báo đó.”
Chu Văn Ngạn miễn cưỡng nói: “Không cần.”
Ngô Gia nghi ngờ nói: “Tại sao?”
Chu Văn Ngạn: “Bởi vì nhiều người đi quá nên anh mày không muốn đụng hàng.”
Ngô Gia: . . .
“Vậy quý ngài tính làm gì?”
Chu Văn Ngạn đứng lên, cắm hai tay vào trong túi: “Hỏi người chơi thì có ý nghĩa gì? Còn không bằng đi hỏi NPC.”
Ngô Gia hỏi dò: “Anh đại, anh hiểu tiếng mèo hả? Anh học ngôn ngữ mới hồi nào vậy?”
Dẫn đường chỗ này là một con mèo vàng béo ú, ngoại trừ nó thì hắn cũng không biết NPC nào nữa.
Hai mắt Thẩm Đông Thanh sáng bừng: “Có thật không? Anh biết nói tiếng mèo hả?”
Chu Văn Ngạn hạ mắt nhìn Thẩm Đông Thanh, chậm rãi mở miệng: “Meooo . . . “
Tiếng mèo kêu rất dễ thương, nhưng mà Chu Văn Ngạn kêu thì không hợp.
Hắn không giống mèo mà giống như một con báo lười biếng, một khi nghiêm túc thì có thể cắn đứt yết hầu của kẻ địch.
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: “Meo? Anh đang nói cái gì đó?”
Chu Văn Ngạn cười một cái: “Anh đang nói từ ‘ngu ngốc’.”
Hắn xoa đầu Thẩm Đông Thanh, “Ở bên ngoài không phải còn có một NPC sao?”
Hình như là thế thật.
Còn một cô gái đứng đăng kí ở cửa thành nữa.
*
Khoảng cách từ chỗ ở tới cửa thành không xa, ở giữa cách mấy cái nhà vàng vàng xanh xanh.
Lúc tới thì cửa mở ra, giờ lại đóng chặt lại, như là chỉ có thể vào không thể ra.
Vừa vặn gặp được cô gái đang dọn sạp, cô cúi đầu đi rất nhanh.
Chu Văn Ngạn liếc Ngô Gia một cái: “Mày đi đi.”
Ngô Gia hỏi: “Sao lần nào cũng là em?”
Chu Văn Ngạn: “Trai gái khác nhau.”
Rất tốt, lý do rất hay, khiến cho Ngô Gia không có cách nào từ chối.
Hắn chỉ có thể vén tay áo đi tới.
Chu Văn Ngạn còn dặn dò một câu: “Đừng có thô lỗ quá, phải thân thiện vào.”
Đạo lí tiên lễ hậu binh* hắn vẫn hiểu.
*Tiên lễ hậu binh: Trước ôn hòa sau dùng võ lực (?)
Ngô Gia ngẫm lại cũng đúng, cố rặn ra một nụ cười thân thiện, chặn đường đi của cô.
Đột nhiên trước mặt nhiều ra một người, cô sợ hết hồn, liếc Ngô Gia một cái rồi bỏ chạy.
Ngô Gia sửng sốt một chút: “Tui đáng sợ đến thế hả? Rõ ràng tui vẫn cười!” Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng nụ cười ra hiệu.
Thẩm Đông Thanh gật đầu: “Quá ghê sợ.”
Chu Văn Ngạn đánh giá: “Mày vẫn chưa đủ hiền.”
Ngô Gia: “Mời, xin mời ngài thị phạm.”
Chu Văn Ngạn cũng không phí lời, trực tiếp chạy lấy đà một khoảng, chân dài bước một bước, nhảy một cái lên ban công một căn phòng nhỏ, nhảy thêm hai ba bước nữa tới trước mặt cô gái nhỏ.
Động tác nhanh nhẹn, đẹp trai.
“Không cần phải sợ đâu.” Chu Văn Ngạn nở một nụ cười hiền hòa.
Cô gái nhỏ đứng trân tại chỗ, quay đầu nhìn lại, phía sau vẫn còn bị chặn bởi hai người có nụ cười ‘hiền lành’.
Ngô Gia nhấn mạnh: “Tụi tui không phải là người xấu đâu.”
Thẩm Đông Thanh gật đầu phụ họa: “Ừ.”
Cô gái nhỏ: . . .
Chỉ thấy thân thể của cô lung lay, mắt trợn lên, ngất xỉu.
Chu Văn Ngạn sờ sờ cằm: “Là chúng ta hiền lành quá lố sao?”
Editor có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới 2022 vui vẻ nha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua :3 Mình vẫn đang ôn thi nên mong mọi người thông cảm nhé~