PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM - Chương 27: Chìa khóa sống còn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM
- Chương 27: Chìa khóa sống còn
” . . . Có thể gọi người sói quay lại cho tui chơi thêm xí nữa được không?”
Cách một cái màn hình.
Chu Văn Ngạn nhìn hai chân đang gác lên bàn, hơi cúi người, đến gần giữa màn hình. Màn hình vốn rất rõ ràng, có thể nhìn thấy được người đứng trước camera, thậm chí ngay cả răng nanh hơi lộ ra và lúm đồng tiền hiện ra rất rõ ràng.
Hắn không nhịn được đưa tay ra, ngón tay chạm vào khuôn mặt, đè lên lúm đồng tiền đáng yêu kia.
Chờ một lát sau, hắn cười một tiếng, âm thanh có chút khàn khàn: “Không được . . .”
Ngón tay chậm rãi miêu tả đường viền của người trong màn hình, nhưng khi đến cặp mắt trắng đen rõ ràng kia thì ngón tay đột nhiên giật giật một chút.
Trên mặt Chu Văn Ngạn lộ vẻ phân vân, lấy bàn tay che lại nửa khuôn mặt, có thể thấy được một con mắt đang lộ ra chuyển màu từ nâu cà phê sang đen thâm trầm như mực.
“Nếu ngươi muốn, có thể giữ hắn lại ở bên cạnh ngươi.”
Âm thanh phát ra từ miệng hắn khác hẳn đi với lúc trước, lạnh lùng, vô tình, như là thần linh cao thượng bao quát chúng sinh.
Đây mới chính là viện trưởng.
“Không.”
Chu Văn Ngạn kiên định phun ra một chữ.
Âm thanh viện trưởng không hề gợn sóng: “Ngươi sẽ phải đồng ý mà thôi, dù sao thì sống ở đây mà không tìm việc vui thì chẳng mấy chốc sẽ điên thôi.”
Chu Văn Ngạn sắc mặt khó coi: “Câm mồm.”
Chu Văn Ngạn cùng Thẩm Đông Thanh cùng nhau đồng thời tiến vào phó bản Viện điều dưỡng tâm thần Phúc Sơn này, nhưng không biết là do game giở trò hay là xuất hiện sai lầm, số người chơi cộng Thẩm Đông Thanh vừa đủ sáu, nhiều hơn một mình hắn, chỉ có thể lâm thời mở mode hai trận doanh đối kháng, cho hắn thân phận viện trưởng.
Nếu chỉ có thế thì cũng không có gì, hai trận doanh chiến đấu hắn cũng đã chơi qua, chỉ là . . . vị viện trưởng nguyên bản kia vẫn chưa tiêu tan ý thức, còn tồn tại trong thân thể hắn, thỉnh thoảng nhào ra giành quyền khống chế thân thể.
Viện trưởng: “À há, ngươi rất quan tâm tên này đúng không.”
Lông mày Chu Văn Ngạn giật giật một cái: “Không liên quan tới mày đâu . . .”
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy thân thể hắn bỗng cứng đờ, tay từ từ để xuống. Tròng mắt cũng biến thành màu đen, mang theo một cỗ lạnh lùng.
Vừa nãy tâm thần Chu Văn Ngạn lơ là, trong chớp mắt đã bị viện trưởng nhân cơ hội nhảy vào khống chế thân thể.
Viện trưởng đứng lên, sửa sang cái áo blouse trên người, liếc mắt về phía màn hình, lộ ra một nụ cười không chút tình người.
“Tới lúc nên đi tiếp khách rồi.”
*
Thẩm Đông Thanh đứng trước camera đợi trong chốc lát.
Chỉ là cái chấm đỏ kia vẫn lấp lóe như trước, không có bất kì phản ứng nào, người sói cũng không có chạy tới.
Coi bộ là bị cự tuyệt.
“Thật nhỏ mọn.” Thẩm Đông Thanh thì thầm một tiếng.
Thẩm Đông Thanh cũng không làm phiền nữa, quay người đi ra ngoài.
Chỉ là Thẩm Đông Thanh không biết, lúc hắn xoay người đi thì camera đột nhiên chuyển động, như là đang . . . nhìn bóng hình của hắn.
Từ khu nội trú ra ngoài là một cái sân luyện tập, để một vài thiết bị tập gym.
Nhưng do niên đại xa xưa nên trên thiết bị toàn bị rỉ sét loang lổ, cái đu quay nhỏ quay loạng choà loạng choạng trên không.
Việt Quất cầm bản đồ, phân biệt phương hướng: “Tòa nhà văn phòng ở đối diện, phải đi qua sân luyện tập.”
Một đám người đi tới sân luyện tập.
Lúc người cuối bước vào sân luyện tập thì phía sau có một đám sương mù bao vây khu nội trú.
Coi bộ là không thể quay về đó, chỉ có thể đi về phía trước.
Loa phát thanh trong sân đột nhiên vang lên.
Cái loa này đã rất lâu chưa được dùng nên âm thanh phát ra trở nên rất vặn vẹo quỷ dị, còn kèm theo vài tiếng sàn sạt ghê rợn.
“Có một số bệnh nhân trốn khỏi phòng bệnh, xin tất cả nhân viên y tế và bảo an hãy đi bắt bệnh nhân trở về.”
“Bệnh nhân đang ở trên sân tập.”
Sân luyện tập ngay tức khắc khôi phục yên tĩnh.
Phương Kỳ cúi đầu nhìn đồng phục bệnh nhân mặc trên người, còn mang theo một chút hy vọng cuối cùng: “Nói tụi này hả?”
Hai chùm hỏi ngược lại: “Không thì còn ai vào đây nữa?”
Đùng ——
Đám người chơi đột nhiên nghe được một tiếng vang trầm nặng, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân vang vọng.
Giống như có rất nhiều người đuổi qua bên này.
Phương Kỳ phát hiện sắc mặt của Thẩm Đông Thanh có chút biến hóa, lập tức thân thiết hỏi: “Đại lão, anh sao vậy?”
Thẩm Đông Thanh khoát tay một cái: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là tui có chút không thoải mái thôi.”
Hắn nghe được vô số oan hồn đang thét chói tai, làm cho hắn rất đau đầu.
Phương Kỳ lo lắng vô cùng: “Nếu không chúng ta chạy trước ha?”
Đại lão chính là sức chiến đấu duy nhất của đội này đó.
*
Người đến trước là một gã khổng lồ.
Gã ta cao bằng một tầng lầu, trên người mặc đồng phục an ninh, chỉ là có chút không vừa, rách rưới, lộ ra vết chỉ khâu ở tứ chi. Mặt của gã cũng do chắp vá lung tung tạo ra, trẻ có già có nữ có nam có, như là lấy từng chút của mỗi người khác nhau chắp vá thành một cái mặt, vô cùng không hài hòa.
Đại khái là bởi vì thân hình khổng lồ, tốc độ của gã cũng không nhanh, mỗi bước đi đều khiến đất đai xung quanh run rẩy.
“Chạy!”
Việt Quất hô to, một đám người co cẳng bỏ chạy.
Việt Quất một bên chạy, một bên phân tích: “Cái game này sẽ không cho chúng ta chết hết đâu, đây là kiểu chạy đuổi, chờ sau khi chúng ta chạy đến tòa văn phòng là được, gã ta cũng không thể chạy tới đuổi được.
Câu nói này mang đến cho bọn họ chút hi vọng.
Chạy sau một lúc, Phương Kỳ mới nhận ra: “Sao mà tự dưng thiếu mất một người?”
Nghe Phương Kỳ nói vậy, những người khác theo bản năng mà dừng bước.
Lúc nãy chạy quá vội vàng, không chú ý tới, giờ mới phát hiện thiếu mất một người —— không thấy Thẩm Đông Thanh, mà gã khổng lồ cũng không có đuổi theo.
Một đám người dừng chân tại nơi an toàn, quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Đông Thanh đang đứng trước mặt gã khổng lồ.
Chiều cao của Thẩm Đông Thanh là chiều cao bình thường của người đàn ông trưởng thành, đứng trước mặt gã không khác gì một chú gà con nho nhỏ. Nhưng dưới sự chênh lệch đó, hắn cũng không có chạy trối chết mà ngửa đầu nhìn gã ta.
“Thật xấu.” Thẩm Đông Thanh bĩu môi ghét bỏ, “Bị nhốt trong cái thân thể xấu xí này rất khó chịu đúng không?”
Gã khổng lồ nhếch miệng, không để ý đến lời nói linh tinh của người này, hai tay giơ rìu lên thật cao.
Ầm ——
Cái rìu rơi xuống đất thật mạnh, đập ra một cái hố sâu trên mặt đất, đá vụn lẫn tro bụi văng lên, làm mắt mơ hồ.
Gã khổng lồ vừa mới nghĩ tới đống máu thịt bị đập nát bét thì hưng phấn một cách không kiểm soát được, hắn rống lên vô nghĩa, rút ra cây rìu đang nằm trong đất.
Nhưng mà hình ảnh trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, trong hố một miếng thịt nát cũng chẳng có, tên thanh niên cũng biến mất tiêu.
Với trí thông minh của gã cũng không thể nào biết lí do vì sao, hắn ngơ ngơ ngác ngác đi tới, định tìm một mục tiêu khác.
“Để tui giúp mấy người.”
Âm thanh Thẩm Đông Thanh vang lên ở đằng sau gã khổng lồ.
Gã khổng lồ thân cũng như tên, rất khổng lồ, hành động cũng không tiện, xoay người ra sau một cách cứng đờ, chỉ là mới xoay được phân nửa thì cảm thấy phía sau bị dính cái gì đó.
*
“A…” Hai chùm hét lên một tiếng.
Với vị trí của bọn họ, có thể nhìn thấy rõ ràng Thẩm Đông Thanh nhảy nhẹ một cái rồi đứng trên lưng gã kia. Sau đó gã khổng lồ điên lên, vỗ lưng bộp bộp không ngừng, muốn đem người trên lưng hắn đập xuống.
Bàn tay gã khổng lồ rất lớn, lực đạo cũng nặng, vỗ một cái là ầm ầm vang vọng, nếu là vỗ vô người chắc là gãy xương luôn.
Đám người kia đều đứng lo lắng cho Thẩm Đông Thanh, sợ hắn không cẩn thận bị vỗ tới.
Hai chùm: “Hắn không sợ chết hả?”
Người gầy sợ đến mất hồn, đề nghị: “Thừa lúc có hắn kéo dài thời gian, chúng ta hãy đi nhanh lên đi.”
Mặc dù biểu hiện lúc trước của Thẩm Đông Thanh rất mạnh mẽ, nhưng không nhất định có thể chiến thắng gã khổng lồ này. Phải biết cánh tay gã cũng xấp xỉ với cả người của Thẩm Đông Thanh rồi, cái rìu trong tay vừa lớn vừa nặng, cái rìu của chị gái cầm rìu để kế bên như món đồ chơi trẻ em.
Vẫn là nhân cơ hội chạy trước thì tốt hơn.
Phương Kỳ là một trong những người không hề lo lắng gì, hắn kiên định nói: “Tui muốn ở lại chờ anh ấy.”
Đùa hả trời? Có một cái đùi lớn như thế ai lại không ôm mà lại đi chạy trốn với mấy người?
Việt Quất do dự một chút: “Tôi cũng ở lại.”
Ba đấu một, Người gầy chỉ có thể ở lại.
Nhưng đợi thêm một quãng thời gian nữa, thấy Thẩm Đông Thanh vẫn không làm gì được gã khổng lồ, Người gầy đã muốn xông ra. Ở bên ngoài thì luôn luôn có nguy hiểm, chỉ có ở tòa văn phòng mới có thể an toàn được.
Người gầy cẩn thận hỏi: “Hay là tôi đi dò đường trước ha?”
Phương Kỳ: “Đi thì đi nhanh lên, đừng có nói nhảm.”
Việt Quất liếc hắn một cái: “Tùy cậu.”
Một đội ngũ nhỏ lâm thời thành lập cứ thế giải tán.
Người gầy rời đội, lúc trước hắn bị người sói bắt đi đã sợ vỡ mật, hận không thể rời phó bản này càng sớm càng tốt, trên tay hắn còn mấy cái đạo cụ bảo mạng, phải tìm tới chìa khóa mới sử dụng được.
Trước lúc đi, Người gầy còn sẵn tiện giật lấy tấm bản đồ trên tay Việt Quất.
Việt Quất không hề phòng bị, chờ đến lúc phản ứng lại để đuổi theo thì hình bóng tên kia đã biến mất sau làn sương mù dày đặc.
Phương Kỳ kéo Việt Quất lại: “Thôi, đuổi theo cũng vô dụng.”
Việt Quất nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà còn bản đồ . . .”
Phương Kỳ có một cảm giác tự tin khó hình dung được: “Yên tâm, đại lão sẽ giải quyết hết.”
*
Thẩm Đông Thanh nhảy nhẹ từ trên người gã khổng lồ xuống, còn tiện tay lột áo khoác của hắn ra.
Sau khi kéo áo xuống thì nửa thân trên của gã kia cũng lộ ra.
Nhìn thấy được, cơ thể gã cũng được may vá từ những bộ thi thể khác mà nên, không biết phải cần bao nhiêu bộ mới có thể may thành cái thân cao to như thế.
Hình ảnh vô cùng, vô cùng làm cho người ta buồn nôn.
Thẩm Đông Thanh ném cái áo ra chỗ khác, ngửa đầu lên nhìn đôi mắt trước ngực gã khổng lồ.
Nhìn qua thì chắc là một thiếu niên tầm hơn mười tuổi, cả người bị khâu lại trên thân gã khổng lồ, vặn vẹo một cách quỷ dị. Khó khăn lắm mới thấy được ánh sáng, trong mắt hắn đầy vui sướng, không ngừng giãy dụa muốn thoát ra, nhưng những sợi chỉ nhỏ nhắn trên người lại cản trở hắn.
Ngoài ra, còn có rất nhiều những đôi mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Nếu không phải cái áo khoác này bị cởi ra, chắc chắn những đôi mắt này vẫn phải sống trong bóng tối.
Thẩm Đông Thanh tặc lưỡi.
Trong mắt hắn, cái thân thể này được tạo ra từ vô số oan hồn, bọn nó không có cách nào để đi đầu thai, vẫn luôn ở trong đó, không ngừng gào thét, tựa như một trăm con chim sẻ ríu ra ríu rít bên tai.
“Ồn quá.” Thẩm Đông Thanh nói lớn, “Câm miệng hết coi!”
Đống oan hồn sợ sệt mà ngậm cái miệng lại.
Gã khổng lồ hoàn toàn chẳng biết gì cả, gã nhấc cái rìu chém về phía Thẩm Đông Thanh.
Lần này Thẩm Đông Thanh không có né mà cầm lấy cái rìu trước khi nó chém xuống.
Hình ảnh có chút quái quái.
Một bên là một người khổng lồ cao hơn ba mét cầm một cây rìu hơn một mét nhưng lại bị một con người gầy ốm một phát túm được, dùng sức như thế nào cũng kéo không ra.
Người bên cạnh đều sửng sốt.
Hai chùm không khép được miệng mình: “Chuyện, chuyện này . . .”
Phương Kỳ thuận miệng nối tiếp: “Đây là đại lão siêu cấp pro vip, hiểu chưa?”
Hai chùm cùng Việt Quất: Tụi này không hiểu lắm.
Thẩm Đông Thanh thẳng thắn đoạt lấy cái rìu, trở tay chém về phía gã khổng lồ.
Gã khổng lồ thân hình to lớn, động tác bất tiện, căn bản tránh không thoát, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.
Cái rìu chém xuống.
Gã khổng lồ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, không biết Thẩm Đông Thanh đã làm cái gì, mấy cọng chỉ trên người hắn đứt rời ra, từng bộ thi thể từ trên người gã rớt xuống như sủi cảo đổ vào nồi, tạo thành một đống xác nhỏ.
Mà gã khổng lồ đã biến thành một tên chú lùn thấp bé.
Chú lùn nhìn Thẩm Đông Thanh thì sợ đến nỗi chui tọt vào trong bóng tối, chỉ còn lại một đống thi thể, không, nói một cách chính xác là một đống oan hồn.
Chúng nó ngơ ngác bay qua bay lại, thoạt nhìn khá là đồ sộ.
Thứ Phương Kỳ sợ nhất là quỷ, hắn run lẩy bẩy ôm chặt bản thân.
Việt Quất thì cảnh giác nhìn đống oan hồn kia, sợ bọn chúng phát rồ lên.
Thẩm Đông Thanh . . .
Thẩm Đông Thanh thì đói bụng.
Sau khi vào phó bản này hắn đã không được ăn cái gì, giờ có một đống oan hồn trước mắt hắn, chẳng khác nào một đống bánh quy nhỏ, còn là loại bánh quy nhỏ biết đi nữa.
Hắn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Oan hồn dù không có lý trí nhưng vẫn còn có khả năng nhận ra nguy hiểm, thân thể nửa trong suốt đều tụm lại sợ hãi run rẩy.
May là Thẩm Đông Thanh đã làm người khá lâu, đã ăn qua những thứ ngon hơn nhiều, có chút nhìn không lọt đám oan hồn bẩn thỉu này. Nhưng mà để một đám bánh quy nhỏ biết đi lắc lư trước mặt hắn cũng không phải chuyện đó.
Hắn thả rìu xuống, dựa vào, nói: “Muốn được siêu độ thì ở lại, không thì phắn nhanh.”
Vừa dứt lời thì thấy có một số thi thể leo ra khỏi đống xác, chúng không muốn rời nơi này, lại sợ Thẩm Đông Thanh, vừa ra được liền chạy mất dép, tụi còn lại là oan hồn không chấp niệm và muốn rời khỏi.
Thấy mật độ của đống oan hồn dần hạ xuống, ba người kia mới chạy tới.
Phương Kỳ hỏi: “Đại lão, anh đang làm gì thế?”
Một rìu Thẩm Đông Thanh vung ra, một cái thi