[PHẦN 2] THIỀU HOA VÌ QUÂN GẢ - Chương 249: THỬ LÒNG
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [PHẦN 2] THIỀU HOA VÌ QUÂN GẢ
- Chương 249: THỬ LÒNG
Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
“Không phải . . .” Lâu Khánh Vân đối với một ngốc tử như vậy, đột nhiên cảm thấy mình nghèo từ, nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu: “Nương ngươi bảo đi theo làm gì, ngươi không biết à?”
Giang Hoài Tín rốt cuộc mặt ửng hồng, lại bắt đầu ậm ừ, thật lâu sau mới liếc một cái về phía Nhu tỷ nhi, muốn nói lại thôi: “Tiểu nhân, tiểu nhân biết, nhưng không thể nói.” Sau đó tạm dừng một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua Nhu tỷ nhi nhưng cũng chỉ dám liếc một chút, rồi tiếp tục ngập ngừng: “Nói ra sợ làm thương tổn thanh danh của Tam cô nương.”
Trong đáy mắt vốn đang ảm đạm của Nhu tỷ nhi tức khắc lại bùng cháy lên tia hy vọng, đánh bạo ngẩng đầu nhìn hắn, bị Lâu Khánh Vân khụ một tiếng dọa sợ lại vội vàng cúi đầu, giống như hài tử làm chuyện sai mà bị bắt gặp quả tang, khẩn trương đến nỗi nắm dây thắt lưng của mình trong tay mà vặn xoắn.
Tiết Thần cũng thấy được phản ứng này của Nhu tỷ nhi, kinh ngạc trao đổi cái ánh mắt với Lâu Khánh Vân, đôi phu thê “tâm hữu linh tê” lập tức liền nghĩ về một hướng.
Lâu Khánh Vân cố ý xụ mặt đe dọa Giang Hoài Tín: “Ngươi biết làm vậy có thể hỏng thanh danh của nàng, thế mà còn khăng khăng đi theo, ta làm sao biết được ngươi có mang ý xấu gì trong lòng hay không? Trước tiên phải bắt ngươi lại, kêu ca ca ngươi tới kinh thành một chuyến mới được.”
Lúc này Giang Hoài Tín mới có chút nôn nóng, vội vàng nói: “Thế tử, chuyện này không có bất luận liên quan gì đến ca ca. Là, là, là nương và tiểu nhân si tâm vọng tưởng, không phải do ca ca xúi giục. Tiểu nhân là thứ tử thứ phòng, đức hạnh có bị mất đi nhưng cũng không muốn để liên lụy ca ca. Thỉnh thế tử không cần đem chuyện này trách tội trên người ca ca! Thế tử muốn nhốt, muốn đánh, hay muốn gϊếŧ tiểu nhân đều có thể, chỉ cầu hãy để tiểu nhân một mình gánh chịu.”
Lâu Khánh Vân nhướng mày giận dữ mắng: “Hỗn láo! Thời điểm ngươi làm chuyện này thì nên nghĩ đến hậu quả! Nghiêm Lạc Đông, hãy áp giải hắn đến phòng chất củi giam lại, nghiêm cẩn trông giữ!”
Nhu tỷ nhi rốt cuộc nhịn không được, từ trên mặt đất đứng lên giang tay bảo hộ trước người Giang Hoài Tín, hiếm khi có thể lấy hết can đảm dùng thái độ cường ngạnh đối mặt Lâu Khánh Vân: “Đại ca xin đừng ngang ngược vô lý, hôm nay nếu không phải Giang đại ca cứu giúp, muội, muội đã sớm bị . . . Đại ca không thể không phân biệt đúng sai, không thể nhốt huynh ấy!”
Thân mình nho nhỏ của Nhu tỷ nhi che chở trước người Giang Hoài Tín, nhìn qua có điểm buồn cười nhưng vì thế lại khiến Giang Hoài Tín vô cùng xúc động, cảm giác như có một luồng hơi ấm đánh thẳng vào tim khiến hắn rung động. Tuy nhiên ý niệm này làm hắn cảm thấy quá mức hổ thẹn, vì thế chỉ lóe lên trong đầu một chút liền nhanh chóng ổn định tâm thần, không hề miên man suy nghĩ thêm.
Tiết Thần tiến lại kéo Nhu tỷ nhi qua bồi thêm: “Nhu tỷ nhi ngoan, ca ca muội cũng chỉ sợ muội lại bị lừa gạt, tiểu tử này tuy rằng cứu muội, chỉ là . . .” Ánh mắt khôn khéo của Tiết Thần liếc về hướng Giang Hoài Tín, hơi cong môi cười như không cười nói: “Chỉ là ai có thể bảo đảm hắn không có ý đồ khác đối với muội đây chứ?”
Nhu tỷ nhi tựa hồ quyết tâm muốn che chở Giang Hoài Tín, không chút nghĩ ngợi liền nói thẳng: “Muội, muội có thể chứng minh! Giang đại ca là quân tử mười phần. Ven hồ Phạm Dương không có người lui đến, nếu huynh ấy có lòng xấu xa với muội thì đã sớm động thủ, nếu không phải muội bị trật chân thì huynh ấy cũng sẽ không đưa muội về. Huynh ấy đưa muội đến đại sảnh thì tự mình liền ra ngoài đứng, đã tránh tị hiềm đến thế còn chưa đủ sao? Đại tẩu, tẩu giúp muội khuyên nhủ ca ca đi, không cần nhốt huynh ấy được không?”
Một phen trần từ như vậy thì cho dù ngốc tử cũng có thể minh bạch tâm ý của Nhu tỷ nhi. Hóa ra tiểu cô nương này đã một đường chú ý đến người ta.
Tiết Thần quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâu Khánh Vân, hai người trao đổi ánh mắt. Tiết Thần liền quay đầu lại trấn an Nhu tỷ nhi: “Nếu không hãy nhốt lại trước, “thanh giả tự thanh”, chờ ca ca muội điều tra xong thì sẽ thả hắn ra. Nếu hắn thật sự không có lòng xấu xa đối với muội, đến lúc đó, tẩu sẽ nhắc ca ca muội bày tiệc rượu, đích thân rót rượu xin lỗi rồi nói lời cảm tạ, được không? Nhìn bộ dáng chật vật của muội kìa, đi vào phòng của tẩu rửa mặt chải đầu một phen. Nửa ngày không thấy bóng muội, đúng ra muội cũng đáng bị nhốt lại, còn ở đó rảnh rỗi mà nhọc lòng cho người khác.”
Tiết Thần nói xong liền lôi kéo Nhu tỷ nhi mặt mày sầu bi chua xót xoay người đi ra ngoài, đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Lạc Đông. Nghiêm Lạc Đông liền gật đầu đi tới bên cạnh Giang Hoài Tín, cũng không tóm giữ hắn chỉ đưa tay nói: “Giang công tử, phòng chất củi ở bên này, thỉnh đi.”
Giang Hoài Tín thở ra một hơi, xoay người nhưng không nhấc chân, mà lại quay đầu nói với Lâu Khánh Vân: “Thế tử muốn điều tra thì xin cứ tự nhiên, nhưng tiểu nhân vẫn nói một câu chắc chắn — tiểu nhân không có bất luận tâm tư xấu xa gì đối với Tam cô nương. Tuy nhiên, bám theo một cô nương chưa xuất giá thì xác thật không đúng, Thế tử muốn trách phạt như thế nào tiểu nhân đều cam nguyện lãnh chịu, chỉ hy vọng Thế tử không đem cái sai này trách tội trên người ca ca.”
Lâu Khánh Vân cười lạnh: “Ngươi đúng là huynh đệ tình thâm. Chuyện này liền không cần ngươi nhọc lòng. Sai rồi thì chính là sai, nào có cơ hội để cò kè mặc cả. Trước đây ta có nghe nói ngươi cũng theo ca ca ngươi xông pha chiến trường, vậy khi ở chiến trường có phải ngươi chỉ cần nói một câu “ta sai rồi” là đao thương của địch nhân sẽ dừng lại không tấn công về phía ngươi nữa sao?”
Giang Hoài Tín không ngờ Lâu Khánh Vân đưa ra ví dụ này để giáo huấn hắn, tức khắc nghẹn lời, thở hắt ra một hơi mới gật đầu nói: “Là tiểu nhân không biết suy nghĩ, cáo lui.”
Giang Hoài Tín liền dứt khoát xoay người rời phòng, nhưng bị Lâu Khánh Vân kêu lại, nghiêm mặt hỏi hắn: “Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi vì sao lại muốn đi theo Nhu tỷ nhi nhà ta? Hiện tại không có người khác ở đây, ta phải nghe ngươi nói thật.”
Mắt Giang Hoài Tín nhìn thẳng vào Lâu Khánh Vân, từ đôi mắt của hắn Lâu Khánh Vân thấy được tính cách chân thật và bất khuất, Giang Hoài Tín thoáng chần chờ một chút liền kiên định nói một câu: “Ta muốn cưới nàng.”
Nói xong Giang Hoài Tín liền đi theo Nghiêm Lạc Đông ra khỏi phòng khách, lưu lại một mình Lâu Khánh Vân đang lộ ra một nụ cười không rõ ý vị. Tiểu tử này thật đúng là đủ gan, vậy mà thật dám nói ra! Tuy rằng ngốc nghếch nhưng cũng đủ thuần túy.
*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*
Tiết Thần dàn xếp xong xuôi cho Nhu tỷ nhi liền trở lại phòng, thấy Tuân ca nhi còn đang ngủ bèn ngồi xuống ghế bập bênh cạnh giường, mới vừa cầm lấy một quyển sách cùng mứt hoa quả thì Lâu Khánh Vân đã trở lại.
Lâu Khánh Vân vừa vào phòng liền thấy Tiết Thần tựa lưng vào ghế, đưa ngón tay lên miệng ra dấu “suỵt” rồi chỉ chỉ trên giường. Lâu Khánh Vân nhìn thấy nhi tử béo đang ngủ ngon lành, đi qua coi hắn một chút, sửa lại cái chăn mỏng trên bụng cho hắn, sau đó đến ghế bập bênh kế bên Tiết Thần ngồi xuống. Đây là thói quen sau khi mang thai của Tiết Thần, khi rảnh rỗi thì thích ngồi trên ghế bập bênh đọc sách hay thêu thùa. Lâu Khánh Vân thấy mà thèm, Tiết Thần bèn đặt thêm một cái ghế nữa đối diện cửa sổ hướng đông, ánh mặt trời chiếu vào vừa sáng ngời lại ấm áp, vô cùng thoải mái.
Lâu Khánh Vân uống một ngụm nước mật hoa của Tiết Thần, đè thấp thanh âm nói: “Nàng đã nhìn ra chưa? Mục đích của tiểu tử kia không đơn thuần.”
Tiết Thần nhoẻn miệng cười, cũng dùng thanh âm giống vậy nhỏ giọng nói: “Có gì mà không thuần, ta cảm thấy hắn thực đơn thuần đấy chứ, lại còn có chút ngốc nghếch, bất quá cũng coi như thẳng thắn. Chỉ là thân phận có chút không hợp, nhưng ta thấy ấn đường của hắn tỏa sáng, chứng tỏ là người lỗi lạc chân thành, sau này nhất định có thành tựu. Tục ngữ nói “chớ khinh rẻ thiếu niên nghèo”, đó là lý lẽ này.”
Lâu Khánh Vân gật đầu, cũng thực tán thành nhận xét của thê tử: “Ta cũng cảm thấy tiểu tử này tuyệt đối không phải “vật trong ao”.”
Tiết Thần lườm phu quân một cái rồi công kích: “Thôi đi, chàng nhìn xem chàng suýt gây ra chuyện gì, vậy mà để gã Trương Minh Thanh ở ngay dưới mí mắt chàng làm ra hành vi đồi bại như vậy. Hôm nay nếu hắn thật sự thành công, chàng nói coi Nhu tỷ nhi phải làm sao bây giờ? Cả đời coi như bị huỷ hoại.”
Nhắc tới chuyện này, Lâu Khánh Vân cũng cảm thấy cực kỳ bực bội, đặt thật mạnh chén trà trên bàn trà gỗ tử đàn ở giữa hai người, bị Tiết Thần lườm cho một cái cảnh cáo, sau đó mới dựa vào tay vịn trầm giọng nói: “Lần trước ta cảnh cáo hắn mà hắn coi như gió thoảng bên tai, thật đúng là dám lấy tiền đồ của Trương gia tới thách thức ta.”
“Chỗ nào là thách thức, rõ ràng đây chính là muốn đánh cược. Ở trong mắt hắn, tiền đồ của Trương gia đều dồn lại trên người Nhu tỷ nhi, nói câu khó nghe, chỉ cần hắn lừa được Nhu tỷ nhi tới tay để làm tế tử của Lâu gia, vậy tiền đồ của Trương gia không phải có theo sao? Mặc kệ trước đó dùng thủ đoạn gì, chỉ cần thành thân xong thì Lâu gia đâu thể nào không nâng đỡ tế tử là hắn. Hắn chính là muốn đánh chủ ý này.” Chỉ tiếc, chủ ý này thực rõ ràng đặt sai chỗ, bởi vì hắn căn bản không hề biết tính tình của Lâu Chiến và Lâu Khánh Vân.
Quả nhiên, liền nghe Lâu Khánh Vân gầm gừ: “Ta nhổ vào, hắn cho rằng Lâu gia là nơi nào? Cho dù hôm nay hắn thật sự đắc thủ, ngày mai ta liền dám mang binh đi san bằng Trương gia. Nhu tỷ nhi gả không ra vậy cứ nuôi ở Lâu gia, sao có thể chịu hắn uy hiếp?”
Tiết Thần đã sớm đoán được Lâu Khánh Vân sẽ suy nghĩ như vậy, biết Lâu Khánh Vân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trương gia và Trương Minh Thanh nên không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục đem đề tài dời về trên người Nhu tỷ nhi và Giang Hoài Tín: “Chàng thật sự muốn kêu Giang Chi Đạo về kinh thành xử lý chuyện này?”
Lâu Khánh Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi ngả lưng xuống ghế, dùng chân lay động cho ghế bập bênh trong chốc lát cho vui, sau đó mới láu lỉnh quay qua Tiết Thần cười cười nói: “Hắc hắc, trước tiên để hai đứa nhỏ cuống lên vài ngày, làm cho bọn họ hiểu được người sống trên đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió đường lộ thênh thang.”
Tiết Thần nghe Lâu Khánh Vân nói cũng phì cười, gật đầu tán thành: “Đúng vậy, cũng nên làm cho bọn họ biết rõ, người sống trên đời có rất nhiều thời điểm sẽ gặp phải kẻ xấu giống như Lâu Thế tử chặn đường.”
Lâu Khánh Vân duỗi tay lại nắm lấy tay Tiết Thần, cười nói: “Nàng là người tốt, vậy sao nàng không giải cứu bọn họ đi?”
“Ủa?” Tiết Thần nghi hoặc nhìn Lâu Khánh Vân, trong đôi mắt to đựng đầy giảo hoạt, năm tháng không chút nào tổn hao dung mạo khuynh thành, tia nắng xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa chiếu trên gò má của nàng, dường như còn có thể thấy lông tơ trên làn da mịn màng như thiếu nữ, không không phấn son trang điểm mà vẫn xinh đẹp đến như vậy, Lâu Khánh Vân không nhịn được xoay nghiêng thân người thưởng thức dung mạo mỹ lệ phong tình của thê tử. Bây giờ Tiết Thần cũng chỉ có thể nằm nghiêng, hai người cứ thế ngắm nhìn đối phương, thật lâu sau Tiết Thần mới cong môi nói một câu: “Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nói qua ta là người tốt nha.”
Đôi phu thê hiểu nhau cùng cười, tình nồng ý mật nói không nên lời, năm ngón tay đan xen triền miên lâm li. Lâu Khánh Vân ngồi dậy, nắm tay Tiết Thần kéo nàng lên hướng đến bên người mình, thay đổi tư thế để nàng ngồi trong lòng, mới vừa nhấm nháp đôi môi ngọt ngào, còn chưa kịp hôn sâu liền nghe thấy bên trong truyền ra một trận thút thít gây mất hứng.
Tiết Thần nghe tiếng của hài tử, có cao hứng mấy cũng bị đánh gãy, từ trên người Lâu Khánh Vân đứng lên, sửa sang lại váy áo, chùi miệng cho Lâu Khánh Vân, sau đó bèn vội vàng đi vào sau bình phong trấn an Tuân ca nhi bởi vì tỉnh ngủ nhìn không thấy người bên cạnh nên chơi xấu khóc thút thít.
Lâu Khánh Vân đứng dậy đi theo, dựa vào bình phong nhìn nhi tử được thê tử ôm vào trong lòng dỗ dành, phiền muộn thở dài — vốn dĩ người nằm trong lòng ngực Tiết Thần lúc này . . . nên là hắn! Cái đồ tiểu tử phá đám!