[PHẦN 2] THIỀU HOA VÌ QUÂN GẢ - Chương 240: THĂM BỆNH
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [PHẦN 2] THIỀU HOA VÌ QUÂN GẢ
- Chương 240: THĂM BỆNH
Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com
Lý Đạt quỳ gối trước giường Nhị Hoàng tử, chưa từng có một khắc nào cảm thấy sợ hãi cùng không cam lòng giống như lúc này. Nhị Hoàng tử sắc mặt cực kỳ xanh mét dựa vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần, đùi phải nâng lên đặt trên giá cao, Thái y chẩn bệnh nói là chân phải của Nhị Hoàng tử coi như là phế bỏ. Lý Đạt thật sự hy vọng người bị gẫy chân chính là hắn, ít nhất sẽ không bị Nhị Hoàng tử hoài nghi sự trung thành của hắn trong sự kiện này.
Nhưng hiện giờ người bị thương lại chính là Nhị Hoàng tử, cho dù Lý Đạt có một trăm cái mồm cũng không thể giải thích rõ bản thân hắn trong sạch, mà Nhị Hoàng tử cũng cần phải kiếm người quy trách nhiệm cho cái chân gãy kia, người này thực hiển nhiên chính là hắn. Thật ra bọn họ cũng đều biết kế hoạch lần này hoàn toàn bị Thái Tử phản kích, thế nhưng bọn họ lại không dám tra cũng không thể tra, bởi vì tất cả bố trí đều do chính người của bọn họ làm, tất cả mọi kế hoạch đều dựa theo ý tứ chính mình mà thực thi, bọn họ có thể điều tra như thế nào? Điều tra ra được gì thì nhất định phải giao vào tay Lâu Khánh Vân, mà Lâu Khánh Vân sẽ phát hiện ra cái gì thì bọn họ không cần nghĩ cũng biết.
Hiện tại Lý Đạt chỉ cảm thấy bản thân mình hai mặt thụ địch, cả người giống như bị đặt trên giàn lửa để nướng, “trước mặt có sài lang, sau lưng có hổ báo”, hắn thật sự tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách duy nhất là dùng khổ nhục kế cầu được Nhị Hoàng tử thông cảm, ngoài ra không còn giải pháp nào. Cho nên sau khi Nhị Hoàng tử bị thương, hắn cùng theo vào phủ Nhị Hoàng tử, lúc Nhị Hoàng tử còn chưa tỉnh lại, hắn liền tự mình đi hình phòng lãnh ba mươi roi, hiện giờ sau lưng máu chảy đầm đìa một mảnh lại không thể đi trị liệu bôi dược, vẫn luôn quỳ gối trước giường Nhị Hoàng tử thẳng đến khi hắn tỉnh lại.
Nhị Hoàng tử dựa vào gối mềm cũng không muốn nói chuyện, lần này “ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo”, hắn đương nhiên biết đây đều là âm mưu của Thái Tử nhưng lại không có biện pháp chỉ chứng bất luận cái gì. Đây mới là chỗ khiến người khó có thể chịu đựng, gương mặt vốn âm nhu của hắn còn hiện lên tia hung ác nham hiểm, ánh mắt dừng lại trên cái chân được kê lên giá cao — Thái y nói cho dù có chữa trị tốt cỡ nào thì đến cuối cùng vẫn khó thoát khỏi vận mệnh bị thọt. Hết thảy kết quả này vốn dĩ hắn muốn dành tặng cho Thái Tử, nếu không què thì cũng có thể làm Thái tử bị thương nặng. Tuy nhiên, hắn thử hỏi không hề lộ ra bất luận sơ hở gì trước mặt Thái Tử, mà Lý Đạt tuy nói lúc này không làm nên chuyện nhưng Nhị Hoàng tử cũng không cảm thấy Lý Đạt có lá gan dám phản bội hắn, huống chi, người hắn giao cho vụ này cũng không phải là thuộc hạ bên người của hắn mà chỉ là những kẻ thoạt nhìn không hề có quan hệ với đảng Nhị Hoàng tử, ngay cả thuốc nổ hắn cũng phân ra nhiều nơi để che giấu, vô cùng cẩn thận không hề lấy ở một chỗ quá nhiều mà từ khắp mọi nơi vận chuyển đến một ít rồi hợp lại. Dựa theo đạo lý mà phân tích, kế hoạch của bọn họ chặt chẽ chu đáo như vậy thì căn bản sẽ không thể bị tiết lộ. Thế nhưng vào ngày hắn muốn thực thi kế hoạch, đột nhiên thu được tin tức trong phủ Vương phi cho người tới báo, nói là vừa nhận được một phong mật thư báo rằng quan phủ kê biên tài sản của Trường Ninh Hầu gia phát hiện pháo hoa pháo trúc, mà Trường Ninh Hầu lại còn cắn hắn một ngụm. Lúc ấy, kế hoạch còn chưa được tiến hành, Nhị Hoàng tử sợ Trường Ninh Hầu cung khai ra những gì khác, bèn ra lệnh Lý Đạt phái người đi thông báo cho đám người ẩn mình ở núi Vòi Voi nói hành động hủy bỏ, mà hắn cũng muốn phóng ngựa không ngừng chạy về kinh thành, trước tiên ngăn lại không cho Trường Ninh Hầu cắn bậy. Thế nhưng hắn làm sao có thể ngờ được, sự tình đến đây lại bẻ theo chiều hướng hoàn toàn sai lầm, mật thư báo tin là giả, kế hoạch hắn vốn nghĩ rằng đã hủy bỏ nhưng căn bản lại không hề hủy, chẳng qua hắn liền thành nhân vật chính trong kế hoạch — ngọn núi nổ mạnh, đá núi lăn xuống, quang cảnh khủng bố đó hắn đã trải qua thế nào, Nhị Hoàng tử không hề muốn hồi ức lại thời khắc thảm thống tột đỉnh đó, sự trả giá này không khỏi quá lớn rồi.
*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*
Bên ngoài có người tới truyền lời: “Nhị điện hạ, Thái Tử điện hạ đến thăm ngài.”
Lý Đạt và Nhị Hoàng tử liếc nhau, Lý Đạt vội vàng quỳ bò sang một bên, nằm phục trên mặt đất. Thái Tử từ bên ngoài đi vào, trên gương mặt tuấn mỹ đoan chính tràn đầy lo lắng, tiến vào bèn nhìn thoáng qua Lý Đạt đang quỳ bò dưới đất không dậy nổi, còn có một mảnh vết roi đỏ thắm sau lưng hắn, sau đó mới chuyển ánh mắt ngồi vào mép giường của Nhị Hoàng tử đang muốn nhổm lên hành lễ, tha thiết nói: “Nhị Hoàng đệ đừng đa lễ, vẫn nên dưỡng thương cho thật tốt. Phụ Hoàng lo lắng thương thế của đệ, nhưng lại bị quốc sự quấn thân không thể tự mình tới thăm đệ nên sai ta đến thay. Ngài còn cho người đưa tới thuốc trị thương tốt nhất trong cung, kêu đệ đừng nghĩ nhiều — bất quá chỉ là một chân mà thôi, trong bất hạnh có vạn hạnh, không thương tổn tánh mạng của đệ. Ai nha, nếu đệ có bất trắc gì, đừng nói là Phụ Hoàng chịu không nổi, ngay cả ta cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.”
Nhị Hoàng tử đã sớm nghĩ thông suốt nội tình, thời khắc này trong lòng càng hận Thái Tử đến ngứa răng nhưng lại không thể phát tác, cắn chặt khớp hàm lộ ra một nụ cười cứng đờ, nói với Thái Tử: “Đa tạ huynh trưởng nhớ thương, còn thỉnh huynh trưởng hồi cung thay ngu đệ hướng Phụ Hoàng thỉnh tội.”
Thái Tử gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên cái chân bị thương của Hoàng đệ, sau đó nói: “Nhị Hoàng đệ yên tâm, ta nhất định sẽ thay đệ chuyển đạt.” Dừng một chút mới tiếp tục nói: “Thật ra hôm nay ta tới, ngoại trừ muốn thăm hỏi đệ, còn có một sự kiện khác muốn tới báo cho đệ một tin. Núi Vòi Voi không phải là loại núi từ đất cát tạo thành, mà là ngọn núi đá đã được hình thành hơn trăm năm, theo lý thuyết sẽ không bởi vì một hồi mưa to liền sụp đổ. Phụ Hoàng mệnh ta tra rõ nên ta đây liền phải điều tra vô cùng cẩn thận, phải lôi hết tiền căn hậu quả của sự tình để điều tra ra manh mối mới được. Như vậy mới không uổng công có thể cho Nhị Hoàng đệ một cái công đạo.”
Nhị Hoàng tử biến đổi sắc mặt , nhìn thần thái vừa thiện lương lại hòa khí của Thái Tử, thật lâu sau mới run rẩy môi, lắp bắp: “Chuyện thiên, thiên tai thì làm thế nào điều tra. Cũng là đệ tự mình không để tâm, Khâm Thiên Giám đã nói rõ ràng mấy ngày này có mưa to, vậy mà đệ còn chọn đúng lúc đó đi ngang qua núi Vòi Voi. Đây, đây . . . đây có thể trách ai được chứ?”
Thái Tử nhìn bộ dáng của Nhị Hoàng tử, bất động thanh sắc gật đầu, làm như cũng cùng nhận xét như vậy: “Chuyện này mọi người đều biết là thiên tai, chẳng qua Phụ Hoàng muốn tra thì chúng ta phải tra mà thôi. Hơn nữa theo như lời của Cẩm Y Vệ, cùng ngày ở vùng phụ cận của núi Vòi Voi xác thật có mấy bóng người khả nghi lui tới nhưng lập tức bỏ chạy vào núi sâu không thấy tung tích. Nếu thật muốn tra, xem ra phải bắt đầu từ trên người của những kẻ kia, nhìn xem có thể tra ra dấu vết gì để lại hay không?”
Nhị Hoàng tử đột nhiên nhổm dậy tác động đến vết thương trên đùi, nhăn mày lại kéo tay Thái Tử miễn cưỡng nói: “Không, không cần. Bên trong núi sâu đâu thể nào có bóng người khả nghi gì, vẫn là không nên lãng phí nhân lực. Có thời gian còn không bằng tăng số nhân thủ đi kiểm tra cẩn thận địa chất núi non khắp nơi. Nếu phát hiện ra ngọn núi nào có nguy cơ dễ dàng lún xuống, hãy mau chóng đem người di tản đến chỗ khác mới là chuyện đứng đắn, miễn cho tình huống giống như đệ lại xuất hiện trên người kẻ khác.”
Thái Tử đỡ Nhị Hoàng tử ngồi lên xong mới nghiêm trang nói :”Nhị Hoàng đệ quả nhiên là nhân tâm rộng lượng, ta đã hiểu ý của đệ, cứ yên tâm đi. Ta cũng tới một lúc rồi, nên trở về phục mệnh với Phụ Hoàng, đệ phải ở trong phủ dưỡng thương thật cẩn thận, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ bậy bạ, hết thảy đều có Phụ Hoàng và đại ca này thay đệ làm chủ.”
Thái Tử đứng dậy, sửa sang vạt áo căn bản không loạn, xoay người nói với Nhị Hoàng tử: “Như thế ta liền đi trước, đệ có cần dược liệu gì cứ việc phái người tới lấy. Lúc trước đệ quản một nửa cung khố còn ta quản một nửa. Hiện giờ đệ bị thương nên Phụ Hoàng lệnh ta toàn quyền quản trứ, miễn có thể bảo đảm huynh đệ nhà mình có dược cần dùng là được.”
Nhị Hoàng tử làm ra bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng cực kỳ phẫn nộ với lời nói khiêu khích của Thái Tử, phải cố nén lửa giận mới không đến nỗi giáp mặt làm ầm ĩ với Thái Tử, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Đa tạ huynh trưởng.”
Trước khi Thái Tử rời đi thì ánh mắt lại lướt qua Lý Đạt vẫn luôn phủ phục quỳ rạp trên mặt đất, đi được hai bước mới chỉ vào hắn nói: “Đây không phải Đạt ca nhi của Trung Nghĩa Công sao? Làm thế nào sau lưng lại bị thương thành như vậy? Chẳng lẽ là hôm qua cùng Nhị Hoàng đệ chịu thương, sao không để Thái y nhìn một chút?”
Lý Đạt không dám giải thích lời nào, chỉ lí nhí nói một câu: “Tạ Thái Tử nhớ tới, chờ lát nữa liền đi gặp Thái y.” Đây là chứng thực chính mình bị thương hôm qua chứ không phải hôm sau bị Nhị Hoàng tử thêm chút hình phạt. Nhị hoàng tử sắc mặt hơi gượng, phất tay bảo Lý Đạt: “Ta vừa mới tỉnh lại, cũng không nhìn thấy thương thế sau lưng ngươi, mau đi trị liệu.”
Lý Đạt quỳ xuống đất xoay mặt, dập đầu lĩnh mệnh với Nhị Hoàng tử : “Vâng.”
Thái Tử nhìn hắn, lại gật đầu chào Nhị Hoàng tử rồi cũng không quấy rầy nữa rời khỏi phủ Nhị Hoàng tử. Khi Nhị Hoàng tử thấy Thái Tử rời đi, biểu tình của Thái Tử lúc nhìn Lý Đạt rất quái dị dường như muốn nói cái gì, trong lòng không khỏi phát sinh một ít kinh nghi.
*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*
Lý Đạt đứng dậy đang muốn đi ra ngoài nhưng bị Nhị Hoàng tử kêu lại hỏi: ” Mấy người làm chuyện này một kẻ cũng không lưu, tất cả bị diệt trừ chưa? Đặc biệt là cái gã hiến kế Hà Nguyên Cừ, hãy bắt sống hắn đem về cho ta, sau khi thẩm vấn để thêm tường tận thì mang đi treo cổ.”
Lý Đạt sớm đã lường trước đến kết cục của những kẻ đó, nhớ tới Hà Nguyên Cừ ít nhiều gì cũng là một nhân tài, bèn thay hắn cầu xin một câu: “Điện hạ, Hà Nguyên Cừ người này thập phần thông tuệ, nếu hỏi rõ tình huống thì có thể lưu lại hay không, sau này sẽ . . .”
Ba chữ “có trọng dụng” còn chưa ra khỏi miệng đã bị Nhị Hoàng tử lạnh lùng gạt bỏ: “Lưu lại? Ta đã thành dáng vẻ này mà ngươi còn dám xin cho hắn lưu lại? Dù sao, giữa ngươi và hắn ta chỉ chừa lại một người, ngươi muốn lưu hắn vậy thì ngươi chết, ngươi muốn làm sao thì tùy. Cút đi!”
Lý Đạt cố nén xuống khuất nhục, cúi đầu ra khỏi phủ đệ của Nhị Hoàng tử. Về đến nhà, hắn tùy tiện bôi một ít dược lên lưng khiến Trung Nghĩa Công phu nhân thấy được sợ tới mức òa khóc ngay tại chỗ. Lý Đạt trấn an mẫu thân vài câu, sau đó liền mang theo mấy hộ viện võ nghệ cao cường rời phủ, đi đến một chỗ để thực thi mệnh lệnh của Nhị Hoàng tử.
Hắn tuy tiếc tài nhưng cũng hiểu rõ ràng, Hà Nguyên Cừ đã khó có thể lại được trọng dụng. Con đường này là do chính gã kia lựa chọn, chưa lập được công tích mà đã phạm vào “di thiên đại sai”, cũng không thể trách Nhị Hoàng tử tàn nhẫn độc ác. Nếu hắn ở vị trí của Nhị Hoàng tử cũng sẽ quyết định như vậy, thà rằng gϊếŧ lầm một trăm chứ tuyệt đối không để lọt lưới một người. Huống chi, Thái Tử hiện giờ đang muốn tra rõ việc này, lưu trữ Hà Nguyên Cừ chính là để lại một nhược điểm có thể đưa bọn họ vào chỗ chết. Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Đạt liền cảm thấy không còn áy náy, ai bảo Hà Nguyên Cừ làm sai chuyện dùng sai người. Cho dù hậu quả này cũng không phải bọn họ tạo thành, nhưng . . . rốt cuộc cũng nên có kẻ lãnh lấy trách nhiệm không phải sao? Hiện giờ Nhị Hoàng tử muốn dò ra một ít tình huống của ngày hôm đó, chỉ cần Hà Nguyên Cừ phối hợp thì Lý Đạt cũng không ngại sau khi hắn khai báo xong sẽ cho hắn một cái chết thống khoái. Bất quá, hết thảy đều phải chờ Nhị Hoàng tử tự mình thẩm vấn xong mới được.
Xoay người lên ngựa, Lý Đạt chạy đến địa điểm hai người họ thường ước hẹn với nhau.
Mà ngay lúc bọn người Lý Đạt giục ngựa rời khỏi Trung Nghĩa Công phủ, liền có một đội người khác từ hẻm tối triển lộ khinh công, xem rõ phương hướng Lý Đạt rời đi liền ra dấu cho người ẩn mình trong hẻm tối lặng lẽ bám theo phía sau.