[PHẦN 2] THIỀU HOA VÌ QUÂN GẢ - Chương 236: DỰ CẢM
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [PHẦN 2] THIỀU HOA VÌ QUÂN GẢ
- Chương 236: DỰ CẢM
Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Lâu Khánh Vân quay đầu nhìn Tiết Thần, đối với câu nói của nàng vừa rồi “ngọn núi Vòi Voi trong tháng này sẽ sụp đổ vì đất lở” tỏ vẻ . . .
“Hả? Chuyện này . . .” Hắn luôn luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, đột nhiên lại không biết nói cái gì cho đúng.
Tiết Thần thấy Lâu Khánh Vân như vậy liền biết chàng ta hẳn là không tin, rũ mắt nghĩ ngợi một chút mới kéo Lâu Khánh Vân ngồi xuống ghế dựa phía sau án thư rồi nghiêm mặt nói: “Ta đang muốn bàn luận nghiêm túc với chàng, còn nhớ rõ lúc trước ta đã từng kể ta đã mơ một giấc mộng rất dài hay không? Ở trong mộng, núi Vòi Voi chính là trong khoảng thời gian này sẽ sụp đổ, mà . . .” Tiết Thần hơi chút do dự mới tiếp tục nói: “Mà Thái Tử cũng sẽ vì gặp phải tai nạn này bị thương rất nặng.”
Bởi vì Thái Tử bị trọng thương nên mới không ổn định được triều cương, Nhị Hoàng tử chính là lợi dụng khoảng thời gian này để tăng cường thanh thế, sau này mới có thực lực và địa vị ngang bằng với Thái Tử. Từ trước Tiết Thần không hề quan tâm đến vấn đề này, bởi vì mặc kệ là Thái Tử hay Nhị Hoàng tử thì đều đâu có liên quan gì đến nàng — đời trước nàng chỉ là một thương phụ nhọc lòng vì sinh kế của toàn Hầu phủ, chuyện triều đình thay đổi trong nháy mắt căn bản không tới phiên nàng đi quản; còn đời này thì chuyện trong triều đều là vấn đề của Lâu Khánh Vân, mà Lâu Khánh Vân cũng sẽ không mang những việc này về nhà, cho nên nàng chưa bao giờ cần hồi ức lại những biến chuyển trên triều. Tuy nhiên hiện giờ Tống An Đường sau khi trọng sinh lại có liên quan đến đảng phái của Nhị Hoàng tử, cho nên nàng mới lôi sự tình ra soát lại từ đầu tới đuôi một lần, mới nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.
Có lẽ một đời này nàng tương đối tiếp cận triều đình nhiều hơn, vì thế nàng có thể tự mình suy đoán mà hiểu được — hiện giờ tưởng chừng như Nhị Hoàng tử đang tranh đấu ngang ngửa với Thái Tử nhưng thật ra vẫn có một khoảng cách, quan viên triều đình bảo hộ Thái Tử vẫn chiếm đa số, trong khi đó chỗ dựa lớn nhất của Nhị Hoàng tử chỉ là Hữu tướng và Cẩn Phi mà thôi. Tuy rằng Hữu tướng có đông đảo môn sinh nhưng cũng chưa chắc tất cả mọi người đều nguyện ý theo sau lão ta ủng hộ Nhị Hoàng tử, đại đa số vẫn đang dùng thái độ trung lập xem xét tình hình để bảo toàn bản thân. Do đó nếu Nhị Hoàng tử muốn cùng Thái Tử chạy song song với nhau, vậy thì hắn phải làm ra được công đức gì đó cao hơn Thái Tử, hoặc là lợi dụng khó khăn để nhảy vào. Thái Tử nổi danh là Hiền Vương, các phương diện đều đảm đương rất tốt, nếu Nhị Hoàng tử muốn ở mặt công đức để vượt qua Thái Tử thì thực rõ ràng có điểm khó khăn, cho nên hắn chỉ có thể tìm lối tắt, dùng chiêu số “lợi dụng khó khăn để nhảy vào”. Nghĩ đến đây Tiết Thần liền nhớ lại năm đó trên người Thái Tử xác thật phát sinh một đại sự, đó là núi Vòi Voi sụp đổ. Đời trước Tiết Thần phải đi kinh thương nên có đi qua núi Vòi Voi, nàng nhớ rất rõ ràng khi trận núi lở xảy ra thì nàng có một chuyến hạt sen khô muốn đưa đến Tây Bắc, bởi vì núi Vòi Voi sụp xuống khiến nàng bất đắc dĩ phải đi thủy lộ, nhưng do triều cục hỗn loạn nên thủy lộ tra xét rất nghiêm ngặt khiến cho hạt sen khô của nàng đưa đến muộn vài tháng, khổ nỗi hạt sen đã lên thuyền nên không thể không đi, chỉ có thể nằm chờ, vì thế bị phía bên Tây Bắc bắt nàng bồi thường gần ngàn lượng bạc đã để lại cho nàng ấn tượng rất khắc sâu, chỉ là vẫn không hướng về phương diện Thái Tử bị thương mà suy nghĩ.
Hiện giờ nhớ tới, chỉ cần nàng ngẫm lại thời gian vận chuyển hạt sen là có thể đại khái suy đoán ra thời gian núi Vòi Voi sụp xuống. Cho nên chuyện này cũng không phải nàng bịa đặt mà trải qua cả một buổi chiều nhớ lại hồi ức cùng phân tích mới đưa tới kết luận lớn mật này.
“Chàng hãy tin tưởng ta, nếu chuyện này xảy ra đúng như vậy thì có thể làm cho Thái Tử ở ngay lúc này bị thương nguyên khí, vậy tương đương với chuyện cho Nhị Hoàng tử cơ hội để nghỉ ngơi dưỡng sức. Chuyện này liên lụy rất lớn, chàng có thể không tin ta, nhưng trước tiên hãy bố phòng một chút cũng không gây trở ngại gì.”
Tiết Thần kiệt lực thuyết phục Lâu Khánh Vân tin tưởng mình, nàng cũng biết chuyện này khó lý giải khó tin tưởng bao nhiêu, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể nói với Lâu Khánh Vân, nếu nói với những người khác thì bọn họ khẳng định sẽ coi nàng như một kẻ điên.
Lâu Khánh Vân trầm ngâm một lát, kéo tấm bản đồ địa hình Tiết Thần vẽ lên nhìn, sau đó mới nhíu mày hỏi Tiết Thần: “Nàng muốn nói, dự cảm lúc này của nàng thật giống như lần trước nàng dự cảm ta sẽ xảy ra chuyện ở Trác châu hay sao?”
Lâu Khánh Vân trầm mặc làm Tiết Thần sắp tuyệt vọng, lại đột nhiên nghe hỏi như vậy, Tiết Thần ngẩng đầu nhìn phu quân, trong đôi mắt đen bóng tràn đầy nghiêm túc, Tiết Thần cũng dùng ánh mắt nghiêm túc giống như vậy gật đầu xác nhận: “Phải.”
Nhận được câu xác định của Tiết Thần, Lâu Khánh Vân lại cúi đầu nhìn bản đồ địa hình phát ngốc.
Thật ra mãi cho đến hôm nay Lâu Khánh Vân vẫn cảm thấy nghi hoặc đối với chuyện vì sao Tiết Thần xuất hiện ở Trác châu đúng lúc như vậy, hắn cũng đã từng phái người tìm hiểu hướng đi của Tiết Thần trong đoạn thời gian đó, nhưng tìm hiểu ra kết quả lại khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối. Thám tử nói cho hắn, Tiết gia Đại cô nương đã sớm phòng ngừa chu đáo thậm chí trước khi hắn đi Trác châu, điều động mấy chục hộ vệ Tiết gia tiến đến đóng quân ở tửu trang Trác châu, còn phái thủ lĩnh hộ vệ đi từng địa phương ở Trác châu chiêu mộ thị vệ, suốt hơn một năm đó nàng tốn không biết bao nhiêu kinh phí mỗi tháng đều đưa đến Trác châu chỉ để huấn luyện hộ vệ mới chiêu mộ. Nếu nàng ở Trác châu có buôn bán lớn, hoặc là thể theo lời nàng nói muốn kinh doanh ở Trác châu, vậy thì chiêu mộ thị vệ rồi huấn luyện chặt chẽ như vậy làm gì, không phải để đánh giặc mà hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt không khác gì quân doanh . . . Lúc hắn bị trọng thương cho rằng mình chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng xuất hiện theo hắn cùng nhảy xuống vách núi. Mắt thấy hai người chắc chắn phải bỏ mạng dưới vực sâu thì chính nhờ những hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt ở Trác châu đã nhanh chóng tập hợp mang theo công cụ xuống vực sâu tìm người. Nếu không phải nhờ có nàng và những hộ vệ đó, chờ người từ kinh thành tới tìm thì thân xác của hắn đã thối rữa biến thành bộ xương khô.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng hắn phải công nhận Tiết Thần thật sự có thể thấy được tương lai. Lần trước nàng đã thành công cứu hắn, vậy lần này có thể thành công cứu Thái Tử hay không? Nhưng nếu muốn cứu thì nên dùng phương pháp gì để cứu đây? Rốt cuộc tuy rằng nàng biết đại khái thời gian, nhưng lại không thể đưa ra bằng chứng rõ ràng chuyện đó có thể xảy ra, hắn đâu thể vô duyên vô cớ ngăn đón Thái Tử và Hoàng Thượng không được đi tuyến đường đó.
Tiết Thần thấy Lâu Khánh Vân cau mày xem bản đồ một cách nhập thần, nàng biết Lâu Khánh Vân đang suy nghĩ cách nào để ngăn chặn vụ này, không khỏi lại đưa ra một ít kiến nghị: “Thật ra ta cảm thấy rất kỳ quái, núi Vòi Voi đã đứng sừng sững trăm năm, dường như cũng chưa từng phát sinh chuyện sạt lở, mà đoạn đường đó cũng không dễ dàng sụp đổ. Nếu thật sự phát sinh ra tai nạn này, có thể là do con người nhúng tay hay không?”
Ánh mắt Lâu Khánh Vân quả nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Tiết Thần hỏi: “Nàng muốn nói, đây không phải thiên tai mà là nhân họa?”
Tiết Thần hít sâu một hơi: “Ta chỉ cảm thấy nếu là ý trời thì sự tình sẽ không trùng hợp nhiều như vậy. Chàng ngẫm lại xem, nếu Thái Tử thật sự bị thương thì kẻ được lợi nhiều nhất chính là ai?”
Đôi mày Lâu Khánh Vân rốt cuộc giãn ra, cẩn thận cuốn lại bản đồ địa hình Tiết Thần họa, sau đó liền mang theo ra cửa nói với nàng một câu: “Đêm nay ta sẽ không về, có việc phải làm.”
Tiết Thần dĩ nhiên sẽ không cùng Lâu Khánh Vân dây dưa ở ngay lúc này, đương nhiên là hy vọng chàng đi thăm dò rồi phòng bị càng sớm càng tốt.
Cho dù nàng không phải thực xác định núi Vòi Voi sụp đổ có phải việc làm của Nhị Hoàng tử và bọn Lý Đạt hay không, nhưng trực giác nói cho nàng đây không phải là thiên tai. Chỉ cần không phải thiên tai thì trên lý thuyết đều có thể phòng ngừa, nếu có thể phòng ngừa tai nạn này vậy không thể ngồi ở nhà chờ chết.
Mà nàng biết, chuyện này sẽ là một bước ngoặt lớn đối với rất nhiều người. Lý Đạt muốn ở trước mặt Nhị Hoàng tử lập công, cầu được trọng dụng sau này. Mà nếu nàng đứng ở vị trí Hà Nguyên Cừ thì nhất định cũng sẽ dựa vào một chuyện lớn này để lấy được tín nhiệm của Lý Đạt, cuối cùng leo lên cây đại thụ Nhị Hoàng tử, sau này trở thành ác quan khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật. Nhưng nếu không có đại sự này tác hợp, Nhị Hoàng tử sẽ không có cách gì nhân cơ hội nhảy vào, Lý Đạt cũng không thể trở thành tâm phúc của Nhị Hoàng tử, mà nếu Lý Đạt không phát tích được thì Hà Châu Hà Nguyên Cừ sẽ không có cơ hội sau này làm ác quan.
*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*
Nghiêm Lạc Đông từ bên ngoài trở về cầu kiến Tiết Thần, Tiết Thần gặp ông ta ở tiểu thư phòng. Nghiêm Lạc Đông trực tiếp báo cáo: “Phu nhân kêu ta nhìn chằm chằm Hà Châu, đêm nay hắn có dị động. Ở Tuân Phương các trong thành, phu nhân biết hắn gặp người nào không?”
Tiết Thần buột miệng thốt ra: “Nhị điện hạ?”
Nghiêm Lạc Đông gật đầu, cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì Trung Nghĩa Công đích trưởng tử Lý Đạt chính là người bên cạnh Nhị Hoàng tử, nếu Hà Châu và Lý Đạt qua lại thân thiết, vậy thì không khó nghĩ đến Lý Đạt sẽ đề cử Hà Châu cho Nhị Hoàng tử, vì thế nói tiếp: “Phải, đúng là Nhị điện hạ, mà ta cũng xác định, biệt viện lúc trước Lý Đạt xuất nhập cũng là của Nhị điện hạ, ta nhận ra ám vệ bên người hắn. Đêm nay bọn họ bao hết toàn bộ Tuân Phương các, ám vệ vây kín chung quanh, nhìn như có chuyện rất trọng yếu muốn thương lượng. Bất quá, bởi vì vô pháp tới gần nên ta cũng không biết rốt cuộc bọn họ thương lượng cái gì.”
Tiết Thần gật đầu hiểu rõ cách hành sự của Nghiêm Lạc Đông. Bởi vì đối thủ của ông dù sao cũng là Nhị điện hạ, chung quanh cao thủ nhiều như mây, chỉ cần hơi tới gần một chút liền sẽ lộ ra dấu vết ngay, đến lúc đó dẫn lửa thiêu thân thì càng thêm bất lợi cho chuyện điều tra sau này.
Nghiêm Lạc Đông nhìn Tiết Thần thoáng do dự trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục báo cáo: “Còn có một việc, là tin tức của đám người của tiểu Siêu theo dõi Trường Ninh Hầu báo lên.”
Tiết Thần lúc này cũng không nghĩ đến việc chú ý Tống An Đường nhiều hơn, chỉ đang suy đoán xem phe đảng của Nhị điện hạ đang thương lượng cái gì, do đó chỉ thuận miệng hỏi: “Ồ, hắn làm sao vậy?”
Nghiêm Lạc Đông ghé sát vào tai Tiết Thần thấp giọng nói: “Đám ngươi tiểu Siêu mấy ngày nay đều theo dõi Trường Ninh Hầu, phát hiện gần đây hắn luôn mua rất nhiều pháo hoa pháo trúc đem về trong phủ. Gần như là thu mua một nửa số lượng của toàn thành, hơn nữa vẫn còn tiếp tục.”
Tiết Thần trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu nhíu mày hỏi: “Pháo hoa pháo trúc?”
Suy nghĩ trong đầu nháy mắt như được khai thông, Tiết Thần lập tức liền hiểu được vấn đề hoàn chỉnh. Bất quá, hiện giờ còn không thể xác định, đành phải nói với Nghiêm Lạc Đông: “Thúc hãy bảo đám tiểu Siêu tiếp tục theo dõi, xem hắn rốt cuộc mua bao nhiêu, viết xuống tất cả số lượng. Mấy ngày này hắn mua nhiều như vậy, khẳng định sẽ không luôn đặt trong phủ, hãy theo dõi thật cẩn thận, chỉ cần hắn bắt đầu dời đi liền tới bẩm báo ngay.”
Tuy rằng Nghiêm Lạc Đông không rõ vì sao Tiết Thần bỗng nhiên lại đặt trọng tâm lên người Trường Ninh Hầu, giữa trưa thì nói muốn nhìn chằm chằm Hà Châu, buổi tối lại thay đổi mục tiêu, bất quá hành động của Trường Ninh Hầu lần này cũng xác thật khiến người hoài nghi, không lễ không tết lại mua nhiều pháo hoa pháo trúc như vậy làm gì? Khẳng định là suy nghĩ ra chủ ý gì đó không tốt.
Nghiêm Lạc Đông gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu sau đó lãnh nhiệm vụ rời đi. Tiết Thần suốt một buổi tối đều lo lắng cho Lâu Khánh Vân, cố gắng nhắm mắt dỗ giấc ngủ, ai ngờ một đêm trằn trọc không thể ngủ say. Sáng sớm hôm sau nàng liền phái người đi kêu Lâu Khánh Vân về nhà một chuyến, nàng có việc muốn thương lượng.