ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH - Chương 41
Chương 41:
“Được rồi, giờ cũng đã muộn, phải nghỉ ngơi thôi, anh sẽ ở đây chăm sóc em, trong đêm có chuyện gì cứ gọi anh”
Giang Tùy An quyết định sáng mai gọi bác sĩ đến kiểm †ra thêm một lần cho Nhan Ôn, anh nhất định phải xác định cô thật sự không sao.
Nhan Ôn ngoan ngoãn gật đầu, nằm phẳng trên giường, nhắm mắt lại.
“Tùy An, thật ra em nghĩ đến một người khả nghi…”
“Anh sẽ điều tra.”
Nghe câu trả lời của anh, khóe miệng của Nhan Ôn nhếch lên, cô thật sự rất thích cảm giác tâm linh tương thông này, rất nhiều lời không cần cô phải nói ra, không cần cô giải thích, Giang Tùy An có thể hiểu rõ tất cả.
“Anh thật sự rất hiểu em”
“Cũng bởi vì anh rất quan tâm đến em” Giang Tùy An giúp cô dém chăn lại.
“Nếu em không phải là bà Giang của anh, chắc bây giờ anh không cần chăm sóc trong căn phòng nhỏ thế này…”
Dù sao anh cũng là chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa!
“May thay, em là bà Giang, nếu không anh thật sự chẳng biết mình phải sống nốt quãng đời còn lại như thế nào”
Lâm Quán Quán, “…”
Lẽ nào tên Tiêu Lăng Dạ này không hiểu cô đang nói ngược hay sao?
Nhưng nhìn Tâm Can vui sướng múa may quay cuồng, rốt cuộc thì Lâm Quán Quán Quán cũng không đuổi người ta đi.
Lâm Quán Quán dọn dẹp lại phòng của Lâm Duệ, và thay bộ chăn ga giường mới cóng.
Một lúc sau, cô từ trong phòng đi ra, đặt một bộ đồ ngủ bên cạnh Tiêu Lăng Dạ, “Đêm nay Duệ Duệ ngủ với tôi, bố con anh ngủ lại phòng thằng bé nhé. Đây là đồ ngủ của Duệ Duệ, Tâm Can cũng cao tầm bằng Duệ Duệ, chắc cháu sẽ mặc vừa, nhưng mà chỗ tôi không có đồ ngủ nam…
Nhà cô lại có quần áo của đàn ông mới là bất bình thường.
“Ngày mai tôi sẽ nhờ trợ lý đem tới.”
“Được!”
Bé Tâm Can níu áo Lâm Quán Quán, ngước mặt lên vẻ đầy mong đợi, “Cô ơi, con có thể ngủ cùng cô với anh được không?”
“Ngủ với cô?” Lâm Quán Quán nhìn Tiêu Lăng Dạ, “Con không ngủ với bố à?”
*Tâm Can không cần bố, Tâm Can cần cô cơ!”
Hình như cô nhóc này đã quá lệ thuộc vào cô, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của cô bé, cô không sao từ chối được, “Con hỏi bố con xem có được không.”
Tâm Can lập tức quay lại làm ra điệu bộ mà cô bé tự cho là tội nghiệp nhất.
“Bồïg “Tùy con.”
“Oh yeahl”
Tâm Can như thể sợ Tiêu Lăng Dạ đổi ý, ôm đồ ngủ lao ngay vào phòng Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán tìm cho Tiêu Lăng Dạ đồ vệ sinh cá nhân mới, “Anh Tiêu, anh đánh răng xong cũng ngủ sớm đi, nếu có chuyện gì thì gọi tôi.”
Tiêu Lăng Dạ nhận đồ từ tay cô, ngón tay vô tình sượt qua lòng bàn tay cô, như một cụm pháo hoa, lòng bàn tay run run, lập tức nóng bừng lên.
Lâm Quán Quán rụt tay lại như bị điện giật.
“Tôi, tôi về phòng đây!”
Nói rồi không đợi Tiêu Lăng Dạ kịp phản ứng, cô đã vội vàng chạy biến đi.
Phía sau, Tiêu Lăng Dạ nhìn bóng lưng cô tháo chạy, đôi mắt đen láy sâu tựa biển, và dưới đáy biển như có ngọn núi lửa phun trào, mang theo hơi nóng như thiêu như đốt.
Hai đứa trẻ rất ngoan, tự đánh răng súc miệng, tự thay đỗ ngủ, rồi tự động vén chăn chui vào.
Lâm Quán Quán tắm xong, thay một bộ đồ ngủ kín đáo nhát, sau khi soi gương thấy không có chỗ nào bất cập mới ra khỏi nhà tắm.
Mở cửa đã thấy hai đứa trẻ ngồi trên giường vui đùa.