ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH - Chương 34
Chương 34:
Lâm Quán Quán run tay, chiếc muỗng rơi vào trong nồi.
Tim Lâm Quán Quán đập bình bịch.
Không phải hồi hộp khi được cầu hôn, mà hoàn toàn là khiếp Sợ.
Sao tên này vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ đáng sợ ấy nhỉ.
Nghĩ một lúc, cô cười khô và nói, “Anh Tiêu, nếu như vì Tâm Can quý tôi, thì anh không cần… hy sinh như vậy đâu. Có thể vì bình thường anh quá bận, không có thời gian chơi với cháu, cộng thêm vài ngày trước tôi mới cứu cô bé, nên cô bé mới nảy sinh tính ỷ lại vào tôi, có điều chỉ trong thời gian ngắn…”
*Tôi hiểu con gái tôi.”
Đừng tưởng Tâm Can bình thường hồn nhiên vô tư, nhưng cô bé cũng rất tự kiêu, và khó tính vô cùng, ngoại trừ người thân cùng huyết thống, bao năm qua, cô bé chưa từng thân thiết với ai như vậy bao giờ.
Chuyện đã cho là đúng thì bất kể ra sao cũng sẽ không thay đổi!
“Vậy là, tiền đề để anh kết hôn là Tâm Can thích? Không quan tâm mình có thích hay không, không quan tâm người khác có thích hay không?”
“Vậy cô có thích tôi không?”
Lại quay trở về chủ đề này rồi.
Lâm Quán Quán đau đầu.
Cô hắng giọng, “Anh Tiêu, lần trước tôi đã nói với anh rồi, tôi không có chí hướng gì lớn lao, chỉ muốn sống bình yên qua ngày, vả lại tuy tôi thích rắc thính nhưng thật ra tôi là người theo chủ nghĩa độc thân…”
“Tức là, cô thả thính xong không chịu trách nhiệm?”
“Đúng… à không! Không phải, tôi muốn nói là…”
Thấy cô cuống quýt nói không nên lời, đôi mắt đen láy của Tiêu Lăng Dạ thoáng nét cười, anh không trêu cô nữa, tốt bụng chỉ tay vào nồi lầu, nhắc cô, “Nước sôi rồi.”
SÓ”, Nồi nước lẩu sôi sùng sục, mùi thơm bay khắp cả phòng, hai đứa trẻ bên ngoài ngửi thấy lập tức chạy đến bên cửa.
“Oal Thơm quá, cô ơi, đã ăn được chưa ạ, Tâm Can đói quá chừng!”
*Xong rồi, các con ra ngoài đợi đi, xong ngay đây.”
Cô nhóc chảy nước miếng, lập tức chạy tới bàn ăn ngồi ngay ngắn, đợi được ăn.
Lâm Quán Quán bê nồi lầu đặt lên bàn, bày hết đồ nhúng lên đĩa, rồi chế cho mỗi người một phần nước chấm, xong đâu đấy mới ngồi xuống, “Anh Tiêu, có muốn uống gì không?”
“Tôi sao cũng được.”
Lâm Quán Quán mở tủ lạnh ra chỉ còn máy lon bia, cô nghiêng đầu hỏi, “Bia được không?”
“Được!”
Lâm Quán Quán ôm máy lon bia đặt lên bàn ăn, cúi xuống đã thấy bé Tâm Can hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, cô phì cười, “Con không uống được, đây là rượu, trong này có cồn, trẻ con không được phép uống.”
“Dạ!” Bé Tâm Can cúi đầu thất vọng.
Lâm Quán Quán bật nắp hai lon bia, đưa Tiêu Lăng Dạ một lon.
“Nghe Hứa Dịch nói cô đã qua được vòng tuyển chọn cho “Uyễn Phi Truyện”, chúc mừng cô.”
Lâm Quán Quán ngây ra một giây.
Không ngờ Tiêu Lăng Dạ lại là người đầu tiên chúc mừng cô, cô cười cụng lon bia với anh, “Cảm ơn!”
Lúc ăn, biểu cảm của bé Tâm Can cực kì đặc sắc.
Cô bé vừa nhúng thịt dê, vừa nhét vào miệng nhai ngấu nghiền, vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm, “Bồ ơi, bố có bao giờ ăn lầu đâu, còn bảo mấy người cùng ngoáy đũa trong một cái nồi mắt vệ sinh mà?”
ƠI Lâm Quán Quán bối rối ngẳng lên, lại thấy Tiêu Lăng Dạ đang nhúng rau sắc mặt vẫn bình thường, “Nồi lẫu luôn ở trạng thái sôi sục, nước sôi có tác dụng diệt khuẩn.”
Bé Tâm Can, “…”
Thôi được rồi, bố mạnh, con nói không lại được bố!