OMEGA CUỐI CÙNG - Chương 2: Chương 2
Sau khi nghe Ellen cảnh báo, quả nhiên Ulliel trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cậu không còn đi quấy rối Sheen đang bận rộn nữa.
Lúc Sheen trở lại phi thuyền, cậu đi theo sau hắn, một tấc cũng không rời.
Nếu có binh lính ở đây, Sheen thường đối xử dịu dàng hơn với cậu, thậm chí có khi còn ôm cậu vào lồng ngực.
Hành động đó luôn khiến gương mặt Ulliel ửng hồng, thỉnh thoảng, cậu sẽ chủ động hôn khẽ lên má thiếu tướng.
Cái loại đụng chạm kiểu chuồn chuồn lướt nước này đã là mạo phạm lớn nhất mà cậu dám làm.
Lúc tâm trạng Sheen tốt, hắn sẽ coi như chẳng xảy ra cái gì, còn nếu bọn lính không ở đây, hoặc là tâm trạng hắn phiền não, Ulliel lập tức bị đẩy sang một bên không thương tiếc.
Đối với việc này, Ulliel không có ý kiến, cậu đã học được cách trầm mặc, thậm chí khi thấy Sheen cau mày, cậu sẽ chủ động cút xa một chút.
Thiếu tướng Sheen rời đi rồi, những chuyện Ulliel cần làm cũng chỉ có một – chờ đợi thiếu tướng trở về.
Dường như cậu đều đổi mới kiểu dáng trang phục mỗi ngày, cẩn thận trang trí khoang nghỉ ngơi, thậm chí còn tự tay nấu cơm.
Và đương nhiên, khát khao vào bếp của cậu chấm dứt trong thất bại, các bữa ăn trên phi thuyền tư nhân đều được chương trình cài đặt sẵn rồi, đầu bếp muốn thay đổi khẩu vị thì chỉ cần dùng Vi Não sửa đổi một chút tham số ban đầu là được.
Ulliel là một Omega xuất thân từ khu ổ chuột, cậu chỉ biết xài kỹ năng tối cổ nhất – đốt lửa nấu đồ ăn, hoàn toàn không tinh thông như Vi Não, vì thế cậu bèn tập trung vào cắm hoa trang trí.
Cánh hoa vương vấn khắp phi thuyền của thiếu tướng, cuối cùng còn dư lại rất nhiều, Ulliel định đem tới tàu con thoi trồng một ít.
“Mấy loại hoa cỏ này không sống nổi đâu, cậu mua nhiều như vậy, chắc bị chủ tiệm bán hoa lừa rồi.” Ellen nói, “Huống chi trọng lực trên tàu con thoi chỉ khoảng 0.6G, đa số thực vật đều khó thích ứng.”
Kể từ khi hai người xưng họ kêu tên nhau, Ulliel thân thiết với Ellen hơn rất nhiều.
Chỉ cần rảnh rỗi, Ellen sẽ tới gặp cậu trên phi thuyền, dù sao ở đây có mỗi thiếu tướng và quản gia với vài binh lính thân cận, những người này không thích Omega ngoại lai cho lắm.
“0.6G hả?” Ulliel ngẩng mặt khỏi bó hoa, cậu mờ mịt nhìn y, “Nhưng tôi đi tới đi lui mà chẳng có cảm giác bay lên.”
Ellen suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Hiện tại thì tàu con thoi đang dùng trọng lực phi thuyền nên tất nhiên không có biến hoá đâu cưng.
Nhưng khi tàu con thoi tự mình phi hành, mô-đun của nó chỉ cung cấp khoảng 0.6G thôi, đến lúc đó đám thực vật này sẽ chết không kịp ngáp.”
“Tôi dọn chúng đi trước là được.” Ulliel nâng một chậu hoa nhỏ màu trắng trên tay và khoe với y, “Đẹp không? Tôi mới mua đó!”
“Trông đẹp đấy, vì tinh tú của Bethlehem, bông hoa thật thanh nhã.” Ellen mỉm cười gật đầu, “Rất hợp với cậu.”
Ulliel ngượng ngùng cúi đầu, cậu nở nụ cười, lại tò mò, “Có thông báo nào trước khi sử dụng tàu con thoi không?”
“Có.
Tàu con thoi muốn bỏ neo thì cần phải được phi thuyền cấp quyền.”
“Vậy là tốt rồi.” Ulliel nhẹ nhàng thở hắt, cậu nhìn đám thực vật phía sau, “Mấy bông hoa này ngốn không ít tiền của thiếu tướng đâu.”
Hoa tươi chiết cành là một thứ xa xỉ đối với toàn bộ người dân tinh tế.
Bởi thực vật vô hại trên tinh tế chẳng nhiều, người ta sàng lọc trong vô vàn các loài thực vật ấy ra những bông hoa phù hợp với gu thẩm mỹ của nhân loại để mà trang trí, lại được chuyên gia ngắt lấy, rồi vận chuyển, mua bán…!nên chi phí đắt líu lưỡi.
Huống chi đa số đám hoa cỏ Ulliel chọn mua đều xuất xứ từ các hành tinh quý hoá bên ngoài.
Khó trách cậu lại muốn tự mình trồng một ít.
Ellen không ôm bất cứ kỳ vọng gì về kế hoạch làm vườn của Ulliel, cậu là điển hình cho tính cách đặc biệt của Omega khu ổ chuột – ngu ngốc.
Cũng không thể trách họ được, rất ít Omega ở khu dân nghèo có thể tiếp cận với nền giáo dục.
Hơn nữa nếu nói đến bạn giường hoặc bạn đời, Omega ngu dốt sẽ nhuốm chút hồn nhiên thơ ngây, loại khí chất này càng dễ dàng giúp họ chiếm được cảm tình của Alpha.
Dĩ nhiên ngoại trừ thiếu tướng Sheen.
“Hôm nay tôi tới đây để tiêm thuốc ức chế cho cậu.” Ellen chờ Ulliel bước khỏi tàu con thoi rồi dẫn cậu về khoang nghỉ ngơi, “Đã thông báo tin tức đến các căn cứ về lễ kỉ niệm liên minh rồi.
Nơi cử hành là căn cứ số 3 của chúng ta.
Vài ngày tới sẽ có các đại biểu từ khắp nơi đến đây, để tránh việc ngoài ý muốn, cậu hãy cố gắng hạn chế ra ngoài.”
“Để tránh việc ngoài ý muốn?” Ulliel nghi ngờ nhìn y, “Mấy ngày này lộn xộn lắm hả, tôi tưởng đại biểu của các căn cứ đều là nhân vật lớn chứ.”
“Ừ thì nhân vật lớn.” Ellen cười cười, y đỡ cánh tay Ulliel như một quý ông, “Nhưng kẻ tai to mặt lớn luôn luôn mang đến tranh chấp.”
***
“Lễ kỉ niệm liên minh, nói trắng ra là cuộc hội đàm giữa các bên.
Chúng tôi đề nghị những căn cứ khác đưa ra yêu cầu hợp lý với bên tôi.” Carrie Sylvie đặt bản số liệu trong phòng họp, híp mắt, “Hy vọng đám người khốn kiếp nào đó có thể đưa ra vài đề nghị mang tính xây dựng.”
“Thưa nữ sĩ, yêu cầu cấp thiết nhất của chúng tôi hiện giờ.” Một người ông béo lên tiếng, “Là hy vọng em trai ngài đồng ý liên hôn với căn cứ số 4.”
“Fellini.” Carrie sắc bén mà nhận ra thân phận của gã.
“Đúng vậy thưa nữ sĩ.” Fellini nói, “Rất nhiều hàng hoá do Tinh Điện chúng ta xuất khẩu đều bị giam chân tại hải quan của căn cứ số 4, trong đó bao gồm hoa tươi và rau quả.
Lý do đối phương đưa ra đó là chúng ta thiếu sót thủ tục quan trọng nhất, mà thủ tục này nằm trong tay gia tộc White.”
“Hoa tươi rau quả là công việc của nhà ông.” Carrie nói.
“Không, gia tộc bọn tôi bị tổn thất thì không đáng nhắc tới, nhưng việc kinh doanh xuất khẩu còn ảnh hưởng đến hàng chục nghìn học viên trong căn cứ chúng ta, bọn họ đều là bình dân, nông dân và lái buôn đến từ các tinh cầu thuộc địa khác nhau.” Fellini nói, “Đương nhiên, còn một vấn đề quan trọng hơn cả là, nếu chúng ta không thể hòa hoãn quan hệ cùng căn cứ số 4, thì khi đối mặt với sự khiêu khích của chủng tộc ngoài hành tinh kia, rất có thể chúng ta sẽ chẳng kịp nhận chi viện từ căn cứ này.”
Trong liên minh tinh tế, chính quyền của bốn căn cứ lớn đều độc lập, song khi đụng độ chủng tộc ngoài hành tinh, nhân loại vẫn cần đoàn kết với nhau.
Căn cứ số 1 ở một hằng tinh* khác, ba bốn căn cứ tương trợ lẫn nhau cũng đã nhiều năm, mãi đến hai năm trước, thiếu tướng Sheen tuyên bố đính hôn, sự liên kết giữa đôi bên mới dần rạn nứt.
*Hằng tinh: là các ngôi sao tự phát sáng và phát nhiệt, chẳng hạn như mặt trời.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Sheen, kẻ đang ngồi ở góc phòng họp.
“Quá tuyệt vời, la liếm căn cứ số 4 để sống sót.” Carrie nói, “Fellini, ông là cái tên chó đẻ khốn kiếp, mặc dù nói vậy thì nhục mạ con chó.”
“Nói lời thô tục cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu.” Fellini bị mắng tới đỏ bừng bản mặt già, mà gã vẫn kiên trì, “Nếu gia tộc Sylvie có thể lấy đại cục làm trọng thì ít nhất mấy vạn bình dân kia chẳng đời nào chịu cảnh thất nghiệp.”
“Ông đang dùng dân thường để bức hôn ư?” Carrie hỏi, “Thật ra tôi có một kiến nghị tốt hơn này, để tất cả nông dân và lái buôn làm việc như cũ, chỉ cần gia tộc Fellini chịu gánh vác tổn thất thì khốn cảnh của bọn họ sẽ được giải quyết nhanh gọn lẹ đấy thôi.”
“Ngài…” Fellini bị ép đến á khẩu không trả lời được.
“Chúng tôi không có ý bắt bớ gì đâu thưa nữ sĩ.” Một vị khác tham dự hội nghị mở lời đúng lúc, Carrie bèn nhìn qua, thì ra là đại biểu của một hành tinh thuộc địa nhỏ.
“So với kinh tế, chúng tôi càng lo lắng đến vấn đề an toàn hơn.” Vị đại biểu kia sốt sắng, “Theo như tôi được biết, tỉ lệ hao hụt của đội quân phòng vệ Alpha chỗ chúng ta vẫn còn cao.
Trước mắt thì tỉ suất sinh Alpha thấp hơn nhiều so với tỉ suất tử.
Về lâu dài, chúng ta sẽ mất đi bộ đội tác chiến chủ lực.
Đến lúc đó chúng ta không thể nào khai thác tinh cầu mới, ngay cả tinh cầu thuộc địa hiện có cũng bó tay trong cuộc chiến chống chủng tộc ngoài hành tinh xâm lược.
Chúng ta sẽ bị tống cổ, lưu đày ở vũ trụ, cuối cùng thì diệt vong.”
“Ý anh là đầu anh mắc kẹt trên lưng quần của căn cứ số 4 hả?” Carrie hỏi.
Người nọ lắc đầu: “Không phải đâu nữ sĩ, tôi chỉ cho rằng thiếu tướng Sheen nên chấp nhận liên hôn.”
“Nghe thấy không?” Carrie nhìn về phía Sheen và khẽ bảo, “Nhân loại có tiếp tục tồn tại nữa hay không đều dựa vào việc cậu có giết được gia tộc White hay không kìa.”
Phòng hội nghị xôn xao.
Mặc dù biết trước Carrie Sylvie tính tình nóng nảy, miệng mồm bẩn thỉu nhưng mọi người vẫn khiếp sợ bởi sự thô lỗ của cô.
“Chị không cần phải nói huỵt toẹt ra như vậy.” Cuối cùng Sheen cũng mở miệng, đồng thời, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước tới phía trước.
Mọi người trong phòng họp đều có chút không thoải mái, bởi vì trên người Sheen mang một loại uy áp, chính là khí thế từng trải qua vô số giết chóc đẫm máu.
“Thẳng thắn có gì không tốt chứ.” Carrie nói, “Tôi biết dạo gần đây căn cứ số 4 dính chút dị thường, bọn họ chiếm lấy hai hành tinh với tỉ lệ thương vong cực thấp, còn giết chết người Lockra đáng ghét đến chẳng còn mảnh giáp.
Tôi cũng biết rất nhiều người, tỷ như ngài Fellini thân mến đây thèm đến rỏ dãi, bởi từ lâu thì ngài ấy đã muốn đi tè trên cái hành tinh này rồi độc chiếm nó cho riêng mình.
Nhưng mà…”
Fellini lại bị cô cà khịa lần nữa, những người khác lũ lượt im lặng, họ nhìn Carrie.
“Nhưng mà, căn cứ số 4 không phát động chiến tranh.” Carrie nói.
Những lời này giống như giọt nước rót chảo dầu, phòng hội nghị lập tức nổ tung.
“Không thể nào!”
“Sao lại thế được, không phải bảo tỉ lệ thương vong 10% sao?”
“Bọn họ di dân rồi mà ta…”
“Theo như tình báo bên chúng tôi, căn cứ số 4 thật sự không phát sinh chiến tranh.” Sheen đã đi lên phía trước, hắn dùng tia thần kinh nhấp vào bản số liệu rồi liên kết với chương trình Vi Não của chính mình.
Bản đồ dữ liệu thực tế ảo trong phòng họp lập tức đổi thành hình chiếu của căn cứ số 4.
Trên hình chiếu mới có hai hình dáng tinh cầu vẽ bằng nét chấm, đại biểu cho tinh cầu thuộc địa bọn họ mới vừa cướp được.
“Hai hành tinh đó vẫn thuộc sở hữu của người Lockra.
Nhưng căn cứ số 4 cũng di mấy vạn dân qua rồi.” Sheen nói, “Mười năm trước, chúng ta từng có mười mấy vụ xung đột cùng người Lockra.
Bọn họ chẳng hiền lành gì cho cam.
Thế nên phải có nguyên do khác đằng sau sự bất thường như vậy.
Chúng ta chưa có tình báo cụ thể hơn, nhưng đối với liên minh nhân loại chúng ta, hiển nhiên căn cứ số 4 đang che giấu chuyện gì đó quan trọng.”
“Mà điều này cũng không chứng tỏ được gì cả.” Có người phản đối, “Dù có bất thường đi chăng nữa, đó vẫn là sự mờ ám giữa căn cứ số 4 với chủng tộc ngoài hành tinh thôi.
Chúng ta nên tin tưởng bạn đồng hành của mình.”
“Chẳng hạn như?” Sheen liếc mắt nhìn người nọ một cái, “Như căn cứ số 2 à?”
Căn cứ số 2 từng là căn cứ thịnh vượng nhất liên minh tinh tế, cho tới lúc diễn ra chiến dịch tinh cầu Rose, nó đột ngột bị san thành bình địa bởi một đám người ngoài hành tinh, mấy chục vạn dân khi ấy không một ai may mắn sống sót.
Mà trong trận chiến đó, căn cứ số 4 chi viện trễ ba tuần.
Mọi người đột nhiên biến sắc, ngay cả lông mày Fellini cũng cà giật cà giật.
“Xem ra uy lực của chiến dịch tinh cầu Rose hãy còn đó, nhắc các vị nhớ kỹ căn cứ số 4 đã dũng cảm thế nào.” Sheen thu hồi tia thần kinh, ánh mắt hắn đảo qua mọi người rồi trịnh trọng nói, “Vẫn mong các vị có thể nhớ kỹ, tình cảm của tôi đối với thiếu úy Rhine cũng giống như sự trung thành với gia tộc Sylvie và căn cứ số 3 vậy, đều không thể lay chuyển.”
Hội nghị giằng co gần bảy tiếng đồng hồ, dưới chưởng đánh táo bạo của Carrie, mỗi người đều được đàm phán giao nhiệm vụ, hoặc là giảm thuế quan, hoặc là điều chỉnh tuyến đường bộ thương mại, thậm chí còn có người muốn đi viện trợ quân sự.
Chờ nhóm đại biểu rời khỏi, vị thống soái mới nhậm chức nào đó dang tay dang chân dựa vào trên ghế, lớn tiếng chửi tục: “Đệt”.
Sheen nhịn không được mà bật cười.
Hai năm xa cách, người chị anh dũng này vẫn bá đạo như cũ.
“Cười cái gì.” Carrie quay đầu lườm hắn, “Tên tạp chủng chạy tới quân doanh để trốn phiền nhiễu.”
“Hừ, thoải mái hơn chị rất nhiều mà.”
“Nghe nói chú mày tìm được một cậu bé.”
Sheen nghi hoặc mà nhướng mày: “Sao?”
“Một Omega giống hệt Rhine.” Giọng Carrie dịu đi một ít, “Thế nào, y chang luôn hả?”
Sheen nhớ đến lời đánh giá của Ellen.
“Không phải y chang đâu.” Sheen nói, “Chiều cao không chênh lệch lắm, tóc đều đen.
Nhưng Omega này chỉ biết đùa nghịch với hoa tươi, cực kỳ yếu ớt, mẫn cảm…!Còn ngốc nữa.”
“Ồ?” Carrie nhướng mày.
Sheen lập tức hiểu rõ ý cô, hai người đồng thời đứng dậy, đi đến phi thuyền tư nhân của Sheen.
Vào lúc này, sau khi Ulliel mẫn cảm yếu ớt biết rằng đêm nay thiếu tướng không quay về, cậu bèn tháo kính áp tròng bên mắt trái xuống.
Chiếc thấu kính có hoạ tiết tinh vân được cậu đặt sang một bên.
“…!Xác minh thành công.
Hoan nghênh ngài trở lại, thiếu tướng Lindon.”
“Điều tra danh sách lễ kỉ niệm liên minh.”
“Chấp hành điều tra, kết quả đã được gửi.
Ưu tiên cấp tối cao đối với nhân viên Carrie Sylvie của căn cứ, Lindon…”.