OMEGA CUỐI CÙNG - Chương 11: Chương 11
Lindon không ngờ Sheen sẽ thúc giục mình, điều này quả thật không giống tác phong của hắn.
“Tôi thay quần áo, lát nữa sẽ tới.” Lindon chờ bố online nên chưa muốn rời đi ngay bây giờ, “Chừng mười phút.”
“Cậu thay quần áo lâu đến vậy à?”
“Hết cách rồi.” Lindon nằm trên ghế dựa, bịa đặt lung tung, “Đêm nay họp với thiếu tướng, phải ăn mặc đàng hoàng một chút.”
Ứng phó với Sheen xong, cậu tập trung tinh thần vào Vi Não.
“Khỏi đi.” Sheen lại nói, “Tôi mang quần áo đến.”
Lindon: “…”
Lindon cảm thấy không thích hợp, cậu bèn ngắt kết nối với Vi Não, xoay người mở cửa.
Quả nhiên Sheen đang đứng ngoài cửa, trên tay cầm một chiếc áo choàng màu đen trông cực kỳ dày nặng.
“Tinh Điện về khuya rất lạnh, tôi đã sai người tặng quần áo cho mấy thủ hạ bên cậu rồi, đây là của cậu.”
Sheen đưa áo choàng cho cậu rồi quay người đi ra ngoài, nện bước có hơi vội vàng.
Lindon biết hôm nay vô vọng liên lạc với bố, nên thản nhiên khoác áo choàng vào, sau đó đóng cửa đuổi theo.
Không thể không nói, tuy quần áo của căn cứ số 3 thiếu tính thực dụng, song tạo hình lại cổ điển ưu nhã, chất liệu cũng đủ xa xỉ, đủ để chống đỡ với cơn rét lạnh ban đêm.
Bàn tay buông thõng của Lindon nhịn không được mà sờ tới sờ lui lớp lông xù xù đó.
Sheen quay đầu lại, thoáng liếc qua.
Lindon bình tĩnh buông tay, “Áo đẹp đấy.”
Sheen hơi ngẩn ngơ, hắn không trả lời.
“Tôi sờ cái logo gia tộc này này.” Lindon tốt bụng giải thích.
“Đó là do tôi muốn gắn máy nghe trộm với camera theo dõi lên nó.” Sheen nói, “Nếu cậu không yên tâm thì có thể cởi ra.”
“Sao lại không yên tâm?” Lindon nói, “Tôi đâu định làm cái gì.
Quá lắm cũng chỉ mặc nó tới phòng hội nghị để khoe với công tước Orson một tí.”
Con đường đến chính điện tối om im lìm, chỉ có ánh đèn của tàu du hành nơi xa lập loè theo quy luật.
Bỗng dưng Sheen dừng chân, hắn xoay người trong quầng sáng nhạt nhoà và nhìn Lindon một cách chăm chú.
Lindon trông thấy tia tức giận trên vẻ mặt lạnh lùng của hắn.
“Dù công tước Orson có suy nghĩ như thế nào đi nữa thì vẫn không ảnh hưởng đến kết quả bầu phiếu.” Sheen nói, “Chúng tôi vẫn ủng hộ việc đòi tiền bồi thường từ căn cứ số 4.
Nếu bên kia đưa ra điều kiện khoản đãi hơn, thiếu tướng Lindon, ước định buổi trưa giữa chúng ta cũng có thể bị vứt.”
Lindon thu hồi nụ cười vừa chớm nở, lẳng lặng dán mắt vào Sheen.
“Xét về cảm nhận cá nhân, tôi không thích cậu cho lắm.
Nhưng xuất phát từ lòng kính nể đối với căn cứ số 1, tôi sẵn lòng ưu tiên cho các cậu cơ hội đàm phán.” Sheen nói, “Hy vọng thiếu tướng Lindon có thể tỉnh táo mà nhận thức được điểm này.
Có đàm phán thành công hay không còn phải xem thành ý các cậu đưa ra nữa.”
Ý nằm ngoài lời, căn cứ số 3 kết minh cùng ai còn phụ thuộc vào bên nào đưa ra điều kiện hậu hĩnh hơn.
“Anh đang tống tiền à.” Lindon vô cảm nhìn Sheen.
“Chúng tôi rất vui khi được nhận lễ vật từ các bằng hữu xa gần.” Sheen thản nhiên liếc cậu, “Tất nhiên ngoại trừ cậu, Ulliel.”
Lindon – kẻ không được hoan nghênh đi bảy, tám vòng, bước qua nhiều cánh cửa lớn dày cộp, cuối cùng tiến vào văn phòng thống soái.
Carrie đã chờ sẵn ở đó, sau khi họ tới, cô tỉ mỉ đánh giá cậu một phen, “Thật sự rất giống.”
Lindon làm bộ nghe không hiểu, cậu quan sát quả cầu thuỷ tinh trên tay cô, bề mặt cảm ứng màu xanh lục của nó phát ra thứ ánh sáng đom đóm mỏng manh.
Sheen cũng chú ý đến sự khác thường ấy nhưng hắn không nói gì, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Carrie bước tới trước mặt Lindon.
“Chúng ta đi thẳng vào vấn đề luôn vậy.” Lindon nhanh chóng thu hồi tầm mắt, hành lễ một cách nho nhã, “Căn cứ số 1 chúng tôi mong được căn cứ số 3 ủng hộ, và với tiền đề này, thống soái nghĩ mình muốn gì?”
“Tiền.” Carrie tặng cậu ánh mắt tán thưởng, cô sảng khoái nói, “Tiền mặt hoặc hoặc tiền iridium tự nhiên*.”
*Iridium có số hiệu nguyên tử 77, ký hiệu Ir.
Là một kim loại chuyển tiếp thuộc nhóm bạch kim, cứng, màu trắng bạc, iridium là nguyên tố đặc thứ 2 (sau osmium) và là kim loại có khả năng chống ăn mòn nhất.
“Ý hay lắm.” Lindon mỉm cười, “Thống soái mà phủ quyết đề xuất bồi thường của căn cứ số 4, chúng tôi sẽ tặng riêng một khoản tiền hữu nghị qua thư tín cho căn cứ số 3.”
“So với đề xuất thì kim ngạch* bên nào lớn hơn?”
*Kim ngạch là tổng giá trị xuất siêu của tất cả những hàng hóa xuất khẩu của nhà nước hoặc một doanh nghiệp trong một thời kỳ nhất định; là quy đổi đồng bộ ra một tổ chức tiền tệ nhất định.
“E là cái trước.”
“Vậy tôi muốn đạt thành thoả thuận với căn cứ số 4.”
“Có lẽ chẳng chiếm được một đồng một cắc nào.” Lindon nói, “Chúng tôi cũng không định nhận.”
“Ể?” Carrie nâng cao giọng, nhìn cậu đầy kinh ngạc, “Các cậu muốn khởi xướng chiến tranh sao?”
“Kẻ có ý đồ gây chiến không phải là chúng tôi, cả tôi và chị đều hiểu rõ điều này.” Lindon nói, “Tuy lựa chọn như vậy sẽ khiến căn cứ số 4 được hời như ý muốn, nhưng chịu thôi, chẳng còn cách nào khác, tôi là tướng quân, không phải chính trị gia.”
Câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Carrie.
Cô vẫy tay, bảo Lindon ngồi nghỉ trên ghế sofa dành cho khách, còn mình thì bước hai bước trong văn phòng.
“Nói thật nha thiếu tướng Lindon, không một ai mong muốn chiến tranh xảy ra cả, mặc dù chúng tôi thường xuyên đối mặt.” Carrie nói, “Nhưng từ chối căn cứ số 4 nghĩa là chúng tôi đang đứng ở phe đối lập với bọn họ, và đó không phải là thứ mà chúng tôi muốn thấy.”
“Thực lực bên cô cũng chẳng hơn kém bao nhiêu so với căn cứ số 4, tại sao lại sợ bọn họ?” Lindon nói, “Nếu chúng ta liên hợp, căn cứ số 4 không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
“Đây chỉ là khả năng có thể nhất thôi.
Còn một khả năng có thể khác là chúng tôi xích mích với bọn họ trước, đấu đá nội bộ rồi tàn sát lẫn nhau.
Trong khi đó căn cứ số 1 các cậu tránh ở hằng tinh xa xôi kia, thầm nhủ hai kẻ ngớ ngẩn này cuối cùng cũng đánh nhau rồi.”
“Căn cứ số 1 sẽ không ruồng bỏ lời hứa.” Lindon nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Chị biết chúng tôi đã mất mát những gì trong chiến dịch tinh cầu Rose mà.”
“Chính vì nguyên nhân đó, ai biết được liệu các cậu có vì hối hận mà ảnh hưởng tới lựa chọn sau này hay không.” Carrie thở dài, “Tôi sẽ không lấy căn cứ của mình ra mạo hiểm cho dù chỉ có 1% nguy cơ.
Lindon, tôi tin rằng cậu cũng giống tôi.”
Lindon đối mắt với Carrie, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Thái độ của Carrie đã rất rõ ràng, điều kiện mà căn cứ số 1 đưa ra vẫn chưa đủ để cô thay đổi lập trường trung lập của chính mình.
Còn việc đồng thời ủng hộ đề xuất của căn cứ số 1 với số 4, ngoài ăn hời từ hai phe, cũng là để tránh hiềm nghi.
Tuy nhiên, chỉ cần căn cứ số 4 chi trả tiền nợ là căn cứ số 1 có thể mua osmium trước rồi tìm cách thức tỉnh đám binh lính cuối cùng.
Như thế thì nếu lỡ tới lúc bắt buộc phải đánh, sức chiến đấu bên họ sẽ tăng thêm đáng kể.
“Bây giờ chúng ta bàn tới điều kiện buổi trưa của cậu.” Carrie nói, “Căn cứ số 1 có thể cung cấp bao nhiêu viện trợ quân sự?”
Lindon tập trung sự chú ý, nghiêng đầu suy nghĩ: “Bên chị muốn bao nhiêu?”
“Hai tinh cầu tài nguyên để trú binh.”
“Một thôi.” Lindon nói, “Tinh cầu tài nguyên số 3 ở gần tinh cầu tài nguyên số 2 trực thuộc căn cứ số 4, chiến sự tương đối nhiều và cần nhiều nhân thủ hơn.”
“Cậu có chuẩn bị mà đến nhỉ.” Carrie đánh giá cậu, tinh cầu tài nguyên số 2 là quặng osmium, căn cứ số 4 giếm nó như bảo bối, người ở các hành tinh khác cũng nhớ thương nó đến tàn nhẫn.
Lindon thản nhiên nhìn lại cô: “Như thế nào?”
“Thành giao.” Carrie nhướng mày, sau đó mỉm cười, “Chúc mừng cậu, cuộc trò chuyện vừa rồi rất vui vẻ.
Bây giờ chắc tôi để em trai tôi tiếp cậu vậy.”
Cô nói xong thì vẫy tay, đoạn đi ra ngoài.
Sheen bước vào trong ánh nhìn ngỡ ngàng của Lindon, kèm theo một quả cầu màu xanh lục cầm trên tay, tiếp đó bỗng “cạch” một tiếng, hắn khoá cửa lớn lại.
Mí mắt Lindon đột nhiên cà giựt cà giựt khi trông thấy quả cầu xanh tròn kia.
Là một món đồ nhận dạng sinh vật, lúc này có vài con ấu trùng vàng rực rỡ đang nằm bò trên đó.
“Ngoài cây trúc đào, nhộng vàng còn thích gặm cây thuốc câu đằng.
Thật không khéo, chiếc máy bay không người lái mà căn cứ các cậu dùng để truyền tin lại là chiếc vận chuyển cây câu đằng.” Sheen đặt máy nhận dạng ở phía đối diện Lindon, “Chúng tôi rất biết ơn ông Fellini vì đã áp dụng kỹ thuật tiên tiến như thế vào máy bay không người lái.”
Lindon lãnh đạm quan sát máy nhận dạng, “Tôi không hiểu ý anh.”
“Chúng tôi đã phục chế băng keo dán tay, tóc giả và thấu kính mà Ulliel dùng, sự thật chứng minh những thứ này đều chưa từng tiếp xúc với máy bay không người lái.
Vả lại thời gian ở cửa hàng bán hoa không đủ để cậu mày mò chiếc thứ hai.” Sheen rút súng lục ra, họng súng đen ngòm hướng về phía Lindon, “Thiếu tướng, một khi máy này nhận dạng thành công, tôi sẽ xử cậu ngay lập tức.”
“Quả đúng là sự cố ngoại giao trọng đại.” Lindon ngẩng đầu, lợi dụng áo choàng che lấp, đôi tay cậu chạm vào con dao găm giấu ở thắt lưng.
“Chúng tôi sẽ không dung tha cho gián điệp.” Sheen khều nhộng vàng ra rồi ấn nút nhận dạng.
Quả cầu xanh lục phát ra ánh huỳnh quang, sau đó tiến hành rà quét đối với Lindon, âm thanh máy móc đồng thời vang lên.
【Bắt đầu kiểm tra đặc điểm ngoại hình của người này – chiều cao phù hợp, khuôn mặt phù hợp, dáng đầu phù hợp…】
“Nếu anh nhận nhầm thì sao?” Vẻ mặt Lindon lo lắng, “Căn cứ số 3 chịu bồi thường chứ?”
“Tự tôi trả.”
“Đồng ý với bất kì yêu cầu nào của tôi sao?”
【…!Dáng mũi phù hợp, nhóm máu phù hợp…】Máy móc tiếp tục đọc từng chỉ số.
Lindon híp mắt.
【Màu da phù hợp…】
“Có thể, nhưng xem ra cậu không được hưởng cơ hội này.” Sheen đặt ngón cái lên cò súng, lạnh lùng nói.
Lindon nhướng mày, tầm mắt đảo qua vách tường bên phải Sheen, nơi đó có hai chỗ nhô ra có thể bám lấy, nhưng tốc độ phản ứng của Sheen thì…!Ánh nhìn của cậu lại dịch chuyển, và rồi dừng trên ghế sofa…!
Nhưng chỉ một giây trước khi cậu kịp hành động, quả cầu xanh lục bất chợt phát ra âm vang dị thường.
【Tít tít – vân da không phù hợp…】
…!
Sheen ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn cái máy kia.
Quả cầu xanh lục không có gì khác lạ.
【Tít tít – đặc điểm giới tính 2 không phù hợp, xin nhắc lại, đặc điểm giới tính 2 không phù hợp…】Máy nhận dạng giống như bị trục trặc vậy, nó liên tục nhắc nhở rằng lựa chọn không phù hợp.
【Kết luận, kiểm tra đặc điểm ngoại hình thất bại.】
Sheen: “???”
Lindon: “…” Cậu che giấu sự kinh ngạc chợt loé rồi biến mất nơi đáy mắt, lặng lẽ thả con găm về, tặng cho chiếc máy kia một cái nhìn suy tư.
Sau hồi lâu khiếp sợ, Sheen từ từ ngẩng đầu quan sát cậu.
“Nhìn không ra nha, khẩu vị của thiếu tướng thật là…!hoang dã.” Lindon dùng vẻ mặt phức tạp dòm hắn, “Omega cũng chưa thoả mãn được anh sao?”
Lúc này Sheen chỉ muốn chửi thề như Carrie, nhưng hiển nhiên, dù là máy móc có vấn đề hay nguyên nhân nào khác, hiện tại đều không kịp nghiên cứu nữa.
Hắn dán mắt vào Lindon, tuy khó chịu trong lòng nhưng vẫn cất súng lục đi.
“Nếu hiểu lầm đã được giải quyết,” Lindon lên tiếng, “Vậy tôi có một yêu cầu.”
Sheen: “Nói.”
“Cái gì cũng được hả?” Lindon hỏi.
“…” Sheen hơi cau mày vì giọng điệu tuỳ tiện ấy, nhưng hắn không phủ nhận.
Lindon gật đầu hài lòng: “Thế thôi tôi không khách khí nữa.
Bữa nay không đủ thời gian rồi, tối mai đi, anh hãy mặc ít lại…”
Sheen: “…”
“…! Để cùng tôi lén đến thăm khách quý của căn cứ số 4.” Lindon rời khỏi sofa, “Tôi chẳng tin bọn họ chịu kể tường tận về tinh cầu thuộc địa mới đâu.”
Kiểu đề tài đứng đắn đột nhiên xông ra này làm Sheen ngây người trong chốc lát, chờ đến khi hiểu được, sắc mặt hắn càng khó nhìn hơn.
“…!Cậu có thể nói thẳng là định trộm thứ gì đó.”
“Chỉ nhìn thử thôi.” Lindon quay lưng rời khỏi, khi lướt qua Sheen, cậu bỗng dừng chân và từ tốn nói, “Còn nữa, nếu đã gỡ bỏ hiểu lầm thì mong thiếu tướng hãy tự trọng.
Lần sau mà tôi lại nghe anh gọi cái tên Ulliel, đừng trách tôi không khách khí.”
Sheen ngoảnh mặt sang, trông thấy gương mặt vô cùng quen thuộc kia nở nụ cười kiêu ngạo, nghênh ngang bước đi.
Cánh cửa lớn đóng thật mạnh sau lưng.
Lindon đi được đoạn đường rất xa bên ngoài cung điện thì mới dừng bước, hít một hơi thật sâu.
Gió lạnh thấu xương luồn vào cổ áo đã hong khô tầng mồ hôi mỏng vừa nãy.
Lindon lắc đầu, cậu đưa mắt nhìn bầu trời Tinh Điện, nơi có những vì sao lấp lánh.
“Tổ 2 gọi thiếu tướng.” Trên đường dây Vi Não, kênh đặc biệt đột nhiên nhắc nhở.
“Tôi đây.” Lindon trả lời, “Kết quả thế nào?”
“Như ngài dự đoán, đúng là thiếu úy Rhine mất tích một tháng trước, trùng với khoảng thời gian ngài bị tập kích.
Lúc ấy ngài trốn thoát bằng phi thuyền của thống soái Carrie.
Thiếu tướng có muốn nhận tư liệu chia sẻ không?”
“Được.” Lindon nói.
Một số tin tức lập tức xâm nhập vào ý thức của Lindon.
“Nếu phỏng đoán một cách hợp lý thì thiếu úy Rhine đã chủ động thay thế ngài.
Nhưng chúng tôi không cách nào tìm ra vị trí của anh ta.
Anh ta cũng không ở trong phạm vi ba căn cứ lớn.” Tổ trưởng tổ 2 báo cáo.
“Đã biết.
Hiện tại nhiệm vụ có thay đổi, ngày mai tổ 2 rời khỏi Tinh Điện trước, lấy thân phận dân du cư để tra xét hai hành tinh mới bên căn cứ số 4.” Lindon nói, “Nếu có thể, hãy phá hư luôn điểm giao dịch của người Lockra.”
“Dạ rõ.” Tổ trưởng tổ 2 nói, “Sau khi tiến vào vũ trụ, chúng tôi sẽ reset Vi Não, xoá logo căn cứ, ngắt liên lạc với căn cứ cho đến lúc nhiệm vụ thành công.”
“Tốt.” Cổ họng Lindon căng cứng, “Dù sao cũng phải chờ các cậu trở về.”
Mấy năm gần đây, phần lớn binh lính chấp hành nhiệm vụ đặc thù đều hoàn thành nhiệm vụ, song lại không một ai sống sót.
“Cảm ơn thiếu tướng đã bầu bạn.” Khoảnh khắc ngắn ngủi trầm mặc trôi qua, ý thức của mười hai người đồng thời truyền đến một cách trịnh trọng, “Nguyện cầu cho căn cứ chúng ta vĩnh viễn trường tồn.”.