NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU - Chương 9:
Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Bước chân Lam Nhiễm có chút hỗn loạn từ trong phòng chạy ra.
Môi nàng mím chặt, tay chống trên bàn.
Nàng nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của Dung Khanh thì tâm loạn như ma.
“Mình không phải là chưa từng thấy thân trên của nam tử mà.
Ở hiện đại, nam tử thân trên trần trụi là chuyện bình thường.”
Lam Nhiễm nghĩ đến thế giới này có nhiều thành kiến với nam tử, nàng đau lòng khi Dung Khanh phải chịu những sự việc kia.
Lam Nhiễm cũng là ở cô nhi viện lớn lên.
Đột nhiên nàng nhớ tới lúc đến cô nhi viện làm tình nguyện có gặp một đứa bé trai mắc bệnh bạch cầu.
Nó ngoan ngoãn làm cho tim người ta đau thắt lại.
Nghĩ đến đây, tâm Lam Nhiễm bình phục, trong mắt khôi phục thanh đạm như xưa.
Nàng nhìn bày một bàn đầy y thư, đôi mắt lóe lóe, cầm bút bắt đầu nhớ lại phương thuốc.
Dung Khanh hoảng hốt nằm trên giường, giơ tay che mắt, khóe miệng kìm không được mà cong lên.
“Không ngờ tới lần này ra ngoài còn có thể gặp người mình thích.
Nếu có thể đem Lam Nhiễm hồi trên kinh..”
“Nàng hẳn là thích mình rồi.
Nhưng hôm nay mình mới biết được mình thích nàng.
Thân là nam tử thẳng thắn, nếu Lam Nhiễm chính miệng nói mình liền cố mà tiếp thu vậy.”
Mặt Dung Khanh đỏ lên, cầm chăn che mắt, khóe miệng ngăn không được mà cong lên.
Buổi tối tâm tư hai người khác nhau.
Ở trăm dặm ngoài huyện thành, Ngụy Phủ, nhiều ngày Lộng Nguyệt lo lắng hãi hùng.
Bên ngoài thì hắn nói dối là về nhà chăm sóc mẫu thân bệnh nặng, ai biết là hắn sợ mình nhiễm ôn dịch.
Vùng ngoại ô, hắn thuê một phòng ở mấy ngày.
Đã bắt đầu có bệnh trạng sốt cao, Lộng Nguyệt cảm thấy trên người nóng lên, sờ trên tay thì đã hiện lên mụn.
Lộng Nguyệt mờ mịt quỳ trên mặt đất.
Hắn kinh sợ ôm chính mình, mặt trắng bệch, môi run run.
Trong chốc lát hắn nghênh ngang cười to, chốc lát lại khóc lớn:
– Ta không muốn chết, không muốn chết.
– Đều là Ngụy Cung ép ta.
Nếu không phải tại Lam Nhiễm, Ngụy Cung sẽ không ép ta, ta cũng sẽ không nhiễm ôn dịch.
Ta sẽ không buông tha các người.
Các ngươi đều phải chôn cùng ta.
Lộng Nguyệt lê thân mình tàn phế từ cửa sau vào.
Hắn lén lút vào phòng thay đồ của Ngụy Cung, cầm một mảnh nhỏ quần áo nhét vào tủ đồ của Ngụy Cung.
Hắn lẳng lặng đóng cửa lại, mặt xám như tro tàn:
– Ta chết, ngươi cũng đừng sống.
Lúc này hẳn là đêm khuya nhưng kỳ quái chính là Ngụy Cung không có trong phòng.
Loáng thoáng có thể nghe được tiếng mắng nhiếc ác độc cùng tiếng quất roi trong một gian phòng nhỏ cách đó không xa.
Trong thôn Thanh Lạc, gà trống gáy khi trời vừa sáng, thường còn có thể nghe được tiếng chim kêu thanh thúy.
Khung cảnh đồng ruộng hòa thuận vui vẻ.
Sáng sớm, Dung Khanh mặc quần áo xong xuôi, đẩy cửa đi ra thì nhìn thấy Lam Nhiễm như tiên đang lẳng lặng mài thuốc bột.
Bên cạnh còn có một đứa nhỏ đang chăm chú nhìn Lam Nhiễm làm.
Thời gian Tiểu Như ở thôn Thanh Lạc cũng không ít.
Tuy là thân hình vẫn nhỏ gầy nhưng đầu tóc khô vàng đã có chút màu sắc, tinh thần phấn chấn tràn ngập hơi thở thiếu niên.
Tiểu Như nhìn Dung Khanh thì mắt mở to.
Đột nhiên nó đứng lên, vẫy vẫy tay:
– Hồ Lô Đường ca ca, ngươi dậy rồi sao? Mặt trời đều phơi mông rồi kìa.
Thật xấu hổ quá đi.
Dung Khanh nhìn mặt trời, miệng trừu trừu.
Ở trong cung, chàng chưa từng dậy sớm như vậy bao giờ.
Từ trước đến nay chàng không thích nho học buồn tẻ vô vị, thứ tốt nhất đối với chàng là võ học.
“Lâu quá không dùng roi, tay quả thật ngứa ngáy.”
Dung Khanh kìm xuống tâm trạng muốn đánh đứa nhỏ này một trận.
Chàng nhìn về phía Lam Nhiễm, rồi vuốt quần áo, sau đó lại lấy ra gương nhỏ nhìn bản thân: “Ừm, hoàn mỹ.”
Lam Nhiễm nhàn nhạt đối mắt cùng Dung Khanh.
Dung Khanh cảm thấy hô hấp đang dừng lại.
Tối hôm qua, chàng suy nghĩ kế hoạch làm cho Lam Nhiễm bày tỏ tâm ý với chàng.
Tối qua, Lam Nhiễm bình phục tâm trạng: “Mình cảm thấy mình hẳn là bị bệnh rồi.
Dung Khanh là một đứa trẻ choai choai, trên người còn phát sinh sự việc như vậy cũng đã đủ làm lòng người rét lạnh rồi.
Đem nó làm đệ đệ của mình thì nhất định phải chăm sóc thật tốt.
Huống chi nó lại còn là người bệnh nữa.”
Lam Nhiễm đứng dậy, khóe miệng cong lên:
– Thức rồi thì đi ăn sáng thôi.
Dung Khanh mỉm cười kinh diễm:
– Được, Lam Nhiễm tỷ tỷ.
Mắt Lam Nhiễm lóe sáng, nàng khẽ “Ừ” một tiếng, mặt có chút hồng.
“Bị người kêu tỷ tỷ cảm giác đúng là rất tuyệt.”
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm bộ dáng, môi nhẹ cong.
Trong lòng Dung Khanh như được nhấc bổng lên.
“Quả nhiên mình vừa ra ngựa thì Lam Nhiễm liền thẹn thùng.
Nghĩ xem ở kinh thành mình được những quý nữ kia theo đuổi, chỉ tùy tiện cười thì trân bảo gì cũng đều đưa tới.
Mình không hổ là đệ nhất nam tử Bắc Hoa mà.”
Dung Khanh ngồi một bên gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của Lam Nhiễm.
Xong Việc thì chàng cúi đầu, nắm chặt đũa, trộm ngắm Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm nhìn hành động của Dung Khanh cũng không nghĩ nhiều liền ăn hết.
Dung Khanh nhìn Lam Nhiễm ăn xong, trong lòng vui mừng.
Quanh người chàng như tràn ra những đóa hoa, mặt mày thư thả ra.
Tiểu Như ngồi đối diện chỉ cảm thấy tai đỏ lên, vùi đầu ăn cơm.
Lam Nhiễm nghĩ nghĩ, gắp một ít rau xanh để trong chén Dung Khanh, ngay thẳng nói:
– Thân thể ngươi yếu đuối, ăn nhiều đồ ăn vào.
Tiểu Như hận không thể chui vào hầm ngầm, “Lam Nhiễm tỷ tỷ thật là một người xấu mà.
Ta đây ở đâu chứ? Nói cái gì là giữa tỷ với Hồ Lô Đường ca ca không phải quan hệ phu thê, vậy mà buổi sáng lại gắp cho đối phương đồ ăn.
Hừ, lừa người!”
Tuổi của Tiểu Như cũng không nhỏ, chỉ là dọc đường đi tị nạn dinh dưỡng không đủ vì vậy dẫn đến cái đầu hơi nhỏ.
Tiểu Như chớp chớp mắt, liếc mắt một cái, trong lòng mừng thầm: “Hồ Lô Đường ca ca là người thiện tâm mỹ, Lam Nhiễm tỷ tỷ thì y thuật tuyệt vời, tiên nhân chi tư.
Nhìn qua thật là đẹp mắt, quá xứng đôi.”
Lam Nhiễm gắp đồ ăn cho Dung Khanh cũng chỉ là xuất phát từ phản xạ.
Ở hiện đại gắp đồ ăn đối phương cũng là chuyện rất bình thường.
Mặt Dung Khanh phiếm hồng, chàng tinh tế ăn rau xanh.
Chàng không biết là rau xanh lại ăn ngon đến vậy.
Tiểu Như nhìn quanh thân Dung Khanh tỏa ra nhiều đóa hoa, còn Lam Nhiễm thì bình thường liền có chút âu sầu.
Nhiều ngày ở chung Tiểu Như đã nhìn ra: “Hồ Lô Đường ca ca thích Lam Nhiễm tỷ tỷ, còn Lam Nhiễm tỷ tỷ thì không thấy.”
Tiểu Như nhìn Dung Khanh, trong lòng quyết tâm: “Hồ Lô Đường ca ca, vì ơn hồ lô đường, Tiểu Như cũng sẽ giúp ngươi.”
Dung Khanh cơm nước xong thì ra sân duỗi duỗi người.
Tiểu Như vòng lấy eo của chàng, chui ra, mắt nhìn thẳng Dung Khanh hỏi:
– Hồ Lô Đường ca ca, ngươi thích Lam Nhiễm tỷ tỷ sao?
Sắc mặt Dung Khanh cứng đờ, nhanh chóng che miệng Tiểu Như lại.
Chàng quay đầu liền nhìn thấy Lam Nhiễm đang xem sách thì nhẹ nhàng thở ra, mặt đỏ bừng nói:
– Ai, ai nói ta thích nàng? Ta mới không có thích.
Tiểu Như tỏ ra bất đắc dĩ nói:
– Ai, thì ra là vậy.
Hôm nay còn có một ca ca muốn tìm Lam Nhiễm tỷ tỷ nữa.
Dung Khanh đỏ mặt, ngón tay nhịn không được mà xoay vài vòng, cúi đầu:
– Ta thích nàng.
“Thật ra nàng cũng thích ta.”
Tiểu Như nghe vậy thì cười, ôm cánh tay Dung Khanh lúc ẩn lúc hiện:
– Ta biết mà.
Dung Khanh cười phong hoa, đưa ra ngón tay, nhỏ giọng nói:
– Đây là bí mật giữa ca ca cùng Tiểu Như nha.
Tiểu Như gật gật đầu.
Lan Hỉ mới từ ngoài ruộng trên đường trở về, liền đụng phải Tô Lạc cùng thôn.
Tô Lạc nôn nóng đỡ Tô mẫu, thấy Lan Hỉ thì mắt đỏ bừng:
– Lan Hỉ tỷ.
Lan Hỉ quýnh lên, cái cuốc cầm trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất, ậm ừ nói:
– Đây là bị làm sao vậy?
– Lan Hỉ tỷ, mẹ của ta lên núi săn thú bị rắn cắn.
Lan Hỉ vội vàng ném cái cuốc xuống, vội vàng cõng Tô mẫu đi.
A Ngưu tiêu điều lẳng lặng mang túi lảo đảo lắc lư đi tới.
Từ khi gặp Lam Nhiễm và Dung Khanh một lúc kia sau bất kể A Ngưu làm cái gì cũng đều uể oải, ỉu xìu.
A Ngưu thấy mẫu thân mình cõng lão thẩm nhà hàng xóm thì vội vàng đi đến:
– Mẹ ơi, có chuyện gì sao?
Lan Hỉ thở hổn hển nói:
– Nhanh chạy đi tìm Lam thần y, có người bị trúng độc.
Mặt A Ngưu trắng bệch, vội vàng chạy về phía nhà Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm đang ngồi ở trong viện cau mày suy tư mấy vị thuốc cuối cùng.
Dung Khanh ngồi bên cạnh, nghịch mấy lá thảo dược, thỉnh thoảng lại nhìn thịnh thế tiên nhan của Lam Nhiễm.
Dung Khanh véo má, nhìn sườn mặt Lam Nhiễm, có thể nghe thấy tiếng lật sách.
A Ngưu vừa đến thì thấy một màn này.
Ánh mắt chàng buồn bã: “Tuấn nam mỹ nữ, quả là thế gian này xứng đôi.”
A Ngưu lắc lắc đầu, đẩy cửa ra, thở phì phò:
– Lam thần y, không tốt rồi, trong thôn có người bị trúng độc.
Lam Nhiễm buông sách trong tay, ngước mắt liền nhìn thấy hành động của Dung Khanh thì nhỏ giọng nói:
– Nếu ngươi nghịch như vậy thì thảo dược sẽ bị ngươi đùa chết đó.
Mặt Dung Khanh đỏ lên, thu tay lại, đứng dậy.
Chàng nhìn A Ngưu, gật gật đầu.
A Ngưu biết người này nhưng chưa nhìn chính diện bao giờ.
Mặt mày Dung Khanh như họa, môi đỏ hé mở, da như ngưng chi, đôi mắt chứa lệ sắc, càng gần càng khiến người kinh diễm.
Dung Khanh hướng A Ngưu mỉm cười.
Tai A Ngưu đỏ lên, ngơ ngác nắm góc áo.
Tiểu Như biết Lam Nhiễm muốn đi khám bệnh tại nhà nên liền đem hòm thuốc của nàng mang đến.
Lam Nhiễm xoa đầu Tiểu Như, nhỏ giọng nói:
– Hôm nay phải tập viết cho tốt, chờ ta trở về sẽ kiểm tra.
Tiểu Như giơ tay nhỏ lên cao, khuôn mặt nghiêm túc:
– Đã biết, sư phụ.
Lan Hỉ cõng Tô mẫu về nhà mình.
Bà nhìn trên cánh tay Tô mẫu có máu độc thì vội vàng đi tới đi lui.
A Ngưu đem Lam Nhiễm và Dung Khanh cùng qua nhà.
Lam Nhiễm bước vào cửa nhìn Lan Hỉ rồi nói thẳng:
– Người thế nào rồi?
Lan Hỉ chỉ có thể nói tóm gọn, bà nhìn thấy Dung Khanh theo sau nàng thì tức khắc hít vào một hơi:
– Lam thần y, vị này là?
Dung Khanh gật đầu, khom người hướng Lan Hỉ:
– Đa tạ ân cứu mạng của đại nương, A Ngưu huynh.
Mắt Lan Hỉ trợn to, mặt lộ vẻ kinh ngạc:
– Ngươi chính là người mà A Ngưu cõng về.
Dung Khanh mỉm cười, chàng nhìn mi mắt của Lam Nhiễm có chút ngưng trọng.
Lam Nhiễm bắt mạch cho Tô mẫu, sắc mặt khẽ biến:
– Là trúng độc lâu ngày, nhiều lần di chuyển.
Sắc mặt Tô Lạc trắng bệch, giọng nói run rẩy:
– Mẫu thân bị rắn độc cắn đã một nén nhang canh giờ rồi.
Ta sốt ruột quá nên đem mẫu thân về.
Lam Nhiễm nghe vậy, vén quần áo lên, cầm dây thừng quấn quanh cánh tay Tô mẫu.
Nàng cầm con dao nhỏ rạch chữ thập, dần dần có máu đen chảy ra.
Lam Nhiễm thở phào nhìn về phía Tô Lạc:
– Ngươi có thấy rắn cắn Tô mẫu là loại nào không?
Tô Lạc run rẩy, mơ hồ lẩm bẩm:
– Ta cũng không thấy rõ.
Ta chỉ nhìn thấy trên thân rắn có một mảng màu đỏ..