NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU - Chương 33:
Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Tạ Quân nói chuyện với Lam Nhiễm rất vui.
Lúc rời đi, bà còn có chút bất đắc dĩ cùng kỳ vọng.
Tạ Đình Ngọc chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn Lam Nhiễm:
– Lam Nhiễm tỷ, ngươi nói xem, trên đường có phải tỷ của ta gây rất nhiều phiền toái cho ngươi không?
Lam Nhiễm ngây người, lắc đầu.
Tạ Đình Ngọc quay đầu nhìn Tạ Tĩnh Hoa đang vẽ xoắn ốc trên mặt đất thì nổi da gà một trận.
Đột nhiên chàng nhớ tới lúc trước Dung Khanh có hồi âm cho mình.
Trong thư nói đến việc người Dung Khanh thích đẹp bao nhiêu, tốt bao nhiêu làm cho Tạ Tĩnh Ngọc tưởng rằng Dung Khanh bị kích thích mới như vậy.
Nhưng bây giờ chàng cảm thấy đây là sự thật.
Tạ Đình Ngọc tò mò quan hệ giữa hai người nên hỏi trắng ra:
– Ngươi và Dung Khanh đang ở bên nhau?
Lam Nhiễm đang uống trà nghe Tạ Đình Ngọc hỏi thì nghẹn lại.
Nàng nhanh chóng cầm khăn tay lau khóe môi, không mất mặt mũi, tai ửng đỏ, tay run run:
– Công tử vì sao hỏi ra lời này?
Tạ Đình Ngọc chán đến chết chống mặt ngáp:
– Không có gì.
Ta chỉ quan tâm đến hôn nhân đại sự của biểu đệ thôi.
Lam Nhiễm nhấp môi, sửng sốt trong chốc lát nói:
– Ừ, ta và chàng ở bên nhau.
Tạ Đình Ngọc không ngờ là Lam Nhiễm sẽ nói trắng như vậy.
Có rất ít nữ tử nguyện ý thừa nhận có tình yêu với nam tử.
Tạ Đình Ngọc nhìn về phía Lam Nhiễm đang mân mê chén trà, mi mắt tú lệ như tiên.
Chàng nhớ đến danh xưng đệ nhất nữ quân Cố Cẩn Du cũng không bằng người phong hoa tuyệt đại trước mắt.
Người này hấp dẫn sự chú ý của Dung Khanh cũng là chuyện bình thường.
Tạ Đình Ngọc nhẹ nhàng đứng lên, váy áo theo gió phấp phới, khuôn mặt thanh nhã nghiêng qua một bên:
– Hy vọng ngươi có thể chăm sóc thật tốt cho Dung Khanh.
Bây giờ ngươi đã vào kinh rồi thì phải chuẩn bị sẵn sàng bước vào vũng bùn này.
Cung yến đêm nay phải cẩn thận Thương Chi quý quân.
Lam Nhiễm ngước mắt thì thấy bóng dáng Tạ Đình Ngọc không biết từ khi nào đã đi tới dưới rừng trúc.
Tiểu Như ngẩng đầu nhìn về phía Lam Nhiễm nhẹ giọng nói:
– Sư phụ, sư phụ.
– Ừm, chuyện gì?
Mặt Tiểu Như đỏ bừng, xấu hổ che bụng lại:
– Sư phụ, ta đau bụng nhưng không tìm thấy nhà xí.
Lam Nhiễm:
* * *
Ở đại điện trong cung, Dung Khanh thay trang phục của hoàng tử, ung dung hoa quý.
Chàng đem khí chất hoàng gia phô bày vô cùng nhuần nhuyễn.
Gương mặt tinh xảo hoàn mỹ, cứng nhắc nhìn về phía Thương Chi quý quân ngồi trên ghế:
– Nhi thần gặp qua mẫu hoàng, gặp qua mẫu hoàng.
Đôi mắt Chiêu Hòa Đế dừng trên người Thương Chi quý quân, lấp lánh không để ý mà nói:
– Đứng lên đi.
Thương Chi quý quân thấy Chiêu Hòa Đế và Dung Khanh có chút lãnh đạm thì không kìm được mà đắc ý nhưng trên mặt lại mỉm cười dịu dàng.
Ông ta giơ tay vỗ vỗ Chiêu Hòa Đế:
– Bệ hạ, Khanh nhi mới về, dọc đường đi hẳn là mệt nhọc lắm.
Không ngại thì người cho Khanh nhi đi nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay còn phải tham gia cung yến nữa.
Chiêu Hòa Đế đạm mạc, không kiên nhẫn xua xua tay.
Dung Khanh gật đầu, hướng Chiêu Hòa Đế đáp lễ cáo lui.
Lúc ra đại điện, Dung Khanh âm trầm, tay nắm chặt, hướng về phía cung Phượng Dương mà đi.
Thương Chi quý quân làm nũng:
– Bệ hạ, thần hầu nghe nói Y Tiên kia tuyệt thế chi tư, phong hoa tuyết nguyệt.
Bây giờ, Tinh nhi cũng đã đến lúc định hôn ước.
Bệ hạ, người xem.
Đôi mắt Chiêu Hòa Đế hơi lóe.
Bà giơ tay ôm eo yêu dã của Thương Chi quý quân, dịu dàng nói:
– Không ngờ Thương nhi của ta lại có tin tức nhanh vậy đấy.
Tinh nhi tuổi còn nhỏ.
Không vội, trẫm còn tiếc lắm, cũng không thể tiện nghi người lạ được.
Thương Chi quý quân rũ mắt, tàn nhẫn cùng không cam lòng.
Nhưng ông ta nghĩ đến đế hậu hiện tại vẫn nằm trên giường bệnh, ngay cả Thái nữ và Dung Khanh đều mất dần sự yêu thương của bệ hạ thì Thương Chi quý quân rất đắc ý.
Trong lúc Thương Chi quý quân nghĩ lung tung thì trong mắt Chiêu Hòa Đế thoáng hiện chán ghét cùng sát ý.
Lúc này tâm tình của Dung Khanh vô cùng hồi hộp.
Đã rất lâu chàng không nhìn qua phụ hậu.
Khi đi đến cung Phượng Dương, chàng gặp Dung Cùng.
Dung Khanh vui vẻ, bước nhanh ôm chặt lấy Dung Cùng nức nở:
– Hoàng tỷ.
Dung cùng nhìn thấy Dung Khanh thì cục đá trong lòng đã rơi xuống không ít.
Nàng giơ tay trấn an Dung Khanh.
– Hoàng tỷ, phụ hậu hiện thế nào rồi?
Sắc mặt Dung Cùng vốn dĩ đạm nhiên nhưng đột nhiên trầm xuống.
Giọng nói của nàng âm trầm:
– Tình trạng của phụ hậu không tốt lắm.
Đã nhiều ngày mà người vẫn không tỉnh, thời gian ngủ say càng ngày càng dài.
Mặt Dung Khanh trắng bệch.
Chàng nhấc chân đi vào cung Phượng Dương.
Chàng thấy Tạ đế hậu xanh xao, thân hình gầy guộc nằm trên giường.
Mu bàn tay nổi đầy gân xanh, làn da trắng dọa người, đôi môi khô khốc tái nhợt.
Trong lòng Dung Khanh đau đớn.
Chàng bước loạn, tê liệt ngã xuống mép giường.
Chàng nắm chặt tay Tạ đế hậu, không nói một lời nào.
Dung Cùng vốn là Thái nữ nên không cho phép có cảm xúc lộ ra ngoài.
Nàng trầm giọng nói:
– Phụ hậu vẫn luôn không ăn cơm.
Thời gian qua đều là dùng cháo trắng.
Dung Khanh nắm chặt tay Tạ đế hậu.
Mặt chàng lạnh lùng, nhẹ giọng nói:
– Hoàng tỷ, khi nào chúng ta mới có thể giải quyết Thương Chi quý quân?
Thái Nữ nghe vậy thì chấn động.
Nàng thấy Dung Khanh lộ vẻ ghét cay ghét đắng, bất đắc dĩ nói:
– Khanh nhi, đệ biết mẹ của Thương Chi quý quân là Lan úy công mà.
Trong tay bà ta có 30 vạn tinh binh là một cáo già xảo quyệt, không dễ dàng đẩy ngã được.
Nếu không phải như vậy thì mẫu hoàng cũng không cần lo nghĩ chi toàn với bọn họ.
Dung Khanh khôi phục tinh thần.
Chàng giơ tay kéo lại chăn cho đế hậu, nhẹ giọng nói:
– Phụ hậu, nhi thần đã trở về rồi.
Nhi thần có mang theo người có thể cứu phụ hậu.
Người đó cũng là người mà nhi thần thích nữa.
Nàng là người rất tốt, rất xinh đẹp và hiểu ý người.
Phụ hậu tỉnh lại nhất định cũng sẽ thích nàng.
Thái Nữ lẳng lặng nghe Dung Khanh nói, không kìm được mà cười khẽ:
– Theo lời Khanh nhi nói thì Lam Nhiễu là một nữ tử rất tốt.
Đệ mau nói với hoàng tỷ xem, nàng ấy rốt cuộc có khuyết điểm gì?
Dung Khanh đứng lên, nghiêm túc suy tư:
– Không có.
Nhưng nàng quá đẹp, đào hoa quá nhiều.
Ừm, lớn lên đẹp cũng là một loại khuyết điểm.
– Vậy giữa hoàng tỷ với nàng thì ai đẹp hơn?
Dung Khanh ngẫm lại, nhìn về phía Dung Cùng, chân thành tha thiết nói:
– Tất nhiên là Lam Nhiễm đẹp hơn rồi.
Thái Nữ như ở trong gió to bão bùng.
Nàng càng thêm tò mò về Lam Nhiễm: “Thái nữ thân là vua một nước, nhan sắc cũng xem là nhất rồi.
Người có thể có dung nhan làm đệ đệ xem trọng hẳn không phải là người phàm.”
Thái Nữ nắm tay ho nhẹ, ánh mắt tinh tế nhìn về phía ngoài cửa nói:
– Khanh nhi, nhớ lấy đêm nay phải cẩn thận.
Dung Khanh gật gật đầu, tay nắm chặt.
Trong mắt chàng đều là phẫn hận.
Thái Nữ đau lòng vỗ vỗ đệ đệ nhà mình, câu môi cười nhạt:
– Không sao, hiện tại nếu đã tìm được truyền nhân của Y Thánh thì đệ cũng nên mang người ta đi dạo một vòng thượng kinh.
Đêm nay còn có một trận ác liệt phải đánh.
Dung Khanh thấy Thái Nữ ám chỉ với mình thì tai chàng đỏ lên, quay đầu:
– Dạ.
Thái Nữ nhìn bóng dáng Dung Khanh đi xa thì nụ cười trên môi nàng nháy mắt hóa thành băng: “Vị kia là truyền nhân của Y Thánh, lại thêm bệnh dịch được trị, danh tiếng của nàng lại càng lưu truyền rộng rãi.
Nếu trong yến hội đêm nay lộ ra một tục lễ bất đồng nào sợ là sẽ bị Thương Chi quý quân nắm được nhược điểm.
Nhưng cũng không sao, Khanh nhi ở bên người nàng, mình tạm thời có thể chăm sóc cho phụ quân.”
Đường phố ở thượng kinh ồn ào, náo nhiệt, có không ít người bán hàng rong rao hàng.
Có đủ loại màu sắc đồ ăn vặt.
Ngựa xe qua lại rộn ràng.
Nổi tiếng nhất hẳn phải kể đến phố Lâm An, lầu Trạng Nguyên.
Lầu Trạng Nguyên đỏ thẫm có ngói màu nâu trông rất tráng lệ, huy hoàng.
Mái hiên cuộn đá khắc chim tuyệt đẹp tựa như muốn bay lên trời.
Trên lầu hai, trong một phòng, sát cửa sổ, một nữ tử mặc áo choàng đen dựa vào lan can.
Nàng ta tịch mịch, tay cầm chén rượu đã lâu, uống cũng không uống hết.
– Cẩn Du, sao ngươi lại không uống? Đây là Trạng Nguyên Hồng đấy.
Trước vì ngươi mà chúc mừng.
Một nữ tử mặc áo hoa ôm lấy tiểu thị tú lệ nhìn Cố Cẩn Du cười nói.
Người này là Hoàng Quế Trung, có cùng danh hiệu là hoa hoa nữ quân với Tạ Tĩnh Hoa, là đích nữ của nhà có quyền thế.
– Chẳng lẽ, Cẩn Du lo lắng năm nay thi Trạng nguyên sao?
– Ngươi thật là không biết rồi.
Cẩn Du của chúng ta có chỗ nào là phiền muộn về thi trạng nguyên chứ.
Người ta là đang nhớ nhung người trong lòng.
Bây giờ tiểu điện hạ đã về kinh rồi.
Đêm nay mời không ít con cháu thế gia đấy.
Cẩn Du chính xác là đang nhớ tiểu điện hạ.
Cố Cẩn Du đỏ mặt xoay người, nhìn Hoàng Quế Trung, bất đắc dĩ:
– Quế Trung, tiểu điện hạ chính là hoàng tử vô cùng cao quý.
Chàng còn chưa có định hôn, ngươi sao có thể không màng thanh danh của điện hạ như thế chứ?
Hoàng Quế Trung ôm tiểu thị hôn một cái rồi nhìn Cố Cẩn Du huýt sáo, trêu chọc:
– Ồ, ta sao có thể quên mất Cẩn Du có tiếng là Ngọc Trúc nữ quân trong kinh thành chứ.
Ngươi si tình với tiểu điện hạ, bọn ta đã sớm biết cả rồi.
Cố Cẩn Du có chút xấu hổ, nâng chén rượu uống liền một hơi.
Nhưng rượu cay nồng khiến nàng ta bị sặc mà liên tục ho khan, mặt đỏ lên.
Hoàng Quế Trung liên tục cười nói:
– Ta nghe nói trong huyện Thanh Bình có vị thần tiên danh truyền là Y Tiên đại nhân.
Nghe nói vị Y Tiên này không chỉ có dung mạo kinh vi thiên nhân, còn là người tài hoa.
Thậm chí còn có người nói Y Tiên chính là tiên trên trời hạ phàm, không nhiễm thế gian phàm tục.
Cố Cẩn Du vừa nghe có người như vậy thì trong lòng ngứa ngáy.
Nàng ta đọc đủ thứ sách nhiều năm qua cũng chưa từng có địch thủ.
Mắt nàng tỏa sáng muốn đi gặp Y Tiên trong truyền thuyết ngay lập tức.
Hoàng Quế Trung vừa thấy bộ dáng này của Cố Cẩn Du thì liền giơ tay đẩy tiểu thị ra, cầm quạt nhẹ giọng nói:
– Nhưng là ta nghe nói, Y Tiên đại nhân cùng với tiểu điện hạ trở về đấy.
Vị Y Tiên này còn cứu tiểu điện hạ một mạng.
Thậm chí trên phố đồn là chỉ cần nam tử nhìn thấy Y Tiên đại nhân thì liền mất hồn mất vía.
Ngươi nói xem, tiểu điện hạ có lấy thân báo đáp Y Tiên ưu tú hoàn mỹ không?
Cố Cẩn Du cứng đờ: “Từ lần đầu tiên mình thấy Dung Khanh trong yến hội thì liền si tình với chàng.
Mình chưa bao giờ đối với một nam tử có cảm giác như vậy cả.
Nếu Dung Khanh thật sự có người trong lòng, mình phải làm sao..”
Hoàng Quế Trung vỗ vỗ Cố Cẩn Du đang ngẩn người, cười khẽ:
– Ngươi suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Đây đều là lời đồn, không đủ để tin được.
Hoàng Quế Trung bất đắc dĩ xua tay.
Nàng ta lại không thấy Cố Cẩn Du hoảng loạn, tay nắm chặt lan can, mím môi nhìn Dung Khanh đứng cười ở bên đường.