NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU - Chương 32:
Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Theo lẽ thường thì Dung Khanh và mọi người khi về sẽ muốn tiến cung sớm nhưng Lam Nhiễm cần phải diện thánh nên tất nhiên là phải trang điểm một phen.
Lam Nhiễm không có nơi dừng chân nên nàng tạm ở phủ của Tạ Tĩnh Hoa.
Dung Khanh tất nhiên là muốn sớm tiến cung gặp phụ hậu của mình và giải thích mọi chuyện với Chiêu Hòa Đế.
Dung Khanh cùng đoàn người Lam Nhiễm dừng ở trên một ngã rẽ.
Tạ Tĩnh Hoa tràn đầy tinh thần xoay người xuống ngựa.
Lam Nhiễm vén rèm.
Một bộ váy trắng liền chiếu vào trong mắt mọi người.
Đám người trên đường lập tức yên tĩnh mà nhìn khuôn mặt kinh người của Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm nhẹ nhàng nhảy xuống.
Váy áo theo động tác của nàng mà phất phơ mê mắt mọi người.
Lam Nhiễm đứng đó giống như nguyệt thần, như là một bức họa cuộn tròn.
Tiểu Như từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Nó tò mò mở to hai mắt nhìn tới nhìn lui thì thấy mọi người đều trong trạng thái cứng đờ.
Tạ Tĩnh Hoa trừu trừu miệng: “Tất nhiên là mình biết Lam Nhiễm vừa ra thế nào cũng khiến không ít người ngạc nhiên, nhưng trường hợp này thật sự là ngoài dự đoán của mình.”
Dung Khanh vén rèm lên, nhìn đầu sỏ gây tội thì đầy mặt ghen ghét, hận không thể lấy cái khăn che mặt Lam Nhiễm lại.
Dung Khanh thấp giọng gọi Lam Nhiễm.
Lam Nhiễm rũ mắt, nhìn về phía Dung Khanh.
Nàng thấy Dung Khanh vén rèm lên, khuôn mặt nhỏ phình phình, tay nắm chặt như là giận dỗi.
Lam Nhiễm khó hiểu nhìn Dung Khanh.
Lam Nhiễm đi về phía Dung Khanh:
– Có việc gì sao?
Dung Khanh hờn dỗi nói:
– Đều tại nàng lớn lên quá đẹp.
Lam Nhiễm thấp giọng cười khẽ, giơ tay bóp mặt Dung Khanh.
Nó rất là mềm mại.
Dung Khanh đỏ mặt, tay vẫn duy trì bộ dáng cứng đờ: “Nàng đùa giỡn ta.”
– Ta chờ chàng về.
Lam Nhiễm mỉm cười, chớp đôi mắt long lanh, lực mê hoặc chiếm lấy trái tim nhỏ của Dung Khanh.
Dung Khanh ngơ ngác ngồi trong xe ngựa.
Mặt chàng đỏ lên.
Chàng ngồi yên mà trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Lam Nhiễm chớp mắt.
Tạ Tĩnh Hoa tất nhiên là thấy bộ dáng đỏ mặt của Dung Khanh.
Nàng giật giật khóe môi, nhìn về phía Lam Nhiễm mà nghĩ thầm: “Mình phải học tập cách muội ấy mê hoặc biểu đệ mới được.”
Bởi vì lực sát thương của Lam Nhiễm quá lớn nên người bán rong, nam tử gần đó đều nhìn Lam Nhiễm mà tim đập không ngừng.
Đến khi bóng dáng Lam Nhiễm biến mất sau cửa Tạ phủ thì mọi người mới phục hồi lại tinh thần.
Một hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.
Chỉ có một nam tử giọng kiều mị nói:
– Thật không biết là nữ quân từ nơi nào tới nữa.
Nàng thật sự có bộ dáng thanh nguyệt chi tư, mặt như trăng thanh nhã thoát tục.
Có người bắt đầu tìm hiểu chuyện của Lam Nhiễm, thậm chí còn thân thiện dò hỏi người hầu đi về.
Từ trong miệng người hầu, họ biết được Lam Nhiễm là Y Tiên của huyện Thanh Bình.
Nàng lên kinh là để nhận phong thưởng vì đã trị được bệnh dịch.
Bấy giờ nàng tạm thời ở Tạ phụ.
Người hầu của Tạ phủ kiêu ngạo ngẩng đầu: “Y Tiên đại nhân là người thanh nhã thoát tục.
Ngay cả cấp dưới chúng ta bị thương cũng được người tự mình chăm sóc.
Y Tiên đại nhân chính là trích tiên, là thần tiên sống từ trên trời xuống.”
Bá tánh trên đường nghe nói vậy thì kinh ngạc.
Mà Lam Nhiễm đến thượng kinh không lâu nhưng với khuôn mặt kinh người này đã trở nên nổi bật.
Tạ Tĩnh Hoa trở lại sân của mình thì thương nhớ mà nhìn trúc trong viện.
Nàng sờ mặt mình: “Rõ ràng mình cũng thanh tú lắm mà.
Nhưng sao đứng chung một chỗ với Lam Nhiễm thì mình như cỏ dại gặp phải thanh hà thế này.” Tạ Tĩnh Hoa thở dài.
Tạ Đình Ngọc ở hậu viện xem sách thì nghe được tin tỷ tỷ nhà mình trở về.
Chàng vui mừng mà đến viện trước nhưng lại gặp phải Lam Nhiễm đang nghỉ ngơi.
Lam Nhiễm ngước mắt nhìn về phía Tạ Đình Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.
Tạ Đình Ngọc nhìn mỹ nhân như tiên và một đứa nhỏ ngoan ngoãn thì nghĩ thầm: “Tỷ tỷ nhà mình vậy mà mang về một mỹ nhân tuyệt đỉnh như vậy, lại còn có con luôn rồi.” Tạ Đình Hoa nghĩ lại danh tiếng của Tạ Tĩnh Hoa thì cũng không phải là không có khả năng này.
Tạ Tĩnh Hoa đã ngoài hai mươi rồi.
Tạ Đình Ngọc càng nghĩ càng thấy đúng.
Chàng nhìn Lam Nhiễm có chút dễ thân rồi ngước mắt nhìn về phía Tiểu Như nhẹ giọng nói:
– Đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn.
Dọc đường đi các ngươi đã chịu khổ rồi.
Lam Nhiễm gật đầu, không lên tiếng, tiếp tục cầm y thư.
Bởi vì là quan hệ nam nữ cách biệt nên Lam Nhiễm muốn giữ khoảng cách.
Tạ Đình Ngọc nhìn Lam Nhiễm thanh lãnh như ngọc thì khẽ cắn môi, oán trách tỷ tỷ nhà mình: “Có một mỹ nam tuyệt sắc như vậy rồi mà còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài nữa, Trách không được người này có tính tình lạnh nhạt, quạnh quẽ như vậy.”
Tạ Đình Ngọc càng nghĩ càng đúng.
Chàng nhấc chân hướng tới sân của Tạ Tĩnh Hoa mà đi.
Lam Nhiễm cũng mặc kệ Tạ Đình Ngọc.
Nàng chỉ nghĩ là người trong phủ mà thôi.
Tạ Tĩnh Hoa nằm trên giường nệm trong đình viện, lười nhác vươn vai, phơi nắng.
Nàng đâu ngờ sẽ có một cơn gió lốc hướng về phía này.
Tạ Đình Ngọc vội vã đi thì đụng phải Tạ Quân lâm triều về.
Tạ Quân ngước mắt nhìn tiểu nhi tử thì nhếch miệng cười:
– Đình Ngọc, con đi tìm tỷ tỷ à?
Tạ Đình Ngọc cắn cắn môi, nghĩ đến vừa rồi gặp Lam Nhiễm thì thêm mắm thêm muối nói với Tạ Quân.
Chàng nói là Tạ Tĩnh Hoa mang về một mỹ nam như hoa và còn sinh con rồi.
Đứa nhỏ cũng gần mười tuổi..
Tạ Quân càng nghe càng âm trầm, giọng nói lạnh nhạt:
– Được lắm, Tạ Tĩnh Hoa! Lâu nay ta đều mặc kệ, nó vậy mà quên gia pháp rồi ư? Bây giờ còn có con luôn rồi.
Nếu không phải lần này ra ngoài thì không biết nó sẽ giấu đến khi nào nữa.
Xem ta lần này không đánh gãy chân nó thì làm sao được.
Hai người vội vã đi về phía viện của Tạ Tĩnh Hoa.
Tạ Tĩnh Hoa thong dong dựa vào giường nệm.
Đột nhiên cửa bị phá mà hai người đi vào khiến cho nàng bị dọa sợ phải ngồi dậy.
Khi nhìn kĩ người đến, Tạ Tĩnh Hoa nước mắt lưng tròng.
“Đã lâu rồi mình chưa về nhà, không ngờ mẹ và đệ đệ lại nhớ mình như vậy.
Mình thật sự rất cảm động.”
Tạ Tĩnh Hoa còn chưa kịp đứng dậy ôm hai người thì liền nghe Tạ quân rít gào:
– Ngươi là đứa bất hiếu.
Hôm nay ta không đánh chết ngươi, ta không phải họ Tạ.
Ngươi xem ngươi làm ra chuyện tốt gì kìa.
Tạ Tĩnh Hoa ngốc ngốc, hỏi:
– Mẹ, người đang nói gì vậy? Nữ nhi nghe không hiểu.
Tạ Đình Ngọc bất đắc dĩ:
– Tỷ tỷ, tới mức này rồi, tỷ còn không nói.
Đệ thật nhìn lầm tỷ.
Tạ Tĩnh Hoa khóc không ra nước mắt:
– Ta nói cái gì mới được chứ?
Mặt Tạ Quân tối sầm, lấy cây gậy trúc sau cửa hướng trên người Tạ Tĩnh Hoa đánh:
– Ngươi là đứa nữ nhi bất hiếu.
Ta kêu ngươi cưới phu lang ngươi không cưới.
Bây giờ đều có con rồi.
Hôm nay nếu không phải ta biết được thì ngươi còn muốn giấu ta đến khi nào nữa?
– Mẹ, người đang nói cái gì vậy? Con cái gì chứ? Con không có con mà.
Tạ Quân trầm xuống, hung hăng đánh:
– Bây giờ còn không thừa nhận à?
– Tỷ, ngươi nhận đi.
Tạ Tĩnh Hoa trốn tránh côn pháp cuồng loạn của Tạ Quân.
Nàng kêu lên liên tục:
– Mẹ à, người từ từ đã.
Ta không cưới phu lang là có nguyên nhân.
Tạ Đình Ngọc, Tạ Quân:
– Bội tình bạc nghĩa.
Tạ Tĩnh Hoa nôn nóng giải thích nói:
– Cái gì?
Lúc này, Lam Nhiễm nắm tay tiểu như đi đến thì thấy trước mắt một màn gà bay chó sủa.
Tạ Tĩnh Hoa thấy Lam Nhiễm thì như thấy được cứu tinh.
Nàng tránh sau Lam Nhiễm:
– Lam Nhiễm, cứu ta.
Ta sắp bị mẹ ruột đánh chết rồi.
Tiểu Như hì hì cười:
– Chắc chắn là ngươi làm chuyện xấu.
Tạ Quân đang chuẩn bị đánh thì nhìn về phía Lam Nhiễm mà mặt già đỏ lên.
Bà quay mặt đi, ném gậy trúc trong tay xuống đất làm bộ như không có chuyện gì lớn.
Bà nhìn Tiểu Như tràn đầy hòa ái, vui mừng: “Cháu gái thân yêu nhà mình cuối cùng cũng ra rồi.”
Lam Nhiễm không biết trong đầu Tạ Quân có suy nghĩ gì.
Lúc này nàng thấy được chủ nhân của phủ đệ này thì với tư cách là khách nàng cũng phải giới thiệu qua:
– Lam Nhiễm gặp qua Tạ tướng.
Tạ quân hòa ái nhìn từ trên xuống dưới Lam Nhiễm: “Không tồi, không tồi.
Lớn lên đẹp thì không nói, tính tình bình tĩnh, dáng người thon gầy, nhưng mà không có hầu kết.”
Tạ Quân trừng lớn nhìn Lam Nhiễm tức khắc cứng đờ.
Tạ Tĩnh Hoa nghĩ là Tạ Quân bị dung mạo của Lam Nhiễm làm cho kinh sợ nên nhảy ra tự hào ôm lấy vai Lam Nhiễm, nhe răng:
– Mẹ, đây là tỷ muội tốt của con – Lam Nhiễm.
Nàng chính là người giải quyết bệnh dịch ở huyện Thanh Bình.
Nàng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thần y.
Tạ Đình Ngọc chớp mắt: “Gì cơ? Vừa rồi tỷ ấy nói gì?”
Tạ Quân phục hồi tinh thần, làm bộ nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng.
Bà kéo áo choàng ý đồ cứu vãn một chút tôn nghiêm của trưởng bối:
– Lam Nhiễm không tồi.
Thiếu niên anh tài, là trụ cột nước nhà.
Ngươi nhìn người ta kìa, rồi lại xem ngươi đi.
Ngươi có thời gian thì tìm một phu lang về đi, cả ngày không về nhà.
Tạ Quân hận bập bẹ trừng mắt nhìn Tạ Tĩnh Hoa.
Tạ Tĩnh Hoa sờ sờ mũi có chút xấu hổ.
Tạ Đình Ngọc ngốc: “Không phải Lam Nhiễm là nam tử sao? Một nữ tử còn đẹp hơn cả nam tử, như thế ngày người làm sao sống đây? Nhìn kỹ thì làn da này thật trắng nõn so với mình còn tốt hơn nữa.
Xem ra mình phải chăm sóc làn da mới được.”.