NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU - Chương 27:
Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Dung Khanh trở lại phòng.
Chàng ngồi ngốc ở trên giường, giơ tay sờ mặt.
Chàng che đầu nức nở vài tiếng:
– Người này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Lam Nhiễm sờ ngọc bội của Dung Khanh mà mỉm cười.
Nàng muốn biết ngày mai khi Dung Khanh biết nàng cùng lên kinh thì sẽ có biểu cảm như thế nào.
Họa Thư bưng chậu nước đi vào thì thấy Dung Khanh đỏ mặt, ngây ngẩn cả người.
Họa Thư có chút nóng nảy: “Dung Khanh là ân nhân cứu mạng của mình.
Người không thể sinh bệnh được.”
– Chủ tử, có phải là ngươi bị sốt rồi không? Ta liền đi gọi Lam thần y đến ngay.
Họa Thư buông chậu nước liền muốn đi tìm Lam Nhiễm.
Dung Khanh đột nhiên đứng dậy:
– Ta không sao cả.
Họa Thư có chút nghi ngờ nhìn Dung Khanh.
Dung Khanh đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng:
– Ngày mai chúng ta phải lên đường rồi.
Lam thần y hẳn là đã nghỉ ngơi, ngươi đừng đi quấy rầy nữa.
Họa Thư gãi gãi đầu, cũng nghe theo lời Dung Khanh nói.
Dung Khanh ôm gối, lăn tới lăn lui.
Chàng nhớ tới hôm qua Lam Nhiễm nói là nhận định một người sẽ là người đó cả đời thì đỏ mặt, ôm gối xoay vài cái liền.
“Thật sự là khiến người ngại ngùng mà.
Nhiễm Nhiễm sao lại có thể nói như vậy chứ? Tuy mình biết nàng thích mình, nhưng như thế cũng quá xấu hổ rồi.”
Dung Khanh ôm gối đầu ngây ngô cười.
Dung Khanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu.
“Không được, không thể cứ thế mà chìm đắm vào được.
Nam tử phải rụt rè, nhất định phải để nàng mở miệng trước.
Không được, không được, phải nghĩ xem Lam Nhiễm có khuyết điểm gì đã.”
Dung Khanh đếm ngón tay, suy nghĩ thật kĩ.
“Lam Nhiễm đẹp, biết y thuật, biết nấu cơm.
Nàng còn mua hồ lô đường cho mình, mang mình đi xem hoa đăng.
Đôi khi tính tình nàng cũng rất quái lạ, khi thì tự nhiện giận dỗi, khi lại lạnh như băng.
Nàng cười rộ lên thực sự khiến lòng người dao động.
Ngay cả da nàng cũng rất trắng, trắng..”
Dung Khanh cảm thấy yết hầu khô khốc.
Chàng nhanh chóng đứng dậy uống một ly trà xanh mới ép được xao động trong lòng xuống.
Dung Khanh có chút mệt mỏi mà nằm lên bàn: “Nói đi nói lại thì Lam Nhiễm hầu như không có khuyết điểm gì.
Mình và nàng có thể ở chung như trước chỉ còn lại đêm nay mà thôi, qua ngày mai mình lại là hoàng tử điện hạ tự phụ của Bắc Hoa rồi.”
Đôi mắt Dung Khanh tối sầm lại: “Mình biết Lam Nhiễm muốn tự do, không thích bị trói buộc.
Mình biết, chỉ cần có ý chỉ của mẫu hoàng, Lam Nhiễm không thể từ chối được.
Nhưng mình không muốn như vậy, mình muốn Lam Nhiễm sống nhàn nhã như vậy cả đời mà thôi.”
“Cũng may là Lam Nhiễm không tới kinh thành.
Nếu không chỉ với dung mạo của Lam Nhiễm thì đã dễ dàng lấy được danh hiệu đệ nhất quý nữ ở trên kinh từ tay Lục Cẩn Du rồi.
Chỉ cần nàng ở đây thì sẽ không có ai mơ ước đến nàng.
Nàng vẫn sẽ mua cho mình hồ lô đường, sẽ yên lặng đi cùng mình.”
Dung Khanh nhìn ánh nến lung lay trên bàn như muốn tắt.
Theo lẽ thường thì người mong chờ hồi kinh nhất chính là Tạ Tĩnh Hoa.
Tạ Tĩnh Hoa ở kinh thành chính là quý nữ nức tiếng.
Diện mạo của nàng cũng xem như là tuấn nhã.
Vì nàng quá mức đa tình, lại có quan hệ tốt với đệ nhất công tử Dung Khanh nên cũng xem là có tiếng.
Một đêm trước ngày hồi kinh, có người ngủ không tốt, Tạ Tĩnh Hoa – người đáng ra đang ngủ ngon lành lại ngồi ngốc trong đình trảy cánh hoa.
Tay nàng run rẩy, miệng lẩm bẩm:
– Được, không được, được, không được..
Dưới chân nàng ta là một đống bừa bộn.
Từng đóa hoa kiều diễm ướt át cứ thể bị nàng trảy sạch.
Tạ Tĩnh Hoa cầm cánh hoa cuối cùng, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng:
– Được.
Tạ Tĩnh Hoa cầm hoa trong tay mà thống khổ che mặt lại:
– Xong rồi, xong rồi.
Vậy mà biểu đệ ở trước mặt ta cởi đơn.
Khi về bọn họ sẽ cười chết ta mất.
Mà ở trong kinh thành, hậu cung bốn bề trầm tĩnh thì nghe thấy tiếng nói giận dữ:
– Đáng chết, vậy mà Dung Khanh còn sống trở về rồi.
Bây giờ còn ồn ào đến nỗi mọi người đều biết.
Nếu lúc này xuống tay thì sẽ bị lộ.
Thương Chi quý quân diễm lệ mang theo ý cười dữ tợn.
Tay hắn nắm chặt thành ghế.
Tiểu thị hầu hạ xung quanh run rẩy bưng đồ đồ ăn.
Chỉ có tiểu thị đứng bên cạnh Thương Chi quý quân là bình tĩnh nói vài câu vào tai hắn.
Lúc này Thương Chi quý quân mới mỉm cười.
Thương Chi quý quân xoay chiếc nhẫn trên tay, đôi mắt ngả ngớn cười ra tiếng:
– Ngươi nói thật à?
Bạn Ngọc bình tĩnh nói:
– Chủ tử, đây là tin chủ thượng truyền đến, mua chược được người ở Khâm Thiên Giám Linh đàI.
Mấy ngày nữa chính là thời điểm thiên cẩu ăn trăng.
– Tốt, thật là thời điểm tốt.
Dung Khanh không chết ở bên ngoài thì bổn quân không yên tâm được.
Tuy đế hậu bị hạ độc nhưng trong lòng bổn quân vẫn luôn không yên ổn.
Bạn Ngọc phụ họa nói:
– Chủ tử không cần lo lắng.
Độc đế hậu trúng có giải dược thế gian khó tìm thấy.
Lại nói, Dung Khanh ra ngoài đầu tiên là xuất hiện ôn dịch, khi về lại gặp thiên cẩu ăn trăng.
Đến lúc đó, chủ tử ở trước mặt bệ hạ nói thoáng qua.
Người người liền hiểu Dung Khanh chính là tai họa, thế gian không thể chứa chấp được.
Thương Chi quý quân cười khẽ ra tiếng.
Hôm sau, Tạ Tĩnh Hoa mang một bộ mặt gấu trúc từ trong phòng đi ra.
Dung Khanh mặc quần áo xong xuôi thấy Tạ Tĩnh Hoa như vậy thì hoảng sợ.
Người dân huyện Thanh Bình nghe nói Dung Khanh sắp khởi hành về kinh thì tấp nập ra đường đưa tiễn.
Họ còn cầm theo rau quả nhà mình trồng được cung tiễn Dung Khanh.
Ngoài ra còn có người cuồng nhiệt mà quỳ trên mặt đất không cho Dung Khanh đi.
Dương Khang đứng ở phía trước hai mắt lưng tròng, nâng tay áo lau nước mắt, ngập ngừng nói:
– Điện hạ, lần này thần được hưởng không ít phúc từ điện hạ.
Điện hạ là may mắn của người dân.
Đây là một sự kiện lớn, là chuyện may mắn của Bắc Hoa này.
Có điện hạ, Bắc Hoa ta càng thêm hưng thịnh phồn hoa.
Điện hạ chính là tiên trên trời giáng xuống.
Lão thần vẫn là được hưởng chút phúc khí từ điện hạ.
Điện hạ..
Dương Khang càng nói càng nghiện, càng nói càng thái quá, đem Dung Khanh như là thần linh mà sùng bái.
Ánh mắt đầu tiên của Dung Khanh là nhìn quanh bốn phía trong đám người.
Chàng không thấy được hình bóng của Lam Nhiễm thì trong lòng hụt hẫng, cô đơn nắm chặt ống tay áo, cười khẽ:
– Sao nàng có thể đến cơ chứ? Nàng là Lam Nhiễm mà.
Dung Khanh vào xe ngựa.
Khi vén rèm lên, chàng thấy Lam Nhiễm ngồi trong xe, tay cầm quyển sách.
Nàng đẹp tựa tranh vẽ yên tĩnh mà ngồi đó, chút ánh sáng điểm xuyết khiến cho Lam Nhiễm càng giống tiên nhân.
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh, khóe miệng nhẹ cong, mang theo sung sướng.
Mắt nàng sáng lên:
– Sao vậy? Điện hạ nhìn thấy Lam Nhiễm là có biểu cảm như vậy ư? Chẳng lẽ điện hạ không muốn nhìn thấy Lam Nhiễm?
Tay Dung Khanh cứng đờ.
Chàng cảm thấy trong lòng, trong mắt mình đều là Lam Nhiễm.
Ngực chàng đập “thình thịch thình thịch”.
Dung Khanh đứng ngốc tại chỗ, biểu cảm trên mặt có chút cứng nhắc.
Lam Nhiễm nhẹ nhàng buông quyển sách, chống cằm, đôi mắt vô tội chớp chớp:
– Điện hạ, làm sao vậy? Không phải còn xuất phát ư? Sao lại thất thần?
Dung Khanh động đậy một chút.
Chàng hoảng loạn ngồi đối diện Lam Nhiễm.
Không khí lúc này thực sự có chút cứng nhắc.
Xe dần dần đi về phía trước.
Bên ngoài còn có không ít giọng nói của người dân nhưng Dung Khanh vẫn có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Lúc này, phía sau thùng xe, Tạ Tĩnh Hoa vén rèm muốn hỏi chuyện giữa Lam Nhiễm và Dung Khanh.
Nào ngờ khi nàng ta vén rèm lên thì thấy Tiểu Như đang ăn bạch nha, vô tội nói:
– Tạ Tĩnh Hoa, sao bây giờ ngươi mới đến? Mau mau, chúng ta tiếp tục chơi cờ lần trước đang chơi dở dang.
Tạ Tĩnh Hoa ngốc ngốc hạ cờ năm quân xuống.
Tiểu Như gian xảo, thầm nghĩ trong lòng: “Sư phụ, đồ nhi hi sinh nhan sắc của mình rồi đó.
Ngươi phải cố lên nha.”
Dung Khanh ngồi trong xe, cả người chàng cứng đờ không dám nhìn Lam Nhiễm một cái.
Chàng tưởng rằng bản thân sẽ đi một mình nhưng không ngờ rằng chàng sẽ được ở cùng Lam Nhiễm.
“Nhìn qua hẳn là nàng ấy không trách mình.
Tối hôm qua ngủ không tốt, mặt mình hẳn là không tiều tụy chứ? Sớm biết thế hôm nay mình mặc bộ màu xanh rồi.
Mặt mình có quái dị không nhỉ?”
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh, tinh tế, lẳng lặng ngồi một bên.
Cả người nàng tỏa sáng khiến cho người khác không thể bỏ qua được.
Đôi mắt Lam Nhiễm hơi ám: “Quả nhiên là chàng ấy không muốn cùng mình ở cùng một chỗ.”
“Không khí gượng gạo như vậy nên nói cái gì cho tốt đây? Mình nên nói cái gì với nam tử cho đúng nhỉ? Mình muốn làm gì?”
Dung Khanh hít vào vài hơi.
Chàng trộm ngắm trích tiên Lam Nhiễm đang yên tĩnh ngồi.
Chàng mím môi, uất ức: “Mình khó coi lắm sao? Mình không đẹp bằng sách à?”
“Chắc là hôm qua mình tỏ vẻ ra ngoài nhiều quá nên dọa nàng sợ rồi.
Bây giờ mình phải làm cái gì đây? Phải làm sao mới có thể xoay chuyển ý nghĩ của nàng bây giờ?”
Lam Nhiễm liếc mắt nhìn Dung Khanh.
Nàng thấy Dung Khanh bối rối nắm chặt tay thì trong lòng nàng trầm xuống.
“Hẳn là hôm qua mình nói quá rõ ràng nên chàng ấy bắt đầu trốn tránh sao?”
Lam Nhiễm nhìn điểm tâm trên bàn.
Ánh mắt nàng sáng lên.
Nàng mỉm cười, dịu dàng mà tình cảm tràn đầy.
Dung Khanh nhìn thấy động tác nhỏ của Lam Nhiễm.
Chàng nhìn điểm tâm trên bàn.
Trông rất tinh xảo.
Dung Khanh nhấp môi, ngắm môi của Lam Nhiễm: “Mềm mại.
Hình như ăn rất ngon.”
“Thì ra chàng ấy/ nàng ấy thích điểm tâm.”
Hai người đồng thời giơ tay ra.
Đầu ngón tay của hai người chạm nhau.
Cảm giác nhẹ nhàng truyền đến, Dung Khanh rụt tay lại.
Chàng cảm thấy đầu ngón tay tê dại.
Lam Nhiễm thu tay lại.
Đôi mắt nàng lấp lánh: “Là trốn tránh mình sao?”
Lam Nhiễm ngẩng cổ lên khiến xương quai xanh thoáng lộ ra.
Vành tai ẩn hiện.
Ngón tay đặt trên sách.
Tạo ra một loại thư hương cuốn khí.
Lam Nhiễm nhớ tới trước kia từng xem kịch ngôn tình cổ trang.
Lam Nhiễm nhấp môi.
Đôi môi hoàn mỹ có chút ướt áy.
Mắt nàng trầm xuống, lông mi dài che mắt lại khiến người không nhìn ra biểu cảm của Lam Nhiễm.
Dung Khanh trộm nhìn thoáng qua Lam Nhiễm.
Chàng chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó chạm phải: “Không biết lúc tỉnh táo hôn một chút thì cảm giác thế nào nhỉ?”
Dung Khanh nghĩ ra một ý như thế.
Tai chàng đỏ lên.
Chàng xoay người không cho Lam Nhiễm thấy biểu cảm của mình.
“Sao mình lại trở nên càn quấy như thế..”.