NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU - Chương 21:
Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Ẩn sau lớp mặt nạ là đôi mắt tràn đầy ý cười của Lam Nhiễm.
Nó như chứa cả muôn vàn ngân hà trong đó vậy, cứ thế mà ôn nhu triền miên nhìn Dung Khanh.
Dung Khanh chưa nhận được cái nhìn mãnh liệt như vậy bao giờ.
Mặt chàng ửng đỏ.
Chàng cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Rồi chàng nhớ đến chuyện bột ớt liền theo bản năng mà muốn rút tay lại.
Lam Nhiễm như cảm giác được ý định của Dung Khanh.
Nàng nhẹ nhàng buông tay, rồi tiện đà ôm Dung Khanh vào lòng.
Nàng thấy người trong nào đó trong lòng run rẩy thì thấp giọng cười:
– Sao Dung Khanh lại nhiệt tình như thế nhỉ?
Toàn bộ người của Dung Khanh đều dựa vào lồng ngực Lam Nhiễm.
Chàng ngửi thấy mùi dược hương từ người Lam Nhiễm truyền đến.
Chàng nhìn Lam Nhiễm dưới ánh đèn tựa như muôn vàn lưu quang.
Lông mi dài ẩn hiện.
Giấu dưới mặt nạ là đôi môi no đủ, cằm thon gầy trắng nõn.
Có lẽ động tác vừa rồi làm cho vùng da ở cổ Lam Nhiễm trở nên đỏ ửng.
Dung Khanh cảm thấy tai nóng rực.
Chàng nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt như là nhìn ra chế nhạo của Lam Nhiễm.
Bề ngoài Lam Nhiễm vô cùng bình tĩnh thong dong nhưng thật ra tay nàng đang run run, tai bị tóc che mất nên Dung Khanh cũng không dễ dàng phát hiện được.
Lam Nhiễm nhìn thẳng vào đôi mắt Dung Khanh.
“Mình thật sự là không theo đuổi người.
Mình là một cô gái mà đến tay con trai cũng chưa từng cầm, ngay cả chạm vào cũng rất ít.
Mà nay mình lại mạnh mẽ như vậy.”
Dung Khanh nhìn trên vai Lam Nhiễm có vài sợi tóc nên liền vén lên.
Chàng thấy tai Lam Nhiễm đỏ thì tay cứng đờ.
Trong lòng chàng có cảm giác rất quái dị.
“Chẳng lẽ A Nhiễm thẹn thùng? Thật ra bây giờ nàng rất khẩn trương, vậy nên trong lòng nàng nhất định có mình.
Mình làm hơi quá một chút chắc là cũng được rồi.”
Có lẽ là ngày thường chàng bị Lam Nhiễm vô tình trêu chọc nên đã quen thuộc.
Chàng nhịn không được mà cúi đầu ngửi.
Mắt chàng lấp lánh.
Chàng kề sát bên tai Lam Nhiễm, nhỏ nhẹ nói:
– Trên người thật thơm, không biết là dùng thảo dược gì?
Lam Nhiễm cứng đờ.
Lời nói của Dung Khanh thực sự làm người mặt đỏ tim đập nhanh.
Lam Nhiễm cảm thấy mặt nóng lên.
Nàng hơi nghiêng đầu, môi nhẹ nhàng cọ qua mặt nạ Dung Khanh.
Cả người Dung Khanh như bay lên trời.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ nốt.
“Mình vừa làm cái gì vậy? Nàng sẽ không bị hành động phóng đãng của mình dọa sợ chứ?”
Dung Khanh rũ mắt nhìn về phía Lam Nhiễm.
Bởi vì nàng có mặt nạ che nên chàng không thấy được biểu tình.
“Xong rồi.
Nhất định là bị dọa sợ rồi.
Cũng đúng thôi, nữ tử bình thường đều thích nam tử dịu dàng hiền thục.
Mình phóng đãng như thế chắc là sẽ..”
Lam Nhiễm nào có âm trầm.
Nàng chỉ là quá khẩn trương nên không biết nói gì cả.
“Mình mình..
Vừa rồi là mình hôn người phải không? Tuy chỉ là mặt nạ thì đây cũng là nụ hôn đầu tiên của mình.
Nam tử đều bị quản giáo nghiêm.
Mình làm ra việc xấu hổ này, Dung Khanh sẽ không giận chứ?”
“Xong rồi.
Vốn nghĩ đây là dịp để tỏ rõ với Dung Khanh.
Bây giờ mình đã biết được tâm tư của bản thân rồi.
Mình sao còn có thể đem Dung Khanh xem như đệ đệ được đây.”
“Vất vả lắm mới lừa được người ra ngoài.
Hôm nay mình cũng trang điểm một phen.
Không biết trong mắt Khanh Khanh là bộ dạng gì nữa.”
Dung Khanh ngây người.
Chàng thấy Lam Nhiễm không phản ứng gì thì cảm thấy có chút chạnh lòng.
Không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
“Ngày Của Hoa” nên người tương đối nhiều.
Người đến người đi cũng không ai chú ý đến không khí quái dị giữa hai người.
Ngược lại là khí chất của Lam Nhiễm không che lấp được mà hấp dẫn không ít nam tử.
Dung Khanh nắm chặt tay xem nam tử đỏ mặt lén nhìn Lam Nhiễm.
Trong lòng chàng cảm thấy rất khó chịu.
Trong nhất thời, người đông hơn.
Một đứa nhỏ cười nói, cầm bạc vụn chạy qua đụng phải Dung Khanh.
Nam tử trẻ tuổi ở phía sau đuổi theo nhìn thấy khí chất Dung Khanh thì sợ va phải quý nhân nên liền đem đứa nhỏ kéo vào lòng ngực.
Nam tử nọ quở trách nó vài tiếng, trên mặt tuy là làm khó dễ nhưng trong mắt là tràn đầy yêu thương.
Đứa nhỏ hướng Dung Khanh vẫy vẫy tay, giọng nói mềm mại truyền vào tai chàng:
– Cha, con muốn hồ lô đường.
Hồ lô đường.
Nam tử nhẹ nhàng bế đứa bé lên, cưng chiều đáp:
– Được được, cha mua cho con.
Lam Nhiễm xem Dung Khanh có bị đụng vào đâu hay không.
Nàng nhìn theo ánh mắt của đứa bé thì chỉ thấy Dung Khanh kì quái.
Chàng vừa hâm mộ, vừa hoài niệm.
Ánh mắt Dung Khanh buồn bã.
Chàng nghĩ đến phụ hậu đang ốm đau nằm trên giường ở kinh thành.
“Khi nhỏ, phụ hậu cũng đem mình ôm trong lòng mà nhỏ giọng trấn an.
Bấy giờ phụ hậu bệnh nặng, thân là nhi tử, mình chẳng những không ở bên cạnh phụng dưỡng mà đến ra ngoài tìm truyền nhân của Y Thánh cũng không có thu hoạch gì.
Mình lại còn trầm mê nam nữ tư tình.” Dung Khanh cắn chặt môi.
“Thật là trẻ con mà, còn thích hồ lô đường như vậy nữa.”
Lam Nhiễm nhớ tới Tạ Tĩnh Hoa có nói là muốn nam tử vui thì phải gãi đúng chỗ ngứa.
Đôi mắt Lam Nhiễm lấp lánh.
Nàng nhẹ nhàng lui về phía sau, cầm bạc vụn trong tay cùng người bán hàng rong thương thảo.
Dung Khanh có chút cô đơn.
Đến khi chàng quay đầu lại thì thấy Lam Nhiễm khiêng hồ lô đường như ngày xưa đứng giữa dòng người mà mỉm cười với chàng.
Chàng nhớ đến trong sách có viết: “Dù cho quay đầu cũng luôn có một người đứng dưới đèn chờ ngươi.
Chỉ có Lam Nhiễm, theo một cách riêng, vẫn luôn khiêng hồ lô đường chờ mình.”
Lam Nhiễm mặc một bộ nguyệt lung bạch y đứng giữa dòng người.
Nàng rất là mất hình tượng mà khiêng một gậy toàn hồ lô đường.
Lam Nhiễm nhẹ nhàng tháo hồ lô đường xuống nhét vào miệng Dung Khanh, rồi nhẹ cong môi:
– Tâm trạng tốt hơn không?
Dung Khanh cảm thấy hồ lô đường chua chua ngọt ngọt.
Trong lòng chàng thì ngọt ngào vô cùng.
Dung Khanh cắn tiếp rồi lại nhìn Lam Nhiễm mà kinh hoàng.
“Chỉ cần là thứ nàng ấy đưa thì cho dù là đồ đắng cay cũng rất ngọt ngào.”
“Chưa từng có nữ tử tình nguyện cúi người làm những việc này vì nam tử.
Cũng không một nữ tử nào tình nguyện mua đồ vật nho nhỏ như thế cho nam tử.
Cho dù có mất hết mặt mũi thì chỉ độc nhất một nữ tử là Lam Nhiễm làm được mà thôi.
Nàng tình nguyện mua hồ lô đường cho Dung Khanh ăn, không phải hoàng tử Dung Khanh mà là mình.”
Đôi mắt Dung Khanh ửng đỏ.
Trong lòng trong mắt chàng đều là Lam Nhiễm.
Chàng hận không thể đem Lam Nhiễm trói về trên kinh.
Chàng biết tính Lam Nhiễm không thích sinh hoạt phức tạp.
Cho dù là mẫu hoàng mở miệng đi chăng nữa thì chàng cũng không muốn Lam Nhiễm chịu thiệt.
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh cắn từng ngụm một thì con ngươi gợn sóng.
Lam Nhiễm đặt tay Dung Khanh vào tay mình rồi nhẹ giọng nói:
– Hôm nay hãy chơi thật vui vào.
“Mình biết Dung Khanh luôn bị thân phận ràng buộc nên chưa từng được chơi đùa.
Hôm nay mình đã hiểu rõ mình đối với Dung Khanh là gì.
Phải chuẩn bị thật tốt.
Đương nhiên là phải làm thật hoàn mỹ.
Thân phận Dung Khanh có thể gả thấp hay không? Thanh danh của nam tử cũng rất quan trọng.
Dù là vì suy nghĩ cho Dung Khanh hay vì chuẩn bị cho tương lai thì mình phải học được cách che giấu cảm tình của mình.”
Dung Khanh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Chàng như muốn đem hình dáng của Lam Nhiễm khắc họa ở trong lòng.
Chàng biết chàng không thể ở chỗ này lâu được.
Phụ hậu của chàng cần chàng.
Ở kinh thành, Thương Chi quý quân giả nhân giả nghĩa nên chàng phải trở về mà hạ gục bọn họ..