NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU - Chương 13:
Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
A Ngưu đứng bên cạnh nhìn hai tỷ đệ hòa thuận vui vẻ trước mắt thì không cẩn thận mà cắn phải lưỡi, lắp bắp nói:
– Dung Khanh công tử, các ngươi..
Khóe miệng Dung Khanh nhẹ cong, đôi mắt sâu thẳm:
– Đúng vậy.
Nàng là biểu tỷ của ta – Tạ Tĩnh Hoa.
Thật sự đây là biểu tỷ tốt đó, nàng ấy đã tìm ta một thời gian rất dài rồi.
Ý ngoài lời nói chính là: “Ngươi chết đi đâu mà nửa tháng mới tìm được ta vậy?”
Tạ Tĩnh Hoa nắm lấy tay Dung Khanh, cười dữ tợn, nói:
– Đúng đúng.
Bọn ta là tỷ đệ rất thân thiết.
Tạ Tĩnh Hoa và Dung Khanh nhìn chằm chằm đối phương, hận không thể nhìn tới nỗi khoét ra một lỗ thủng.
Tạ Tĩnh Hoa và Dung Khanh từ nhỏ chính là đối thủ một mất một còn, làm gì cũng cưỡng chế đối phương.
Dung Khanh nghĩ đến tình huống lúc này của Lam Nhiễm thì đột nhiên buông tay.
Tạ Tĩnh Hoa cũng thả lỏng, nàng ta chưa thở ra một hơi thì Dung Khanh lại đi lên dẫm mạnh một cái, mặt vô tội nói:
– Biểu tỷ, ngươi bị làm sao vậy?
Mặt Tạ Tĩnh Hoa cứng đờ, xua tay:
– Ta không sao cả.
Biểu đệ sao thế?
A Ngưu sớm đã biết thân thế của Dung Khanh không phải giàu có thì cũng là quý tộc.
Chàng nhìn binh mã Tạ Tĩnh Hoa mang theo thì sao có thể không biết Dung Khanh là công tử có gia thế.
Chàng miên man suy nghĩ: “Chỉ có công tử thế gia mới có thể xứng với vầng trăng sáng như Lam Nhiễm được.”
Tạ Tĩnh Hoa và đám người A Ngưu hàn huyên trong chốc lát liền cáo từ.
Tạ Tĩnh Hoa ngồi ở trong xe ngựa co rút đau đớn nhìn Dung Khanh, ánh mắt ai oán:
– Biểu đệ, ngươi xuống tay nặng quá.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường vang lên một trận thanh âm “lộc cộc, lộc cộc”.
Sắc mặt Dung Khanh hơi trắng bệch, ánh mắt chàng lạnh như băng.
Ánh nắng chiếu qua tấm mành hắt lên mặt Dung Khanh để lộ ra một mạt lệ khí.
Tạ Tĩnh Hoa cứ nghĩ là bởi vì không tìm được truyền nhân của Y Thánh nên Dung Khanh mới rầu rĩ như vậy.
Nàng ta đang chuẩn bị lên tiếng an ủi.
Dung Khanh nắm chặt tay, bỗng nhiên chàng đạp vào thùng xe, giọng nói lạnh lẽo, cứng rắn:
– Biểu tỷ, người ta coi trọng bị bắt rồi.
Tạ Tĩnh Hoa kinh nói không ra lời, lắp bắp hỏi:
– Biểu đệ, ngươi..
Tạ Tĩnh Hoa thấy bộ dáng của Dung Khanh không giống giả thì vuốt ngón tay, nói thầm:
– Người có thể làm Hỗn Thế Ma Vương coi trọng không biết bộ dáng thế nào? Chắc cũng không đẹp bằng biểu tỷ của ngươi rồi.
Dung Khanh nghĩ đến Lam Nhiễm thì trong lòng ấm áp, nhẹ giọng nói:
– Dáng vẻ như người trên cõi trời, tựa ánh trăng sáng, ôn nhuận như ngọc, phong thái trích tiên.
Tạ Tĩnh Hoa thấy biểu đệ nhà mình như vậy thì cũng hiểu là chàng đã toàn tâm toàn ý dâng trái mình ra rồi.
Dọc đường đi, Dung Khanh kể rất nhiều về chuyện Lam Nhiễm với Tạ Tĩnh Hoa.
Tạ Tĩnh Hoa nghe Dung Khanh nói thì càng tò mò về Lam Nhiễm.
Nào là một bụng kinh luân, toàn tài thi thư.
Tuy chưa gặp mặt Lam Nhiễm nhưng độ hảo cảm của Tạ Tĩnh Hoa đã tràn đầy rồi.
Lam Nhiễm xách theo hòm thuốc rồi bị người đưa đi Ngụy phủ.
Nàng còn chưa bước vào thì đã nghe được tin dữ.
Thì ra là buổi sáng, tiểu thị đến phiên trực đưa cơm cho Ngụy Cung thì phát hiện chàng ta chết trên giường.
Mặt chàng kinh sợ như là trước lúc chết đã nhìn thấy vật gì.
Lam Nhiễm mang khẩu trang và bao tay tự chế để phòng hộ.
Dù nàng không thích Ngụy Cung nhưng khi nghe được tin một người chết thì cũng có cảm xúc.
Nàng nhận thấy sinh mạng ở thời đại này thật yếu ớt, tay bỗng nhiên nắm chặt hòm thuốc.
Bởi vì đột nhiên phát sinh nên quan phủ cũng không rảnh xử lý Lam Nhiễm.
Người dân không biết từ khi nào thì trong huyện có nhiều người nhiễm dịch bệnh như vậy.
Huyện lệnh Ngụy Lam không những không tăng thêm quản chế mà ngược lại còn mệnh lệnh cấp dưới cầm gậy xua đuổi.
Trong lúc này đây toàn bộ huyện Thanh Bình ai oán vang trời.
Huyện Thanh Bình vốn náo nhiệt nhưng lúc này đây trên đường mênh mông, không còn sinh khí như ngày thường nữa.
Ngụy Lam ở trong huyện gấp đến mức bốc lửa.
Bà ta nhìn mẫu đơn kiện trên bàn, đi đi lại lại.
Bà lại nhìn thấy sư gia bị dọa sợ thì bỗng nhiên đem đơn kiện ném đến trên mặt nàng ta:
– Ngươi nhìn đi.
Cái tờ giấy này rốt cuộc là gói không được lửa rồi.
Qua mấy ngày nữa, huyện đường của ta chắc cũng bị đàn tiện dân kia hủy hoại mất thôi.
Tức khắc sư gia sinh ra một kế, a dua nói:
– Đại nhân sao lại không thử báo với triều đình?
Ngụy Lam nén giận, chỉ tay vào giữa mũi sư gia mà mắng:
– Ngươi là xem ta sống quá nhàn rỗi rồi? Báo với triều đình không bằng ngươi đi gặp Diêm Vương luôn đi.
Sư gia run rẩy:
– Đại nhân, thuộc hạ nghĩ nếu triều đình biết pháp luật không trị được ôn dịch, người nhiễm bệnh quá nhiều nên đốt không được.
Đại nhân, cớ sao lại không bẩm lên, đem tình huống nói cho nghiêm trọng một chút.
Đến lúc đó, ở trên không những chi khoản cứu tế mà chúng ta cũng có chiến tích nữa.
Thật sự là rất có tiền đồ.
Ngụy Lam nghiêm túc suy tư một hồi, nghĩ thầm: “Cái này cũng xem như là một ý kiến hay.
Biết mà không báo xem chừng là sẽ có tội.
Hiện giờ mình chỉ cần thay đổi một phen là có thể có thanh danh tốt.” Bà ta lập tức hạ bút viết một phong thư, rồi thúc ngựa đưa đến tay thái thú Dương Khang ở Thanh Chau.
Đúng lúc sao, Dương Khang hồi kinh báo cáo công tác đã trở về có ngang qua huyện Thanh Bình nên nhận được phong thư trước ba ngày.
Đọc xong, tức khắc mồ hôi lạnh của nàng chảy ròng ròng.
Chuyến này nàng hồi kinh, không chỉ là báo cáo công tác mà Thánh Thượng còn giao cho nàng quan tâm chăm sóc đến hoàng tử điện hạ đang vi hành.
Nào biết là chuyến đi kinh thành này của nàng khi trở về là một sự thay đổi ngang trời dọc đất như vậy.
“Không những mình phải trị ôn dịch náo loạn ở huyện Thanh Bình mà còn có hoàng tử điện hạ được sủng ái cũng ở trong huyện này nữa chứ.” Mặt Dương Khang trắng bệch, động tác trên tay cứng đờ.
Nàng phục hồi tinh thần liền nhanh chóng hồi báo đến tai Thiên tử.
Làm xong hết mọi việc, Dương Khang mệnh lệnh cấp dưới vòng đi huyện Thanh Bình.
Ở ngoài huyện, sắc mặt Dung Khanh yêu tà như băng, Tạ Tĩnh Hoa phát sầu khi nhìn thấy lưu dân gầy guộc đi lại.
Tạ Tĩnh Hoa nhíu mày, thấp giọng nói:
– Biểu đệ, hiện nay huyện Thanh Bình không còn yên ổn nữa chi bằng chúng ta hồi kinh trước đi.
Dung Khanh hơi trầm xuống:
– Truyền nhân của Y Thánh còn chưa tìm được, bệnh của phụ hậu không thể chậm trễ được.
Mà ta thân là hoàng tử, tất nhiên là muốn làm gương tốt.
Tạ Tĩnh Hoa nghe được từ miệng lưu dân một ít tin tức: Huyện lệnh huyện Thanh Bình biết mà không báo.
Bà ta không chỉ đối với việc sống chết của bá tánh mặc kệ mà còn truy nã đại phu.
Quan phụ mẫu như vậy, không nghiêm trị làm sao mà được.
Dung Khanh ở trong xe ngựa chờ vô cùng nôn nóng.
Tạ Tĩnh Hoa lấy thẻ bài bên eo mình ra, ném vào trong tay quan binh thủ thành.
Lúc này, hai người mới vào trong huyện thành.
Lam Nhiễm bị mang đến Ngụy phủ thì toàn bộ Ngụy phủ cũng đã rất náo loạn, có người phát bệnh vô lực dựa trên tường thở dốc.
Huyện Thanh Bình, những đại phu có tiếng tăm chỉ có vài người.
Họ đều bị trói đến trong phủ.
Đáng thương mấy người đại phu tuổi tác đã cao cũng bị hành hạ một trận.
Trong phòng đều là đại phu.
Người tuổi tác đã cao là đại phu đã già, xem bệnh hẳn là đã vài thập niên.
Bên cạnh bà lão cũng có mấy người đại phu y thuật cao minh nữa.
Nhưng những người này, Lam Nhiễm vẫn chưa từng gặp qua.
Tuy Lam Nhiễm lộ diện không nhiều nhưng chỉ cần việc khám bệnh không lấy tiền đã là nổi bật trong giới đại phu rồi.
Đồng thời, mọi người còn truyền là dung mạo của Lam Nhiễm tựa như thiên nhân.
Trần đại phu cong lưng, giơ tay đấm đấm eo mấy cái:
– Một lão niên kỷ như ta khó lắm mới có thể nhìn thấy Y Tiên Lam Nhiễm trong lời đồn.
Thật sự là một chuyện may mắn mà.
Bởi vì, Lam Nhiễm mở tiệm thuốc một ngày, lại lộ khuôn mặt liền câu không ít tâm nam tử khuê các.
Người người truyền ra mỹ danh Y Tiên, nàng tuấn nhã như tiên, tuyệt mỹ chi tư, xuất trần thoát tục.
Lam Nhiễm đạm nhiên, hướng Trần đại phu chắp tay nói:
– Lão tiền bối nói đùa.
Lam Nhiễm chỉ là một hậu bối nào nhận nổi khen ngợi như thế chứ.
Trong phòng hai người chào hỏi, trêu đùa Lam Nhiễm.
Trần đại phu có đôi mắt tinh lượng, thần thái sáng láng xua xua tay:
– Được.
Chứng dịch này lan tràn quá nhanh.
Nếu chúng ta đều ở đây, sao lại không cùng nghiên cứu chế tạo phương thuốc trị tận gốc?
Trong phòng, hai người kia nghe vậy thì cười khổ: “Ôn dịch này là cái gì chứ? Nó đâu phải là thứ có thể dễ chọc tới.”
Lam Nhiễm ngưng lại, thấp giọng nói:
– Tiền bối, thật ra vãn bối đang xem xét một phương thuốc.
Không bằng mời các tiền bối cùng nhìn thử.
Trần đại phu tức khắc có hứng thú, đối với y giả mà nói, xem bệnh là bổn phận, đối với dược phòng lại càng thật tâm hơn.
Trần đại phu tiếp nhận phương thuốc Lam Nhiễm viết.
Sắc mặt của lão biến đổi to lớn, nói xong, cười ha ha, ánh mắt thoáng hiện:
– Tốt, phương thuốc tốt.
Thật là ta không thể biết Lam tiểu hữu tuổi nhỏ nhưng lại giống năm đó một người như vậy, y thuật siêu tuyệt.
Xin hỏi thầy của ngươi là ai?
Hai người bên cạnh thấy Trần đại phu vừa nói xong đều sôi nổi thò đầu qua, thần sắc vô cùng kích động.
Trong chốc lát Lam Nhiễm nhớ tới: “Sư phụ mình đã mất âm tín suốt ba năm.
Lúc nàng trốn đi để lại chỉ có mấy quyển y học, những thứ khác đều không có gì cả.” Hiện giờ, nàng nghe được Trần đại phu nói giống như người nào đó thì mặt khẽ biến:
– Sư phụ của vãn bối tên là Y Thư.
Tiền bối đã từng nghe qua?
Trần đại phu cau mày suy tư một hồi lâu vẫn không có manh mối nào, bất đắc dĩ nói:
– Tiểu hữu à, thật xin lỗi, lão già này tuổi lớn nhưng chưa nghe qua người tên Y Thư.
Lam Nhiễm buồn bã, rầu rĩ nói:
– Vâng, thật là phiền tiền bối rồi.
Trần đại phu quay đầu, biến sắc, túm chặt Lam Nhiễm, mặt mày biến đổi rất lớn:
– Tiểu hữu, ngươi lặp lại tên sư phụ của ngươi là gì lần nữa đi?
Lam Nhiễm ngơ ngác, nhẹ giọng nói:
– Sư phụ tên Y Thư.
Trần đại phu đột nhiên sửng sốt, một trận cười một trận khóc:
– Y Thư, Y Thư! Ta sao lại không nghĩ đến chứ.
Thật sự là..
Lam Nhiễm nhìn Trần đại phu biến đổi rất lớn.
Trần đại phu vỗ vai Lam Nhiễm:
– Được, đúng là trò giỏi hơn thầy, không hổ là đồ đệ của Y Thư.
Lam Nhiễm ngơ ngác, nghe Trần đại phu kể chuyện cũ năm xưa.
Thì ra, sư phụ của nàng xuất thân từ y cốc, là đệ tử của Y Thánh.
Mà y cốc một thế hệ chỉ thu một người làm đệ tử.
Trần đại phu là một y si, muốn tranh giành làm một thế hệ đệ tử kia.
Nhưng một tiểu đồng chưa tỷ thí qua.
Tiểu đồng kia chính là sư phụ Y Thư của Lam Nhiễm.
– Lại nói, thật sự là hổ thẹn.
Năm đó, ta cùng Y Thư tỷ thí bị thua dưới tay nàng.
Hiện giờ đồ đệ của nàng là ngươi lại nghĩ ra phương thuốc trị tận gốc ôn dịch.
Thật là ý trời mà!
Lam Nhiễm cũng không biết sư phụ của mình còn có chuyện xưa như vậy.
Hai người kia vốn dĩ say mê với phương thuốc, nghe Trần đại phu kể rõ sự tình cũng dần đắm chìm trong đó, không kìm được mà tán thưởng:
– Lam đại phu thật sự là đảm nhiệm nổi danh xưng Y Tiên.
Lam Nhiễm ngơ ngác, nàng chưa bao giờ nghe sư phụ nói qua những việc này.
Trần đại phu là một lão y già đời.
Lão nhìn ra Lam Nhiễm da mặt mỏng, lên tiếng nói:
– Gặp qua Y Tiên.
Lam Nhiễm:.