NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU - Chương 12:
Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Ngụy Lam ngồi trên đại đường, nhìn đơn kiện trên tay, vuốt cằm, cười ha ha:
– Đúng là trời giúp ta.
Sư gia bất an nắm góc áo, thấp giọng hỏi:
– Đại nhân, đơn kiện xuất hiện cũng quá đúng lúc, chẳng lẽ là có ẩn tình.
Ngụy Lam ngồi trên ghế, cười khẽ:
– Quản chuyện có ẩn tình hay không làm gì.
Hiện giờ cơ hội tốt đưa tới cửa, chúng ta còn không cần hay sao?
Sư gia cười, giơ ngón tay cái lên nịnh nọt:
– Không hổ là đại nhân.
Cao minh, thật cao minh.
Lộng Nguyệt lén lút che mặt, từ cửa sau của Ngụy phủ đi vào.
Đã nhiều ngày, Ngụy phủ liên tục có người phát bệnh nhưng không ai chú ý đến hành vi kỳ quái của Lộng Nguyệt.
Ngược lại, Lộng Nguyệt che giấu cũng không bị hoài nghi mà họ còn cho rằng đó là bảo vệ chính đáng.
Lộng Nguyệt vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Ngụy Cung nên lần này cũng như thế, Ngụy mẫu trực tiếp mệnh lệnh Lộng Nguyệt chăm sóc chàng ta.
Tuy nói là đau lòng đứa con nhưng chủ mẫu lại dọn đến tận trên thôn trang.
Đôi mắt Lộng Nguyệt mang theo ý trào phúng.
Hắn hạ cánh tay rỗ hoa xuống, bởi vì sốt cao mà giọng nói bắt đầu anh ách.
Lộng Nguyệt đè thấp thanh âm, nói:
– Công tử, ta vào đây.
Thanh âm cuồng bạo của Ngụy Cung từ trong phòng truyền ra.
Một tiếng “ầm”, bình hoa đẹp đẽ trong phòng cứ thế mà rơi xuống đất.
Ngụy Cung che mặt mình lại, giọng nói bén nhọn, khó nghe:
– Cút, không được vào.
Khóe miệng Lộng Nguyệt gợi lên tia cười nhạo, giọng nói khàn khàn:
– Công tử, người phải uống thuốc thì mới khỏe lại được.
Ngụy Cung vốn có một khuôn mặt yêu dã nay đã bị mụn mủ bao trùm, còn có vết cào của móng tay.
Trông vô cùng đáng sợ.
Ngụy Cung che mặt lại phát ra một trận thanh âm bén nhọn, chói tai:
– Tiện nhân này, ngươi tránh xa ta mau.
Lộng Nguyệt vén quần áo lên làm cho những vết loang lổ trên người lộ ra trước mắt Ngụy Cung.
Hắn nhìn Ngụy Cung tuyệt vọng thì trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Đột nhiên Ngụy Cung thét lên chói tai, liều mạng ném đồ vật trên giường, run run nói:
– Tên ôn dịch này, ngươi cách xa ta đi.
Lộng Nguyệt cầm một cái gương đồng bước về hướng Ngụy Cung, trào phúng:
– Ngụy Cung công tử của chúng ta là sợ cái gì vậy? Dung mạo của chính mình ngươi cũng không phải là chưa thấy qua mà.
Ngụy Cung nhìn Lộng Nguyệt thì như nhìn một quái vật khủng bố vậy.
Chàng ta liên tục lùi về sau.
Đột nhiên, chàng phát ra một tiếng kêu thê thảm.
Lam Nhiễm bị đưa đến trên huyện đường.
Nàng nhìn Ngụy Lam nói thẳng:
– Tiểu Như đang ở đâu?
Ngụy Lam xoay cái ly trong tay rồi nhìn Lam Nhiễm mà thốt lên:
– Quả là tựa như thần tiên.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc đây chỉ là một phó túi da.
Lam Nhiễm nhíu mày.
Ngụy Lam chống cẳm, khẽ cười nói:
– Lam thần y thật sự là có giá lớn, gặp quan không quỳ.
Thật là không có phép tắc rồi.
Đôi mắt Lam Nhiễm hơi lạnh, khóe miệng nhẹ cong:
– Đại nhân đến tìm Lam mỗ là vì việc ôn dịch.
Nhưng ta tính tình luôn là không được tốt, cũng không thích người khác ép ta.
Ngụy Lam nghe vậy thì giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Được, được.
Ngươi chứa chấp tên bệnh hoạn kia, tội càng thêm nặng.
Nhưng ngươi chỉ là một đại phu mà thôi.
Lam Nhiễm đạm nhiên, bình tĩnh đứng tại chỗ:
– Thật là khéo, Lam mỗ còn chưa nói cho Ngụy huyện lệnh một chuyện.
Lam mỗ biết cách làm thế nào để trị chứng ôn dịch.
Đại nhân có lẽ là phạt ta không được rồi.
Ngụy Lam tức đến mức muốn hộc máu, nghẹn ở cổ họng, nghiền nát nuốt vào bụng, nghẹn lại, khẽ cắn môi, trong mắt đều là lửa giận.
Lam Nhiễm biết đây không phải là việc nhỏ.
Nàng nhìn không được những bá tánh vô tội mất đi tính mạng.
Ở hiện đại ôn dịch đã khó có thể trị tận gốc chớ đừng nói cổ đại còn chưa có vắc – xin phòng bệnh.
Ngụy Lam nghĩ đến cháu trai nhà mình thì ép ý nghĩ muốn đánh Lam Nhiễm một trận xuống, lạnh lùng nói:
– Y giả cứu người là việc thiên kinh địa nghĩa.
Nếu sớm biết cách trị tận gốc rồi mà không cứu, bản quan thấy là ngươi muốn rắp tâm hại người.
Lam Nhiễm lạnh lùng nhìn Ngụy Lam.
Ngụy Lam bị ánh mắt của Lam Nhiễm dọa cho lui lại mấy bước.
Lam Nhiễm lạnh nhạt:
– Thả Tiểu Như ra thì ta liền cứu người.
Ngụy Lam run run đứng thẳng, hừ lạnh kêu quan sai đem Tiểu Như mang ra.
Tiểu Như nhìn thấy Lam Nhiễm thì khuôn mặt nhỏ từ héo úa, uể oải ỉu xìu trở nên sáng rọi hơn.
Lam Nhiễm trấn an Tiểu Như xong, trong mắt nàng đều là băng lạnh:
– Ta đáp ứng cứu người nhưng không đáp ứng cứu người là ai cả.
Dung Khanh tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Chàng nhìn cách trang trí đơn sơ trong phòng thì trong lòng cả kinh.
Theo bản năng chàng sờ roi bên hông.
Lan Hỉ bưng thuốc đi vào thì nhìn thấy Dung Khanh đã tỉnh.
Mặt bà lộ ra ý cười.
Bà nhìn khuôn mặt tinh xảo của Dung Khanh thì bất giác xoa xoa tay, hàm hậu gãi đầu:
– Ta biết ngươi tỉnh nên cố ý nấu thuốc.
Mau uống đi.
Dung Khanh cũng đã gặp qua Lan Hỉ, người này tính tình thành thật, chất phác.
Chàng giơ tay nhận lấy, uống xuống nước thuốc chua xót, rồi lấy tay lau miệng.
Chàng nhìn mọi nơi không thấy Lam Nhiễm thì cất tiếng hỏi:
– Thím ơi, sao lại không thấy Lam Nhiễm tỷ tỷ vậy?
Tức khắc Lan Hỉ ấp úng, không nói ra lời.
Sắc mặt A Ngưu trắng bệch chạy vào nhà, lộ vẻ kinh hoảng:
– Mẹ ơi, bên ngoài còn có người tới nữa.
Chẳng lẽ là quan binh lại tới bắt người nữa rồi.
Bọn họ sao có thể không tim không phổi như vậy chứ? Bắt Lam thần y đi rồi lại còn chưa thấy đủ.
Không biết muốn thế nào nữa đây?
Lan Hỉ nhìn Dung Khanh.
Mặt Dung Khanh trắng bệch, giãy giụa muốn xuống giường, giọng nói hơi khàn:
– Thím, ngươi nói là Lam Nhiễm bị làm sao cơ?
A Ngưu mới vừa vào mà lại gấp quá nên chưa nhìn thấy Dung Khanh.
Lúc này chàng mới ý thức được mình lỡ miệng.
Lan Hỉ đang muốn nói gì đó để cứu vãn tình thế.
Dung Khanh cắn chặt môi, một chút đều không nghe trực tiếp liền muốn xuống giường.
Dung Khanh vốn là bị thương trong người, sau một hồi động đậy thì ảnh hưởng đến miệng vết thương.
Mặt chàng trắng bệch, trán chảy mồ hôi như hạt đậu.
Bên ngoài, người ngựa càng ngày càng đến gần, A Ngưu lo lắng vô cùng.
Lan Hỉ trấn an Dung Khanh:
– Dung Khanh công tử, Lam muội nói ta phải chăm sóc ngươi.
Ngươi có thương tích trong người thì không thể lộn xộn được.
Dung Khanh lắc đầu, đôi mắt thon dài rũ xuống: “Bọn họ tuyệt đối không dám động đến mình.
Nhưng được lắm, một huyện lệnh huyện Thanh Bình lớn mật lại dám động vào người mình coi trọng.”
Chàng khăng khăng muốn đứng dậy.
A Ngưu bất đắc dĩ đành phải dìu đỡ Dung Khanh.
Mà bên ngoài lúc này người ngựa gấp gáp.
Người cầm đầu ngồi ở trên ngựa, miệng lẩm bẩm:
– Xong rồi.
Xong rồi.
Gần một tháng rồi mà vẫn không tìm được biểu đệ.
Nếu là để Dung Cùng biết thì không biết sẽ tra tấn ta thế nào nữa.
Tiểu binh nhìn Tạ Tĩnh Hoa bực bội thì nhẹ giọng hỏi:
– Đại nhân, điện hạ thật sự là ở đây sao?
Tạ Tĩnh Hoa sầu đến nỗi tóc đều rụng, bất đắc dĩ phun nước đắng:
– Qua tìm hiểu tin tức thì hẳn là ở đây.
Nàng nhớ tới một tháng trước, nàng cùng Dung Khanh bí mật ra kinh.
Không biết làm sao mà để lộ tin, mới ra khỏi kinh thành thì bị người đuổi giết.
Lo sợ là người nhiều thế trọng nên Tạ Tĩnh Hoa đem nhân mã chống đỡ truy bình.
Để Dung Khanh giả dạng tiểu thị bỏ chạy.
Không ngờ bản thân nàng vẫn bị trọng thương phải tĩnh dưỡng hơn nửa tháng.
Vết thương hồi phục, bất chấp tĩnh dưỡng, nàng vội vàng đi tìm tin tức của Dung Khanh.
Nào ngờ, huyện Thanh Bình lại tràn lan ôn dịch, Tạ Tĩnh Hoa sầu quá nên người suy yếu không ít.
Tạ Tĩnh Hoa thở dài, hận không thể dâng tuổi thọ mười năm cho trời để ước nguyện bấy giờ có thể làm cho Dung Khanh lập tức xuất hiện trước mặt.
Tạ Tĩnh Hoa ngẩng đầu, bộ mặt da nẻ thì thấy Dung Khanh được A Ngưu đỡ đi ra.
Nàng trừu trừu miệng.
Hiện tại nàng thu hồi ý nghĩ vừa rồi còn kịp hay không?
Tiểu binh nhìn Tạ Tĩnh Hoa chốc lát thương nhớ, chốc lát lại cuồng tiếu thì thầm nghĩ:
– Đại nhân chẳng lẽ là bị ép điên rồi.
Tạ Tĩnh Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu binh nhìn theo ánh mắt của Tạ Tĩnh Hoa thì thấy Dung Khanh.
Kiếm trong tay nàng ta rơi trên mặt đất, tay chỉ qua, run rẩy nói:
– Điện, điện..
Tạ Tĩnh Hoa nhận được tầm mặt của Dung Khanh, đột nhiên đạp tiểu binh một chút, lạnh lùng nói:
– Điện cái gì mà điện? Ta còn không có nói đâu.
Tiểu binh nuốt lời định nói xuống.
Tức khắc nàng ta hiểu được.
Bọn họ đều đã xem qua bức họa của Dung Khanh.
Nay Tạ Tĩnh Hoa lại lên tiếng, ai cũng không dám nói gì.
Tạ Tĩnh Hoa chỉnh quần áo của mình.
Nàng không dám ở trước mặt biểu đệ vứt hết mặt mũi.
Xoay người xuống ngựa, Tạ Tĩnh Hoa đoan trang đi về phía Dung Khanh.
Nàng nhìn quần chúng ăn dưa xung quanh đang ngốc xem thì vui vẻ nghĩ: “Quả nhiên là do dáng vẻ thần tiên của bổn đại tiểu thư khiến cho ai nấy đều phải nhìn đến ngây người.
Thật là tội lỗi, tội lỗi.
Lớn lên quá đẹp cũng là một cái sai mà.”
A Ngưu khẩn trương bảo vệ Dung Khanh nhìn Tạ Tĩnh Hoa cẩu mô cẩu dạng thì trong lòng nghĩ thầm: “Ở đâu ra một hoa hoa nữ tử này vậy? Vừa nhìn là biết đây là loại ăn chơi trác táng làm loạn như rệp rồi.
Dung Khanh tính tình yếu đuối, giờ lại có thương tích trong người.
Lam Nhiễm hiện không có ở bên người, mình phải bảo vệ hắn mới được.”
Dung Khanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tạ Tĩnh Hoa.
A Ngưu cảm giác rõ ràng được Dung Khanh ở sau lưng đang run run bị dọa sợ.
A Ngưu nhăn mày, thấy Tạ Tĩnh Hoa không có ý thay đổi thì chàng muốn lấy vật gì đó ngăn nàng lại.
Ánh mắt chàng dừng ở trên dao vừa giết heo trong viện nhà mình.
Đột nhiên chàng nhấc dao giết heo cắm trên mặt đất: “Tên kia, cái này gọi là có khí phách.”
Tạ Tĩnh Hoa thấy bộ dáng này không đúng liền dừng lại bước chân.
A Ngưu nhìn Tạ Tĩnh Hoa dừng bước, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ: “Mấy tên nhà giàu thật sự là đồ nhu nhược, không từng trải qua việc bị dọa bao giờ.”
Tạ Tĩnh Hoa vuốt cằm, gõ gõ tay, ý bảo thủ hạ lấy túi tiền tới, nhẹ nhàng đặt ở trên tay A Ngưu.
Tạ Tĩnh Hoa sờ sờ cái mũi:
– Đây là tiền ta mua dao giết heo.
A Ngưu choáng váng nhận túi tiền, không kìm được mà nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ nhà giàu ăn chơi trác táng đều là ngốc à?
Tạ Tĩnh Hoa nhìn A Ngưu trong lòng vui vẻ: “Lại thêm một nam tử trầm mê dung mạo tuyệt thế của tỷ rồi.
Tỷ thật là tạo nghiệt mà.
Tiền đó coi như là thù lao hắn chiếu cố biểu đệ nhà mình vậy.”
Dung Khanh chậm rãi buông A Ngưu ra, mỉm cười, thanh âm ôn ôn nhu nhu:
– Biểu tỷ, sao bây giờ ngươi mới đến?
Tạ Tĩnh Hoa tiến lên đỡ lấy Dung Khanh trêu đùa:
– Biểu đệ đừng nóng.
Ta không phải đã tới rồi sao.
Dung Khanh dẫm mạnh ngón chân của Tạ Tĩnh Hoa, ôn thanh nói:
– Thật cảm ơn biểu tỷ! Biểu đệ cảm động chết mất.
Tạ Tĩnh Hoa nhịn xuống đau nhức, nhấp môi cười, tay nhéo mu bàn tay Dung Khanh:
– Nào có.
Biểu đệ sợ hãi đều là biểu tỷ sai.
Sắc mặt Dung Khanh vặn vẹo, tăng thêm lực đạp trên người Tạ Tĩnh Hoa..