NỮ THẦN NGUYỆT QUẾ - Chương 27: Chương 25 Nụ hôn… (2)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NỮ THẦN NGUYỆT QUẾ
- Chương 27: Chương 25 Nụ hôn… (2)
Trời sập tối, Calvin quay về nhà, anh ko thấy ai cả, cả Tiểu Tuyền và Nana anh cũng ko thấy, anh gõ cửa phòng Nana nhưng ko thấy tiếng động…
Hoảng quá anh đạp cửa cũng ko thấy Nana…
Anh qua phòng của Tiểu Tuyền cũng ko thấy Tiểu Tuyền…
Anh lập tức quay về phòng mình thì…
Tim đập nhanh, mặt đỏ lừ, anh quay mặt sang chỗ khác và hét thật to:
_Nana! Cậu dậy đi!…
Nghe tiếng ồn ào, Nana cựa mình, cô ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn Calvin ngạc nhiên hỏi:
_Sao cậu lại ở phòng của tớ?
Calvin ko dám quay lại, giọng nói ngượng ngùng pha chút hốt hoảng:
_Đây là phòng của tớ mà sao cậu lại qua đây! Với lại cậu…
Nana vừa ngạc nhiên vừa ko hiểu, cô nhìn xuống người cô thì:
_Á…Á…Á Sao tớ lại ăn mặc như vậy?
Calvin bịt tai:
_Ai biết cậu! Mặc đồ lại đàng hoàng đi!
Tình trạng là vậy, Nana đang mặc quần short và 1 cái áo sơ mi dài hơn cả quần, đã thế cái áo còn bị phanh nút ra. Thế thì hỏi sao ko hét với la…
Cô nhanh chóng sử dụng phép thuật để thay đồ ình rồi ngại ngùng nhìn Calvin:
_Tớ xin lỗi! Tớ cũng ko biết sao lại thế! Tớ xong rồi cậu quay lại đi!
Calvin quay lại nhìn Nana nhăn nhó:
_Sao lại thành thế này!
Vẻ mặt Nana tức giận:
_Tớ ko biết! Tớ chỉ biết là uống xong ly rượu của Tiểu Tuyền đưa thì tớ thành thế này!
Calvin há hốc mồm:
_Là Tiểu Tuyền á! Sao tớ ko thấy Tuyền vậy?
Vẻ mặt của Nana chuyển sang đăm chiêu:
_Tớ ko biết! Suỵt!…Tớ nghe tiếng dưới nhà kho!
Calvin và Nana nhanh chóng chạy xuống nhà kho…
Ầm!!!
Calvin mở cửa ra thì Tiểu Tuyền đang bị trói, mình mẩy đầy máu, nét mặt hốt hoảng, cô ko ngừng hét lên:
_Calvin cứu em! Nana thả tớ ra!
Calvin nhìn sang Nana, Nana thoáng ngạc nhiên, cô đẩy Calvin:
_Đi cởi trói cho Tiểu Tuyền kìa! Còn ngó cái gì?
…Tại phòng khách…
Nana nhìn Tiểu Tuyền ân cần hỏi:
_Cậu sao vậy? Ko phải nhà mình có trộm chứ?
Tiểu Tuyền giương đôi mắt hận thù nhìn Nana:
_Cậu đóng kịch hay lắm! Còn hỏi tớ à! Chính cậu đã làm tớ ra thế này mà cỏn bảo!
Nana ngạc nhiên vô cùng:
_Tớ cho cậu nói lại đấy! Tớ làm cậu ra thế hồi nào? Chính tớ còn bị xỉu mà!
Tiểu Tuyền khóc lóc:
_Cậu còn nói thế được! Tớ 1 lòng muốn hoà với cậu! Thế mà cậu đã ko chịu thì thôi! Còn đánh tớ bất tỉnh. Đã thế còn trói tớ bảo tớ bỏ anh Calvin ko thì cậu rạch mặt tớ, đánh tớ. Cậu còn nói tớ ko chịu cũng kệ, cậu trói tớ ở đây! Còn cậu sẽ lên ngủ ở phòng của Calvin buộc anh Calvin phải chịu trách nhiệm! Thế mà giờ cậu còn nói thế à! Hic…
Calvin mở to mắt kinh ngạc nhìn Nana:
_Cậu…cậu làm vậy thật sao?
Nana giận dữ nhìn Tiểu Tuyền, cô nắm lấy khuỷu tay Tiểu Tuyền hét lên:
_Tớ làm thế hồi nào? Tớ ko phải là hạng người như thế!
Mắt Tiểu Tuyền ngấn nước, vẻ mặt tội nghiệp như một đứa trẻ mất ba mẹ:
_Cậu còn chối! Có người xấu nào thừa nhận mình là người xấu chứ! Cậu buông tớ ra…
Calvin hất mạnh tay Nana ra, nét mặt giận dữ:
_Cậu buông Tiểu Tuyền ra! Cậu quá đáng lắm rồi! Tớ ko mún nhìn thấy cậu nữa!
Nana nhìn Calvin:
_Vậy là cậu ko tin tớ?
Calvin nói với giọng chắc nịch:
_Chứng cứ rành rành mà cậu bảo tớ làm sao tin cậu? Cậu đi ra khỏi nhà tớ ngay!
Nana nhìn Calvin 1 lần nữa, đôi mắt nâu đặc lại, ánh mắt sắc bén pha chút lạnh lùng, cô nói bằng 1 giọng nói lạnh lùng nhất từ trước đến nay:
_Được! Chào cậu!
Nói xong, Nana bước đi, bước đi dứt khoát, cô ko hề quay lại nhìn Calvin dù một cái liếc cũng ko. Nét mặt lạnh băng của một nguyệt thần…
[cont…]
(
Cô chạy mãi chạy mãi, vẫn là vườn hồng hôm đó, cô ngồi bệch xuống đất. Khuôn mặt thất thần, lạnh lùng đến đáng sợ, cặp mắt vô hồn…
Ánh sáng…
Ta ko cần ngươi…
Ta cần bóng tối…
Hy vọng…
Đã tắt…
Trái tim…
Đã chết…
“_Tớ ko mún nhìn thấy cậu nữa
_Cậu đi khỏi nhà tớ”
Từng câu nói…
Như cứa thẳng vào trái tim mỏng manh ấy…
Nước mắt…
Rời từng giọt vào lòng bàn tay…
Dập tắt hy vọng cuối cùng…
Khơi gợi nỗi đau…
Nỗi đau thấm sâu vào con tim…
Anh ghét em đến thế sao???
Em thật sự ko có làm mà…
Sao anh ko tin em…
Sao ko tin dù chỉ 1 lần…
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, nét mặt cô biến sắc, cô ngã xuống giữa vườn hoa hồng đó vô tình va vào nhánh hoa hồng hôm đó…
Máu…
Lại rơi…
Từng giọt một…
Thấm qua cánh hoa hồng ấy…
[End Part 2]
Nana sẽ như thế nào???
Liệu Calvin sẽ làm theo tiếng gọi con tim mình ko???
Sẽ có ngay ở part 3
_Ở đây là dâu???
Hebe nhìn Nana mừng rỡ:
_Cậu dậy thì tốt rồi! Đây là nhà của tớ mà!
Nana gật gật đầu, nét mặt buồn bã:
_Um! Sao tớ lại ở đây!
Ella đến gần Nana và ngồi xuống:
_Tại linh cảm tụi tớ thấy cậu ở vườn hồng đang gặp nguy hiểm nên dắt cậu về! Mà sao cậu lại ra nông nỗi này!
Một lần nữa Nana lại rơi nước mắt, cô bắt đầu kể cho 2 đứa bạn thân thiết nhất nghe chuyện hôm qua…
Hebe phẫn nộ:
_Sao cậu ta lại có thể làm thế! Quá đáng quá mà!
Ella hậm hực:
_Cậu ta được lắm! Sao lại có thể nghĩ Nana của tớ như thế chứ?
Hebe săn tay áo, giọng nói tức giận vô cùng:
_Rõ ràng là Nana yêu cậu ta mà! Ko lẽ cậu ta ko biết mà còn làm thế! Phải cho cậu ta 1 trận mới được!
Nana ngăn Hebe lại, cô kéo Hebe ngồi xuống:
_Đừng làm thế! Ko sao đâu! Nhờ cậu ấy mà tớ mới trở lại là một Nguyệt thần được mà!
Hebe nhìn Nana mà lắc đầu ngao ngán:
_Đến giờ phút này mà cậu còn bênh câu ta! Tớ hết biết nói sao?
Ella chợt nhớ ra và la lên:
_Hôm nay là ngày họp của 2 nhóm đó! Chuẩn bị đi Nana!
Hebe và Nana uể oải đáp:
_Um! Cậu cũng chuẩn bị đi!
————————————–
Buổi họp diễn ra cũng bình thường nhưng có 1 số người thì ko được bình thường cho lắm…
Hebe suốt buổi cứ cắm đầu vào ly nước trước mặt mình, Jiro thì thỉnh thoảng nhìn Hebe rồi lại cúi đầu xuống, Xebe thì vẫn luôn miệng nói chuyện mặc dù trong lòng đang nhói lên, Aaron thì luôn hướng cặp mắt về Xebe. Trớ trêu nhất vẫn là Nana và Calvin, Calvin thì nhìn Nana với ánh mắt khó xử, còn Nana thì lại nhìn Tiểu Tuyền với cặp mắt hận thù…
Ngồi mãi cuối cùng Nana được giao nhiệm vụ đi lấy nước cô mừng rỡ lập tức đứng dậy đi liền nhưng trớ trêu 1 cái là Calvin cũng được phân công đi lấy nước chung…
Dọc đường cả 2 ko ai nói với ai câu nào…
Không khí im lặng 1 cách đáng sợ…
Calvin đành mở lời trước:
_Nana! Tớ xin lỗi!
Nana ko quay lại, giọng lạnh băng:
_Xin lỗi gì?
Calvin hạ giọng:
_Tớ ko nên nói thế! Tớ đã nặng lời! Thật ra cậu có làm ko?
Nana quay phắt lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Calvin, đanh giọng:
_Ko tin thì cậu hỏi làm gì?
Calvin chạy theo Nana nắm chặt khuỷu tay cô:
_Tớ xin lỗi! Tớ ko cố ý!
Nana hất tay Calvin ra 1 cách lạnh lùng:
_Buông tôi ra!
Bóng dáng bé nhỏ ấy…
Quen thuộc quá…
Lạnh lùng quá…
Sao tim anh đau quá…
Nét mặt lạnh lùng của cô làm tim anh như muốn vỡ vụn thành trăm mảnh, anh có thể cảm nhận được trái tim của Nana đã bị tổn thương nặng nề. Chính anh! Chính anh đã làm điều đó. Anh thật tồi tệ, đã ko thể làm cô hạnh phúc mà đến cả bảo vệ cô anh cũng ko làm được…
Anh yêu em!
Thật sự yêu em mất rồi Nana à!
Anh ko cần biết ngày mai sẽ ra sao?
Ko cần biết Tiểu Tuyền sẽ như thế nào?
Chỉ biết rằng anh sẽ ko để mất em lần nữa…
Sẽ ko chậm trễ thêm một bước nào nữa…
Calvin chạy thật nhanh, ôm Nana từ đằng sau, siết chặt cô như ko muốn buông ra. Nana giật mình đẩy Calvin ra, cô giận dữ:
_Cậu ko cần làm mấy trò này! Tôi ko thích đâu!
Nana bước đi thật nhanh cố ko muốn để Calvin giữ lại, Calvin kéo tay Nana lại vô tình làm lộ ra sợi dây chuyền của cô, Calvin ngạc nhiên:
_Sợi dây chuyền đó…
Nana cố gỡ tay Calvin ra:
_Dây chuyền đó thì sao?
Calvin nắm chặt tay Nana hơn:
_Sao cậu có được?
Nana ko gỡ tay Calvin nữa, cô ngước lên nhìn anh:
_Cậu nói vậy có ý gì? Ý là tôi ăn cắp à?
Calvin lắc đầu:
_Ko phải! Nhưng nó rất quan trọng với tớ! Cậu nói đi!
Nana nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của Calvin cũng có chút xiêu lòng, vẫn giữ thái độ lạnh lùng cô nói:
_Tôi ko biết! Từ khi mất hết ký ức trước 5 tuổi thì sợi dây chuyền này đã đeo trên cổ của tôi! Nó ko tháo ra được! Ko vứt bỏ được. Tôi ko biết tại sao? Lý do là vậy! Đừng bao giờ nghĩ tôi đã ăn cắp từ tay ai!
Calvin kéo từ cổ mình ra 1 sợi dây chuyền hình chữ T:
_2 sợi này vốn là 1 cặp!
Nana ngạc nhiên:
_Sao cậu biết! Tại sao lại ở chỗ của tôi?
Calvin lấy 2 sợi dây chuyền ghép lại:
_Đó là do tớ làm sao tớ ko biết! Cậu xem này…Ko lẽ cậu là Tiểu Tuyền…
Nhức đầu…
Chóng mặt…
Đột nhiên Nana cảm thấy đầu mình nhức kinh khủng, những hình ảnh quen thuộc hiện lên liên tục trong đầu cô…
“_Tiểu Nho à! Tớ yêu cậu
_Tiểu Nho à! Tớ phải đi rồi!
_Cậu sẽ quay lại chứ Tiểu Tuyền!
_Sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu Tiểu Tuyền à!
_Um! Tớ cũng thế Tiểu Nho à!”
Lần này cô có thể nhìn rõ mặt cậu bé đó rồi. Cô cũng nhớ lại tất cả những ký ức trước 5 tuổi rồi…
Cô ôm thật chặt Calvin, môi thì ko ngừng cười, nước mắt ko ngừng rơi, cô thì thầm bên tai Calvin:
_Tiểu Nho à! Tớ sẽ lấy cậu mà! Hì…
Calvin ngạc nhiên mở to mắt ra, đó là tên năm ấy của 2 người, chỉ 2 người biết, cả papa và mami anh cũng ko hề biết, đây đúng là Tiểu Tuyền của anh rồi, anh siết chặt Nana mỉm cười hạnh phúc:
_Cuối cùng anh đã tìm được em Tiểu Tuyền à!
Hạnh phúc…
Hạnh phúc quá…
Cuối cùng em đã tìm được nó…
Được nắm bắt nó…
Được sở hữu nó…
Em sẽ ko để nó vụt mất thêm một lần nào nữa…
Một luồng yêu khí đã cắt ngang cái ôm của 2 người. Đó là Tiểu Tuyển, nói đúng hơn là con miêu tinh đã giả mạo Tiểu Tuyền, cô đang đứng ngay đó, đôi mắt mèo hận thù đang dán chặt vào Nana:
_Chính cô đã cướp đi hạnh phúc của tôi! Trả nó lại cho tôi!
Nói xong cô giơ móng vuốt sắc bén của mình nhắm thẳng vào Nana. Calvin chạy nhanh đến hất mạnh tay cô ra và giáng 1 cái tát vào khuôn mặt khả ái của cô:
_Cô điên à! Sao cô lại giả mạo Tiểu Tuyền chứ?
Tiểu Tuyền giương đôi mắt đầy sự hận thù của mình liếc nhìn Nana rồi đến Calvin:
_Anh biết tôi đã yêu anh bao lâu chưa? Từ lúc trước anh gặp con nhỏ này đấy!
_Em có sao ko?
_Ko sao cám ơn anh!
_Sẽ ko còn con mèo nào dám ăn híp em nữa đâu!
_Dạ!
_Mạnh mẽ lên nhé! Mèo con!
_Sau này em sẽ thích mình anh thôi!
_Ngốc ạ! Sau này có duyên sẽ gặp lại! Bye em!
_Bye anh
Calvin ngạc nhiên hỏi:
_Ko lẽ cô là…con mèo năm đó à?
Tiểu Tuyền gật đầu:
_Um! Em tưởng anh quên em rồi!
Calvin nhìn Tiểu Tuyền giận dữ:
_Tôi ko ngờ mèo con đáng yêu hôm đó lại trở thành một con miêu tinh mưu mô như cô! Tôi thật sự thất vọng!…
Nana bịt miệng Calvin lại:
_Anh đừng nói thế! Sẽ tổn thương cô ấy đó!
Calvin ngạc nhiên:
_Nhưng…
Nana nhanh chóng cắt ngang lời nói của Calvin:
_Em cũng là con gái mà! Em hiểu! Nói vậy sẽ tổn thương cô ấy rất nặng đó!
Calvin đành im lặng nghe lời Nana, Tiểu Tuyền đương nhiên là ngạc nhiên với cách đối xử của Nana, ko ngờ mình đối xử thậm tệ với Nana đến thế mà Nana lại đối xử tốt với mình như vậy:
_Tại sao lại tốt với tôi như thế? Tôi đã hại cô mà!
Nana mỉm cười dịu dàng nhìn Tiểu Tuyền:
_Cũng tại vì cậu quá yêu anh Calvin thôi! Ko sao đâu! Tớ quên rồi!
Tiểu Tuyển chỉ biết lẳng lặng bỏ đi vì nỗi nhục của mình…
Calvin nhìn Nana bằng 1 ánh mắt âu yếm:
_Em…nhân hậu quá!
Nana nhìn lại Calvin mỉm cười:
_Vậy mới là Nana chứ!
Calvin nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô…
Ngọt ngào…
Nồng nàn…
Giây phút ấy chính là giây phút hạnh phúc nhất của 2 người…
Giây phút cả thế giới chỉ còn lại 2 người…
End chap 25
Couple CalSel đã thành!!!
Rắc rồi còn đang ở 4 người Hebe, Jiro, Xebe và Aaron!!!
Rắc rối này sẽ được giải quyết như thế nào???
Tiếp tục theo dõi chap 26 nhá!!!