NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN - Chương 39: Nhưng Không Ngờ Anh Thật Sự Đến
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN
- Chương 39: Nhưng Không Ngờ Anh Thật Sự Đến
Mạch Tiểu Miên đánh thức Đồng Đồng, nói: “Đồng Đồng, chúng ta đi thôi.”
Đồng Đồng nhìn cô bằng đôi mắt mơ màng buồn ngủ.
Mới vừa rồi, cô bé ngủ trong vòng tay ấm áp của Mạch Tiểu Miên, từ trước đến nay cô bé chưa bao giờ ngủ thoải mái như vậy cả.
Cô bé thật sự muốn ngủ mãi như vậy, không bao giờ tỉnh lại.
“Đi đâu ạ? Em không có nhà.”
Đồng Đồng từ trong ngực cô đứng lên, lắc đầu nói: “Chị đi đi ạ, em ở lại chỗ
này.”
Mạch Tiểu Miên không còn cô bé trong ngực nữa, cũng muốn đứng lên.
Ai ngờ cô còn chưa kịp đứng vững thì não bộ đột ngột rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí, hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngã nhào xuống đất.
Đồng Đồng khẩn trương kéo tay cô hét lớn: “Chị ơi, chị bị sao vậy?”
Ngay khi Kiều Minh Húc đứng bên ngoài nhìn thấy cô ngã xuống, anh bất giác xông vào ngay, bế cô bước ra khỏi phòng tạm giam.
Lần này Mạch Tiểu Miên chỉ bị choáng váng ngã xuống chứ không phải mất đi ý thức.
Thấy Kiều Minh Húc lo lắng ôm cô như vậy, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Vòng tay của anh có vẻ ấm áp hơn nhiều so với thái độ của anh.
Hơn nữa còn có một cảm giác vô cùng thoải mái, trên người anh thoang thoảng mùi hương của gỗ thông.
Ngoại trừ Trình Bắc Thiên ra, cô chưa từng bị người khác giới ôm như thế này, tâm trạng cảm thấy hơi phức tạp…!
“Buông tôi ra, tôi không sao.”
Cô vội vàng giãy dụa.
Hành động xông vào ôm Mạch Tiểu Miên vừa rồi của Kiều Minh Húc là hoàn toàn trong vô thức.
Khi Mạch Tiểu Miên nói, anh mới nhận ra sự bốc đồng không thể giải thích được của mình.
Anh cứng đờ đặt Mạch Tiểu Miên xuống.
Ai ngờ đôi chân của Mạch Tiểu Miên vẫn như nhũn ra.
Anh vừa đặt cô xuống thôi cô đã đứng không vững rồi.
Ngay khoảnh khắc cô sắp ngã ấy, anh lại đưa tay ra kéo cô lại.
“Cảm ơn.”
Mạch Tiểu Miên ổn định bước chân, lịch sự nói cảm ơn.
Kiều Minh Húc khẽ quét mắt nhìn cô một cái, nói: “Đi thôi!”
“Đi đâu cơ?”
“Không phải cô gọi điện thoại bảo tôi chạy đến đây bảo lãnh cho cô sao, thế mà bây giờ cô lại không muốn đi à?” Kiều Minh Húc tức giận nói.
Lúc này Mạch Tiểu Miên mới nhớ ra mình đã gọi điện cầu cứu anh.
Lúc ấy thấy anh cúp máy một cách thô lỗ như vậy, cô còn tưởng rằng anh sẽ không đến.
Nhưng không ngờ, anh thật sự đến.
Người đàn ông này, cũng không phải lạnh lùng như vẻ ngoài của anh.
Cảm tình của cô đối với anh cũng tăng lên một chút, cô kéo tay Đồng Đồng ở bên cạnh, nói: “Đi nào, chị đưa em đến mái ấm tình thương.”
Đồng Đồng nhìn Kiều Minh Húc, rồi nhìn Mạch Tiểu Miên, cuối cùng im lặng gật đầu.
Kiều Minh Húc nhìn Đồng Đồng gầy yếu bẩn thỉu, hơi nhíu mày lại, níu: “Cô muốn dẫn cô bé đi sao?”.