NỮ NGỤ TRÙ TRỌNG SINH - Chương 34: - Hàng ngày
Edit: iam_linh
Beta: Saki
Kỳ thật không phải mẹ Hà chưa từng tự mình xuống bếp nấu ăn.
Chỉ là không biết vì sao, rõ ràng mẹ Hà cũng làm miến chua cay theo từng bước giống như Phó Vịnh Hạm, cũng cho đầy đủ gia vị, miến do mẹ Hà làm ra so với các quán khác ngon hơn rất nhiều, nhưng so với Phó Vịnh Hạm thì hương vị lại kém xa!
Sau khi được Phó Vịnh Hạm chỉ điểm, tay nghề của mẹ Hà thật sự tốt lên, còn tiến triển cực nhanh. Theo tiến độ này mà nói, nếu lúc quán không đông khách thì mẹ Hà có thể thay thế Phó Vịnh Hạm nấu miến rồi.
Thấy Phó Vịnh Hạm dẫn Khương Bạch lại đây, mẹ Hà chỉ hơi đánh giá một chút, hỏi cậu ta mấy câu, liền cảm thấy Khương Bạch cũng rất ổn, sau lại dẫn Khương Bạch đi dùng cơm.
Nhìn bề ngoài Khương Bạch cũng là người thành thật, cũng dễ nhìn, nói chuyện lại ngọt, loại người như Khương Bạch rất được các trưởng bối ưa thích. Ăn bữa cơm, không chỉ mẹ Hà mà ngay cả Tiêu Trùng cũng cảm thấy thích tên nhóc ưa nhìn này.
Phó Vịnh Hạm không ăn cơm cùng mọi người, lại cầm muôi tiếp tục nấu miến. Sau đó đóng gói theo đơn đặt hàng chuẩn bị giao cho khách.
Trước khi chuẩn bị ăn cơm, Tiêu Trùng liền đi giao miến cho khách hàng ở tầng một của trung tâm thương mại.
Khương Bạch thấy vậy, liền chủ động buông chén đũa định đi cùng Tiêu Trùng, nhưng lại bị mẹ Hà ngăn lại.
“Hiện tại không cần vội như vậy, để một mình chú Tiêu đi giao là được rồi.” Mẹ Hà nhẹ giọng: “Tiểu Khương ăn cơm trước đi, ăn no mới có sức làm việc. Đi giao hàng bên trong trung tâm thương mại rất dễ, tiêu chí gì đó đều rất rõ ràng, cháu so với chúng ta chắc là biết nhiều hơn, chuyện gì cũng không lo. Chút nữa, để dì bảo chú Tiêu dẫn cháu đi dạo một vòng bên ngoài trung tâm thương mại, cháu đi xem đường xá xung quanh đây một chút để sau này không bị lạc đường.”
Miến chua cay Vịnh Phủ hiện tại rất nổi danh, đã sớm nhận đơn hàng giao ở bên ngoài trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại Hi Hòa là nơi nổi tiếng nhất ở thành phố Cam Châu phồn hoa này, lại có trạm tàu điện ngầm, xung quanh đều là cửa hàng, văn phòng làm việc.
Bởi vậy, đây được xem như một lợi thế cho quán miến chua cay Vịnh Phủ.
Miếng chua cay của Phó Vịnh Hạm cũng sớm nhận được đơn đặt hàng từ những nơi này.
Tính đến hiện tại, số đơn đặt hàng ở bên ngoài còn nhiều hơn số đơn hàng ở trong trung tâm thương mại.
Mẹ Hà cùng chú Tiêu cũng đã lớn tuổi, dáng vẻ cũng không được ưa nhìn, ngay cả hình thức quảng cáo cũng không rành, cho nên có nhiều người không thích bọn họ. Mẹ Hà cũng biết vấn đề này, cho nên mới muốn tìm một người trẻ tuổi, ngoại hình dễ nhìn đến giao hàng để việc nhận đơn đặt hàng dễ dàng hơn.
Khương Bạch liên tục gật đầu đáp ứng, đến tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.
Khương Bạch nhận thấy mẹ Hà là người nhiệt tình, tuy Phó Vịnh Hạm kiệm lời ít nói, nhưng lại là một người tín nhiệm. Đến cả chú Tiêu thoạt nhìn có chút hoa hòe loè loẹt không đứng đắn, nhưng người ở quán ăn nhờ ông làm việc gì ông sẽ lập tức đi làm ngay, không có chút ý kiến, thành thật đến quá mức.
Tóm lại, ở quán ăn này mọi người đều rất thân thiện, rất dễ ở cùng nhau.
Cho nên Khương Bạch cảm thấy rất an tâm.
Điều duy nhất Khương Bạch cảm thấy khó hiểu, chính là đầu bếp ở đây lại là Phó Vịnh Hạm.
Khương Bạch thật sự không nghĩ tới, Phó Vịnh Hạm thoạt nhìn văn nhã, so với nữ sinh còn có khí chất hơn vài phần, thế nhưng lại có bản lĩnh lớn như vậy!
Chỉ là sau đó Khương Bạch cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ về việc này nữa. Bởi vì cậu ta thật sự quá bận.
Vừa ăn cơm xong, Khương Bạch đã phải đi giao miến ngay.
Trong lúc họ ăn cơm, lại nhận thêm không ít đơn đặt hàng, đều đã mệt thành một đống bùn, mệt đến mức không nhấc nổi người luôn rồi.
Không chỉ có thế, hiện tại lại có khách tới quán ăn, hai cái bàn nhỏ đều ngồi đầy người, thậm chí họ còn xếp thành một hàng dài.
Nhìn lại đồng hồ, bây giờ thật ra còn chưa tới 11 giờ đâu!
Khương Bạch cuối cùng cũng biết được quán ăn vặt này kinh doanh tốt như thế nào rồi.
Ba người bận tối mày tối mặt, đi giao miến liên tục đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi một chút nào.
Đối với lượng khách hàng lớn như vậy, nhưng Phó Vịnh Hạm cũng không biểu lộ một chút mệt mỏi, cô chỉ nghiêm túc nấu liên tục hết phần miến này đến phần miến khác, lâu lâu sẽ hỏi khẩu vị của thực khách để thay đổi cho phù hợp, không có một chút sai lầm nào. Thế cho nên quán ăn tuy rằng bận rộn, nhưng chưa bao giờ làm sai yêu cầu của khách, cho nên tốc độ nấu miến cũng rất nhanh, dòng người xếp hàng cũng không cảm thấy khó chịu, bọn họ đều hài lòng với cách phục vụ của quán ăn.
Lâm Dư Ngang rất nhanh đã biết được bên Phó Vịnh Hạm mới nhận thêm một tiểu soái ca.
Tưởng tượng đến khuôn mặt luôn không có biểu tình gì của Phó Vịnh Hạm, Lâm Dư Ngang cũng tỏ ra hiếu kỳ với vị tiểu soái ca này.
Đến khi nhìn thấy Khương Bạch, Lâm Dư Ngang khó nén được sự thất vọng trong mắt.
Cho dù là so với bạn cùng lứa tuổi, Khương Bạch thật sự cũng rất bình thường, dù có ném cậu ta vào giữa đám đông cũng không dễ nhận ra. Huống chi, ánh mắt Lâm Dư Ngang rất cao, nhìn Khương Bạch có chút không thuận mắt cho lắm.
Lâm Dư Ngang nhìn chằm chằm Khương Bạch một lúc, mày nhăn lại có thể kẹp chết cả con ruồi, sau đó xách miến chua cay rời đi.
Trong lúc bận rộn vừa ngẩng đầu lên, Phó Vịnh Hạm lại thấy Lâm Dư Ngang ở đây, tùy ý nói: “Anh sao lại đến đây nữa rồi?”
Nghe âm điệu trong lời nói, cứ như Phó Vịnh Hạm đang ghét bỏ anh ta vậy.
Thật ra, Lâm Dư Ngang mỗi ngày đều đến đây hai ba lần, ngoài ăn miến chua cay ra Lâm Dư Ngang còn lôi kéo Phó Vịnh Hạm nói chuyện, Phó Vịnh Hạm thật sự rất bội phục sự kiên nhẫn của anh ta.
Trải qua thời gian dài nói chuyện với nhau, hai bên cũng xem như hiểu được tính cách đối phương, nên khi nói chuyện liền trực tiếp nói thẳng, cũng xem như là giao tình của người bạn cũ.
Đối với lời ghét bỏ của Phó Vịnh Hạm, Lâm Dư Ngang cũng không để ý, quen đường vòng ra sau xe đẩy giúp Phó Vịnh Hạm lấy bát đữa, còn tiếp khách giúp cô.
Phía trước có mấy cô gái trẻ đang xếp hàng, thấy Lâm Dư Ngang mặt tươi cười nhìn qua liền đỏ mặt chụm đầu lại nói nhỏ, cũng không biết bọn họ nói gì, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn lén về phía Lâm Dư Ngang.
Lâm Dư Ngang biết các cô ấy đang nhìn lén mình, còn hướng mặt về phía người ta cười cười. Mặt mấy cô gái càng đỏ hơn, đến đầu cũng chẳng dám ngẩng.
Phó Vịnh Hạm nghiêng đầu thấp giọng: “Tôi nói này, anh đến đây là để trêu ghẹo con gái nhà người ta à?”
Lâm Dư Ngang ngừng tay, kêu oan: “Cô nói oan cho tôi rồi! Tôi tới đây là phụ giúp cô, có chỗ nào giống đi đùa giỡn người khác chứ? Tôi còn chưa nói với bọn họ một câu nào mà!”
Phó Vịnh Hạm giật giật khóe môi, âm thầm liếc Lâm Dư Ngang một cái.