NÔNG MÔN KHOA CỬ CHI KIẾM TIỀN, KHẢO THÍ, DƯỠNG GIA - Chương 38: Chương 38
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NÔNG MÔN KHOA CỬ CHI KIẾM TIỀN, KHẢO THÍ, DƯỠNG GIA
- Chương 38: Chương 38
Cái gì? Mời Lâm Trạch làm tiên sinh dạy học vỡ lòng?
Không chờ biểu tình Lâm Trạch, thôn dân xung quanh nghe được đều kinh ngạc giúp hắn, vẻ mặt không thể tin được.
Kỳ thật cũng có người mời Lâm Trạch dạy hài tử nhà mình học vỡ lòng, nói như thế nào thân phận tú tài của Lâm Trạch vẫn còn treo ở quan phủ, năm đó hắn mười hai tuổi đi đậu tú tài được truyền là thiên tài huyện Thanh Sơn.
Chỉ tiếc là Thương Trọng Vĩnh* mắc bệnh lạ, tiền đồ dần vô vọng trong mắt mọi người.
“Thương Trọng Vĩnh” là một bài văn xuôi được viết bởi Vương An Thạch, một nhà văn thời Bắc Tống.
Bài văn này kể về câu chuyện của một thần đồng tên là ” Thương Trọng Vĩnh ” vào thời Tây Tấn, Giang Tây, người bị biến thành người bình thường bởi vì cha cậu không cho cậu đi học và bị cha cậu dùng làm công cụ kiếm tiền.
Cho dù là vậy cũng không thể phủ nhận học thức của Lâm Trạch, sau đó cũng có không ít viên ngoại tới cửa mời Lâm Trạch vào phủ làm tiên sinh dạy học cho hài tử cho mình, nhưng đều bị Lâm Trạch từ chối vì trong lòng hắn chỉ muốn thi cử.
Liền chậm rãi truyền ra Lâm Trạch mắt cao hơn đầu, kiêu căng ngạo mạn, những lời đồn không tốt từ từ truyền ra hết bên ngoài.
Ngoài ra chuyện Lâm Trạch say rượu xông vào phòng khuê nữ của tiên sinh đang dạy hắn, thiếu chút nữa làm hỏng thanh danh của cô nương nhà người ta, thanh danh của Lâm Trạch ở trấn xấu vô cùng, không còn ai muốn mời hắn làm tiên sinh nữa.
Rốt cuộc tiên sinh ở triều Đại Tắc rất chú trọng việc dạy học, danh tiếng và phẩm chất của tiên sinh có ảnh hưởng đến tiền đồ học trò của mình sau này.
Lấy Ngụy phu tử Đông Quách tư thục ở trấn trên, cũng chính là tiên sinh của nguyên thân trước kia, đối phương nói Lâm Trạch học thức không đủ, thi đậu tú tài chỉ là do vận khí may mắn.
Nhưng vì Ngụy phu tử là tiên sinh rất nổi tiếng ở huyện Thanh Sơn nên được nhiều người kính trọng, đối phương thi đậu tú tài cũng hiểu bản thân tới đâu, không tiếp tục thi cử nữa, ngược lại lấy cớ muốn bồi dưỡng nhân tài để truyền bá học thức mở tư thục, hấp dẫn không ít người bái sư cầu học.
Sau đó đối phương có vận khí tốt dạy được học trò thi đậu cử nhân, điều này làm cho đối phương có danh tiếng như hiện tại.
Ở thời đại này, làm tiên sinh chính là nghề kiếm tiền nhẹ nhàng và có có mặt mũi nhất.
Lâm Trạch lúc đầu cũng nghĩ tới điều này, nhưng đáng tiếc thanh danh của nguyên thân quá xấu, con đường này không thể thực hiện được, hắn đành bất đắc dĩ đi buôn bán để kiếm tiền.
Vào lúc này nhìn thấy Lý Quảng Tài và nhi tử hướng hắn bái sư cầu học, hắn giống với biểu tình của thôn dân không thể tin được.
“Ngài là nói……!Muốn mời ta làm tiên sinh của nhi tử ngài? Xác định là mời ta?”
Lâm Trạch nhìn viên ngoại mập mạp trước mặt, không xác định hỏi một lần nữa, đặc biệt là nhấn mạnh câu cuối cùng.
Thôn dân xung quanh cũng muốn hỏi như vậy, bao gồm cả Lâm Tam Quý, có thể thấy được thanh danh trước kia của Lâm Trạch xấu tới mức nào, tuy vậy cũng không ảnh hưởng đến công danh tú tài và tư cách đi thi của Lâm Trạch, nhưng cũng làm người khác không muốn giao hảo với hắn.
“Đúng vậy, là mời Lâm tướng công ngài.
Thăng Nhi, mau đến vấn an tiên sinh.”
Lý Quảng Tài đặc biệt cao hứng, sảng khoái gật đầu, tựa hồ biết sớm phản ứng của Lâm Trạch, cho nên hắn cũng không có kinh ngạc.
Dứt lời liền đẩy nhi tử bên người ra chào hỏi.
Nhưng nhi tử của hắn rõ ràng không muốn bái Lâm Trạch làm tiên sinh, cho nên biểu tình không tình nguyện, một tiểu thiếu gia bị chiều hư có thái độ không tốt, đầu quay sang bên cạnh, hừ một tiếng.
Thấy thế, Lâm Trạch đã chắc chắn trong lòng.
Hắn biết được lý do viên ngoại mập mạp trước mặt biết rõ thanh danh của hắn không tốt, còn tới mời hắn làm tiên sinh.
Lấy thái độ của tiểu hài tử trước mặt này, không ai muốn dạy nó trong thời đại tôn sư trọng đạo, nên mới bất đắc dĩ tìm hắn đi.
Không thể không nói Lâm Trạch nghĩ rất chính xác
Lý Quảng Tài hôm nay tới mời hắn là không còn cách nào khác, Lý gia cũng không phải danh gia vọng tộc gì, chỉ là chủ nhân là dựa vào lợi nhuận của một phường tơ lụa, qua mấy thế hệ tích lũy của cải mới trở thành tiểu viên ngoại như hiện giờ.
Cũng vì như vậy, mấy thế hệ Lý gia đều là thương tịch, tới khi Lý Quảng Tài bỏ ra số tiền lớn mua ruộng đất ở nông thôn mới trở thành nông tịch.
Tuy hộ tịch có sửa lại, nhưng ấn tượng thương nhân không thể biến mất trong thời gian ngắn được, các tư thục có chút danh tiếng ở trấn trên hay huyện thành đều không đồng ý thu nhận con cháu thương nhân, phải đưa rất nhiều bạc mới đồng ý thu nhận.
Cho nên rất nhiều thương nhân đưa hài tử đi tư thục không trông cậy vào hài tử có công danh, chỉ cần biết chữ hiểu lý lẽ là được.
Những cá nhân khác nếu thấy hài tử nhà mình có hi vọng khoa cử, thì sẽ bỏ ra một số tiền lớn mời tú tài nhập phủ dạy học, một số tú tài có gia cảnh nghèo khó vì kế sinh nhai sẽ gật đầu đáp ứng.
Nhưng các tú tài đó đều là người có con đường khoa cử xa vời, bởi vì người có triển vọng về con đường làm quan đều rất yêu quý thanh danh, sợ cùng thương nhân tiếp xúc nhiều sẽ lây dính mùi tiền* thanh danh liền không tốt.
Mùi tiền*[铜臭]: được dùng để châm biếm những người hướng về lợi nhuận.
Sĩ nông công thương, thương nhân ở thời đại này bị kỳ thị là điều không thể thay đổi.
Lý Quảng Tài cũng không ôm kỳ vọng nhi tử làm quan, chỉ mong nhi tử có thể đọc sách biết chữ hiểu lý lẽ, nếu về sau chữ cũng không biết, sổ sách nhìn không ra lỗi sai, sao có thể tiếp nhận sinh ý trong nhà được?
Có điều nhi tử của hắn quá bướng bỉnh, tư thục kém nhất ở trấn trên cũng không chịu thu nhận, ngay cả tiên sinh dùng số tiền lớn mời về dạy được mấy này cũng tức rời đi.
Lý Quảng Tài cũng bất lực, chỉ khi nhìn thấy Lâm Trạch ở cửa hàng sách lần trước, hắn mới nảy ra ý định mời Lâm Trạch dạy học.
Thanh danh Lâm Trạch không tốt cũng không sao, dù sao hắn cũng không mong nhi tử đi thi khoa cử, thanh danh tiên sinh không quá quan trọng, chỉ cần không phải đạo đức suy tồi là được.
Ngược lại, học vấn của Lâm Trạch mới là điều hắn quan tâm, vì vậy sau khi dò la tin tức Lâm Trạch thực sự không như lời đồn đại, Lý Quảng Tài liền mang nhi tử đến đây.
“……!Lâm tướng công, Thăng Nhi là đứa con lúc tuổi già của ta, đều do ta sủng hư nó, nhưng bản tính của nó rất lương thiện, chỉ cần Lâm tướng công đồng ý thu nhận nó, ta sẽ dặn dò nó nghe lời, Lý mỗ vô cùng cảm kích.”
Nói xong, Lý Quảng Tài liền quỳ xuống, vì nhi tử mà tốn rất nhiều tâm tư.
May mắn là Lâm Trạch nhanh tay đỡ lấy hắn, không nhận cái quỳ của hắn, nhìn thôn dân xung quanh xem náo nhiệt, nhàn nhạt nói.
“Đại lễ không dám nhận, thanh danh của tại hạ chắc ông chủ Lý cũng nghe nói qua, lệnh lang thông tuệ hơn người, ta mà dạy dỗ sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của nó, ngài vẫn nên mời cao nhân khác đi.”
Không thể không nói Lý Quảng Tài này rất có đầu óc, tại nơi nhiều người như vậy lại quỳ xuống khẩn cầu, thể hiện thành ý của mình.
Đổi lại là người không có kiên định, chỉ sợ bản thân vừa được coi trọng tôn kính liền cao hứng mà gật đầu đồng ý.
Nhưng mà Lâm Trạch không ngốc như vậy, thanh danh của hắn như thế mà Lý Quảng Tài còn chạy tới cầu hắn, có thể thấy được hùng hài tử* này không ai ở huyện Thanh Sơn đồng ý dạy dỗ.
Hùng hài tử*(熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ)
Hiện tại hắn không thiếu tiền, tại sao phải làm chuyện tốn sức như vậy.
Bản thân hắn còn muốn ôn tập để thi khoa cử nữa, không có thời gian quản hùng hài tử này.
“Lâm tướng công, Lý mỗ không mong nó có tiền đồ, chỉ cần nó biết chữ và hiểu lý lẽ là được, học thức của tiên sinh rõ như ban ngày, mong ngài suy xét lại”
Lý Quảng Tài cũng biết Lâm Trạch không dễ dàng đáp ứng, vì vậy hắn mới quỳ xuống thành tâm khẩn cầu.
“Mong tiên sinh nhận quà của thiếu gia chúng ta, thiếu gia chúng ta nhất định sẽ không bướng bỉnh nữa.”
Hai hạ nhân hiểu ý dâng vải vóc và một hộp gấm lên, cung kính khẩn cầu theo.
Không nói đến lễ vật trong hộp gấm, vải trên tay hạ nhân đang ôm chính là tơ lụa tốt nhất, một khúc vải có giá tới vài lượng bạc, chỉ là bái sư cầu học mà chuẩn bị quà rất quý giá.
Thôn dân xem đến phát thèm trong lòng, khó trách mọi người đều nói đọc sách rất có tương lai nha.
Có học vấn sẽ khác với chân lấm tay bùn, dù không có thi khoa cử thì kiếm tiền cũng chỉ là chuyện trong phút chốc.
Ngay cả Trần Thục Cúc xem đến đỏ con mắt, hận không thể xông lên nhận lấy đồ vật đưa cho Lâm Kiến Văn làm tiên sinh.
Đương nhiên, mụ chỉ nghĩ ở trong lòng mà thôi, tuy rằng mụ vừa ngu vừa tham tài lại không văn hóa, cũng biết không thể cho Lâm Kiến Văn đi làm tiên sinh của nhi tử thương nhân kia, lỡ như con đường quan vô vọng rồi sao, nhi tử của mụ nhất định sẽ làm quan!
Lý Quảng Tài cũng biết Lâm Trạch thôi học nhiều năm, con đường làm quan vô vọng, nên mới dám mang theo lễ vật như vậy.
Nếu đổi lại là tú tài khác hắn không dám làm như vậy, người đọc sách kiêng kị nhất là bị người khác nói yêu tiền, muốn mời tiên sinh phải phí nhiều tâm tư mới được.
Nhưng Lâm Trạch thì khác, hiện tại Lâm Trạch vì kế sinh nhai chủ động hạ thân phận của mình đi mua bán nhỏ, có thể thấy được thiếu tiền ra sao.
“Lâm tướng công, ngài đừng trách tục lễ này, Lý mỗ là thương nhân không hiểu phồn lễ là gì, chỉ đành biểu đạt tâm ý như vậy, nếu có mạo phạm mong tiên sinh thông cảm nỗi khổ tâm của một người làm cha, ngài hãy cho nhi tử của ta một cơ hội đi.
Nếu nó bất kính với ngài, Lý mỗ sẽ tự mình tới cửa tạ tội và đưa nó về.”
Lý Quảng lòng đầy khổ tâm mà nói ta.
Mỗi lời nói hay cử động đều che giấu rất tốt mục đích dùng tiền để mời tiên sinh, dùng tấm lòng làm cha mẹ ra bán thảm, lại không dấu vết đưa địa vị người đọc sách của Lâm Trạch lên cao, thật sự là gian thương.
Không may là bản chất Lâm Trạch cũng là người làm ăn, lại còn đến từ thế giới hiện đại thời công nghệ cao.
Cùng là thương nhân gian trá và thành công, nhưng Lâm Trach là người từng nắm trong tay khoản tiền lên tới 10 triệu nhân dân tệ, thành công hơn Lý Quảng Tài là một ông chủ tơ lụa nhỏ này.
10.000.000 nhân dân tệ = 35.536.362.890 đồng
Nếu chỉ đơn giản là biết chữ và hiểu lý lẽ cũng không cần mời đến tiên sinh, tự bản thân Lý Quảng Tài cũng có thể dạy đi, cần gì phải tốn tâm tư mời hắn dạy?
Chắc chắc Lý Quảng Tài còn tính toán khác nên mới đem nhi tử đưa cho hắn
“Xin lỗi ông chủ Lý, tại hạ tự hiểu bản thân mình, mong ngài đừng như thế nữa.”
Lâm Trạch không đem cái quỳ của Lý Quảng Tài để ở trong lòng, kiên trì cự tuyệt như cũ, nói xong liền nắm tay Chương Tụ đi qua.
Trước nay chỉ có hắn tính kế người khác, không có người khác tính kế được hắn, bất kể Lý Quảng Tài đem nhi tử tới đây mời hắn làm tiên sinh, Lưu Bị ba lần mới mời được Gia Cát Lượng làm quân sư mà.
Lý Quảng Tài hai mắt đỏ hoe muốn hắn làm tiên sinh cho hùng hài tử kia, tuyệt đối không có khả năng, hắn không có thời gian quản hài tử người khác.
Cho dù nghèo túng nhưng hắn vẫn là tú tài, hắn cũng nên theo quy củ của thời đại này.
Thái độ cự tuyệt của Lâm khác với dự kiến của mọi người, mặc dù thôn dân cảm thấy tiếc nuối khi nhìn thấy tiền bay mất, nhưng Lâm Trạch dễ dàng đồng ý mới làm cho người khác hoài nghi.
Lý Quảng Tài cũng đoán trước được thất bại, tiếc nuối thì tiếc nuối, nhưng hắn không từ bỏ đâu, trước đó hắn đã đưa nhi tử mời rất nhiều tiên sinh rồi, đối với từ chối của Lâm Thần cũng không có gì.
Nhi tử của hắn nhìn thấy phụ thân nhiều lần bị cự tuyệt, không khống chế được tính tình, lập tức rống to với Lâm Trạch.
“Thư sinh như ngươi có gì đặc biệt hơn người chứ, tiểu gia không cần ngươi dạy! Nói nhiều như vậy còn không phải là moi thêm tiền của phụ thân ta sao, cái gì mà không khom lưng vì 5 đấu gạo* đều là chó má! Còn dám ghét bỏ chúng ta là thương nhân buôn bán, nếu không có thương nhân giống phụ thân ta nộp thuế cho triều đình, triều đình lấy cái gì nuôi các tú tài bọn ngươi, các ngươi đều loại người khốn khiếp! Đều ăn phân chó hết đi!”
Không khom lưng vì 5 đấu gạo*: để chỉ người phẩm hạnh thanh cao, không khom lưng quỳ gối trước cường quyền và cám dỗ.
Tuổi còn nhỏ mà dám nói lời như vậy, thái độ thô lỗ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Những lời nói của hài tử này mà đặt hiện đại là không thể chấp nhận được, chứ đừng nói ở nơi đề cao tôn sư trọng đạo, chú trọng lễ nghi đức hạnh này, toàn bộ huyện Thanh Sơn huyện không ai đồng ý làm tiên sinh ở Lý gia cũng không có gì ngạc nhiên.
Lý Quảng Tài nghe thấy liền cảm thấy không xong, lời nói này mà tú tài chịu nghe sao? Trừ phi là người kỳ lạ.
Đúng lúc là, Lâm Trạch chính là người kỳ lạ ở thời đại này.
“Nhóc con, ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa đi.”
Lâm Trạch đột nhiên dừng lại, quay đầu hứng thú nhìn tiểu hài tử đang giơ móng vuốt kia.