NÔNG GIA TIỂU ĐỊA CHỦ - Chương 21
Editor: hiimeira
Lại Ngũ ngồi một bên miệng ngậm cỏ nói: “Bọn chúng đúng là tìm chết, lúc này đem lương thực lộ ra cho mọi người xem.”
Lý Thạch thở dài: “Bây giờ ta đã biết, cho dù không có các ngươi thì bọn hắn cũng sẽ chết.”
Mộc Lan lạnh lùng nói: “Không tìm chết sẽ không phải chết.”
Lý Thạch giật mình, cảm thấy những lời này thật chuẩn xác.
Mà lúc này Chu Hữu Đức mang theo mấy tên thủ hạ vội vã quay lại đây, con ngựa của thư sinh yếu ớt nhanh chóng đuổi theo sau, thư sinh khó hiểu nói: “Tướng quân, ta đã đồng ý với Tô gia, sao còn muốn quay lại?” Tướng quân không phải là người lương thiện gì, sao lần này lại quan tâm đám nạn dân này như vậy?
Chu Hữu Đức nói: “Thiên hạ sắp loạn, nếu ta đã đề ra mục tiêu thì đương nhiên muốn chuẩn bị kế hoạch từ sớm.
Từ trước đến nay loạn thế sinh anh hùng, mà nhiều anh hùng xuất thân từ nông thôn.”
“Ý tướng quân là?”
Chu Hữu Đức gật đầu.
“Chúng ta đi thôi, dọc theo con đường này cẩn thận một chút, đừng để mất nhân tài.” Hơn nữa hắn còn muốn nhân cơ hội này chiêu thêm một ít binh lính.
Chu Hữu Đức ánh mắt thâm trầm nhìn, nơi này đều sẽ là thần dân của hắn.
Đêm đúng giờ buông xuống, nhóm nạn dân đều an tĩnh lại, nhưng thủ lĩnh thị vệ cảm giác như có người nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác rùng mình này thật giống như rắn độc nhìn chăm chú vào người.
Trong lòng hắn càng thêm bất an, lại đi khuyên Ngô huyện lệnh và Ngô Quân rời đi.
Chẳng qua Ngô tri huyện cai trị đều là những bá tánh thành thật cho nên lão không tin vào phán đoán của thủ lĩnh thị vệ.
Trong lòng thủ lĩnh thị vệ rất hối hận, thời điểm nhận nhiệm vụ này sao hắn lại không tìm cớ tránh đi? Lúc ra ngoài chỉ cắn răng hạ lệnh bọn thị vệ gia tăng phòng vệ.
Lại Ngũ ném cọng cỏ xuống, nhìn về phía Mộc Lan.
Mộc Lan khẽ gật đầu nói: “Thúc đi đi, không cần lo cho bọn con.
Mặc kệ như thế nào trưa ngày mai tụ họp ở sơn động.
Bất kể ai không đến, chúng ta đều sẽ rời đi, sau đó đến phủ thành.”
Lại Ngũ gật đầu, cầm xiên sắt rời đi.
Lý Thạch nhìn bóng dáng Lại Ngũ nói: “Thúc ấy có thể sẽ không trở lại.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thúc ấy sẽ trở về, Ngũ thúc không phải là Tam bá.” Điều này Mộc Lan rất tự tin, Lại Ngũ thúc rất có nghĩa khí, đây cũng là lí do lúc trước Tô gia gia và Tô Đại Tráng chọn Lại gia.
Lý Thạch lôi kéo Mộc Lan lùi vào trong rừng.
“Tiếp theo ngươi phải nghe ta, chờ tình hình hỗn loạn rồi chúng ta đục nước béo cò.”
Mộc Lan cũng không muốn làm tiên phong, cùng ẩn núp trong rừng với Lý Thạch, tùy thời cơ mà hành động.
Lý Thạch thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ nhất là Mộc Lan vì báo thù mà đánh mất lý trí.
Ánh mắt Mộc Lan gắt gao nhìn chằm chằm vào lều trại Ngô Quân.
Bá tánh bị áp bức đến đường cùng sẽ kích thích trí khôn, dù Mộc Lan là người thế hệ sau nhìn thấy kinh hãi không thôi.
Mộc Lan đã biết trước kế hoạch nhưng vẫn không phát giác mọi người đã bắt đầu hành động.
Thân thể Lý Thạch đột nhiên căng thẳng, Mộc Lan mới cảnh giác nhìn bốn phía lều trại, lúc này mới phát hiện một ít manh mối.
Khi thị vệ phát hiện không đúng, vừa thét một tiếng thì lều trại đã bị vây quanh, đã có vài người xông vào đoàn xe.
Trong chốc lát xuất hiện ngọn lửa ngút trời, không biết là ai phóng lửa đốt lều trại.
May mắn đêm nay không gió, sẽ không đốt tới đồ đạc trên xe.
Thủ lĩnh thị vệ điềm tĩnh chỉ huy bọn thị vệ bảo hộ bốn phía, nhưng rất nhanh cục diện đã bị phá vỡ, bởi vì bọn họ bị hơn ba ngàn người vây quanh, ba ngàn người đối địch trăm người.
Nếu bọn họ đủ bình tĩnh, với lại có xe ngựa nói không chừng còn có thể thoát được.
Nhưng nạn dân vây quanh đột nhiên gõ đồ hét lớn, hơn ba ngàn người cùng hét lớn.
Trong lều trại Ngô tri huyện và Ngô Quân nghe được tiếng hét bên ngoài vang vọng tận chân trời “Cẩu quan!”, trực tiếp bị dọa ngồi phịch trên đất.
Ngô tri huyện nhát gan, một mùi hôi thối bốc lên.
Đầu óc Ngô Quân kích động, phục hồi tinh thần lại sau đó lén lút vén mành lên nhìn ra phía ngoài, thấy khắp núi đồi đều là cây đuốc khiến chân Ngô Quân mềm nhũn.
Gã không chút nghĩ ngợi, vén mành lén lút bò ra ngoài, có thị vệ thấy gã thì muốn ngăn cản.
Ngô Quân liền hung tợn trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo tên thị vệ không được lên tiếng.
Đội hộ vệ lần này đã từng theo chân Hộ Quốc tướng quân đi đánh giặc, bị phân đến nơi này hộ tống Ngô tri huyện đến Kinh thành đã khiến bọn họ đủ ủy khuất, mà Ngô tri huyện và Ngô Quân luôn cố tình tra tấn bọn họ.
Tuy trong lòng bọn họ có oán nhưng tôn ti trên dưới vẫn còn đó, bọn họ cũng không có cách nào.
Mà lúc này tên thị vệ kia thấy Ngô Quân không biết cảm kích nên cũng lười nhắc nhở gã.
Lúc này ở trong lều trại mới là an toàn nhất, chạy ra ngoài không phải tìm chết à?
Cũng may Ngô Quân không có ngu xuẩn đến mức mặc Hán phục chạy trốn, mà lặng lẽ chạy ra phía sau bắt một tên gia đinh cởi áo ngoài để gã khoác vào.
Tuy trông không giống nạn dân lam lũ, nhưng so với một thân Hán phục lúc trước thì đỡ hơn nhiều.
Ngô Quân nghĩ thầm, chờ lát nữa gã lẫn vào trong đám nạn dân trốn đi là được.
Ngô tri huyện thấy nhi tử bỏ rơi lão trực tiếp bỏ chạy, tâm đều thấy lạnh, lão vừa mới gọi người vào bảo hộ lão thì nạn dân bên ngoài đánh thẳng vào.
Đội hộ vệ một lòng ngăn cản nhưng nhìn thấy khí thế to lớn của nạn dân, không khỏi khiếp đảm lên.
Khí thế của đội hộ vệ liền yếu đi ba phần, cho nên vòng phòng hộ rất nhanh đã bị phá, rất nhiều người xông về phía đoàn xe.
Lại Ngũ cầm theo xiên cùng vài người xông về phía lều trại.
Hắn vì báo thù, mấy người kia là vì đồ vật trên người Ngô huyện lệnh, thí dụ như ngân phiếu gì đó.
Trước đó bọn họ đã bàn bạc xong.
Mạng chó của Ngô tri huyện và con lão là của Lại Ngũ, mấy thứ khác thì mấy người bọn họ chia đều.
Mộc Lan thấy tình hình hỗn loạn, nhanh chóng lôi kéo Lý Thạch lặng lẽ chạy đến.
Lý Thạch thấy bên kia có người đem từng bao lương thực chuyển xuống xe, sau đó nhóm người không ngừng cướp giật, thậm chí từ trong bao không ngừng rơi ra một ít gạo.
Bước chân chậm lại, đã lâu rồi hắn chưa thấy qua gạo trắng.
Mộc Lan không chú ý đến, nàng chỉ lo tránh nạn dân đang chạy, nhắm về phía lều trại mà chạy đến.
Bên trong đột nhiên có người lao ra đâm sầm vào Mộc Lan.
Nàng ngửa mặt ngã xuống, Lý Thạch vội vàng đỡ được nàng.
Hai người nghe thấy tiếng quát khẽ.
“Bọn chó không có mắt, dám đụng vào người của gia!”
Lý Thạch cảm thấy thân thể trong lòng liền cứng đờ, sau đó nhanh chóng bật dậy, đi theo người kia.
Lý Thạch vừa muốn ngăn cản thì nghe được người nọ kêu thảm thiết một tiếng.
Mộc Lan hung hăng đem đao **** vào bụng người kia, thậm chí còn xoay dao một vòng.
Nàng giương mắt nhìn Ngô Quân mở to mắt biểu lộ vẻ mặt không thể tin được.
Mộc Lan đỏ mắt nhếch miệng cười với gã, rút mạnh dao ra rồi lại nhắm ngay ngực gã tàn nhẫn cắm thêm một dao!
Ngô Quân lúc này mới phản ứng lại, tay sờ soạng thắt lưng một chút, rút dao muốn phản kích.
Lý Thạch đã sớm phản ứng, một cước đá vào tay gã đem dao đá ra xa, nhanh chóng tiến lên một bước dùng toàn thân ngăn cản gã, đôi tay gắt gao đè chặt hai tay không ngừng giãy giụa của gã.
Mộc Lan đã sớm rút dao ra rồi lại đâm vào!
Ngô Quân không cam lòng, cũng đã mất mạng.
Mộc Lan giống như không biết Ngô Quân đã chết, không ngừng cầm chủy thủ **** ngực gã, càng lúc càng tàn nhẫn!
Lý Thạch nhìn Hán phục bên trong áo khoác gia đinh cùng ngọc bội treo trên thắt lưng, liền đoán được thân phận Ngô Quân, thấy trên người gã đã trúng mười mấy nhát dao nhưng Mộc Lan vẫn không chịu buông tha, vội vàng tiến lên ôm chặt Mộc Lan.
“Được rồi, hắn đã chết rồi.”
Mộc Lan lúc này mới dừng lại, đem dao rút ra, khuôn mặt đầy máu nhìn thi thể bế bết máu nằm trên mặt đất.
Lý Thạch thản nhiên tiến lên lấy ngọc bội trên thắt lưng Ngô Quân, tiếp tục sờ vào trong ngực, lấy ra một cái hà bao cũng cất vào trong ngực, ngoảnh đầu nói với Mộc Lan: “Chúng ta mau đi thôi, có người chú ý tới bên này rồi.”
Quả thật đã có người chú ý tới bên này, tuy nơi này cách đoàn xe có chút xa nhưng nạn dân quá nhiều, khắp nơi đều có.
Thời điểm Mộc Lan rút dao liền có người nhìn thấy, chẳng qua lúc này tâm trí mọi người đều đặt tại đoàn xe bên kia.
Thấy Mộc Lan và Lý Thạch chỉ là hai đứa nhỏ choai choai, trên người lại không có lương thực, mà Ngô Quân nằm trên mặt đất, trong bóng tối mọi người cũng không thấy rõ là ai, chỉ biết đại khái là người kia nói gì đó với tiểu cô nương kia rồi tiểu cô nương phát điên giết người kia.
Lúc này người chết là chuyện bình thường, mọi người chỉ xem một cái rồi thôi sau đó tiếp tục hướng đoàn xe tiến lên, dù chỉ cướp được một nắm gạo cũng tốt rồi.
Lý Thạch đem lớp y phục gia đinh che người Ngô Quân lại, làm như vậy để không bị người khác nhanh chóng phát hiện thân phận của gã, kéo Mộc Lan nói: “Chúng ta mau đi!”
Mộc Lan cùng Lý Thạch chạy hai bước, nhìn lều trại nói: “Phụ thân hắn còn sống!”
Lý Thạch sốt ruột nói: “Bên kia có hộ vệ canh chừng, ngươi đến đó là tìm chết, ngươi đã giết một người thì giữ một người lại cũng tốt, đừng quên, đám A Văn còn chờ chúng ta đấy.”
Tay Mộc Lan có chút run rẩy, kiếp trước với kiếp này sống được ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng giết người.
Thù hận mấy ngày qua bị màn giết chóc vừa rồi làm phai nhạt không ít, Mộc Lan càng lý trí hơn lúc trước, nàng hung ác nhìn lều trại một cái.
“Hy vọng Ngũ thúc thúc có thể lấy mạng chó của lão.”
“Cho dù Ngũ thúc thúc không được, nơi đó nhiều nạn dân vây quanh như thế, thúc ấy khó mà thoát ra được.”
Lý Thạch nhìn đoàn xe bên kia một cái, tiếc hận nói: “Bên kia quá nhiều người, tốt nhất chúng ta đừng nên qua đó.”
Mộc Lan nhìn bên kia rồi kéo Lý Thạch đi.
Bên kia chen chúc đến chật cứng, nói không chừng nơi đó người chết còn nhiều hơn lều trại bên này, mục tiêu của nhóm nạn dân vốn là lương thực, nhưng nhiều người như thế, không nói đến việc lương thực không đủ cho mọi người, cho dù có đủ, con người bị lòng tham cám dỗ sẽ không nghĩ đến việc nhượng bộ.
Lý Thạch và Mộc Lan lảo đảo từ đường lớn rời đi, phía sau không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống giận.
Hai người không phát hiện, lúc bọn họ vừa rời đi thì phía sau có vài người từ trong bóng tối đi ra, chính là đám người Chu Hữu Đức.
Chu Hữu Đức trầm tư nhìn về hướng Mộc Lan, không biết vì điều gì mà hắn luôn cảm thấy tiểu cô nương kia có chút kỳ quái, tựa hồ có thể nhìn thấu điều gì đó.
“Tướng quân, nam hài kia không tồi, ngài muốn hay không…”
Chu Hữu Đức theo bản năng lắc đầu.
“Tuổi của hắn quá nhỏ.”
Thư sinh yếu ớt khó hiểu: Nhưng dạy dỗ vài năm không phải vừa vặn sao? Đến lúc đó đúng lúc dùng người, đứa nhỏ này nhìn qua thực thông minh, lại ổn trọng, bồi dưỡng thật tốt mười năm sau sẽ trở thành mưu sĩ tài giỏi.
Chu Hữu Đức không giải thích, tiến lên vén tầng y phục gia đinh trên người Ngô Quân lên, nhìn thấy bên trong là phục sức hoa lệ, thư sinh yếu ớt “Ồ” một tiếng: “Đây là nhi tử của Ngô tri huyện, nghe ý tứ vừa rồi của bọn họ, bọn họ cố ý đến đây giết gã, chỉ là hai đứa nhỏ thì có thù hận gì với gã?”
Chu Hữu Đức liền nhớ tới người nhà nữ hài kia, hơi hơi nhíu mày, sao lần này chỉ có một mình nàng?
“Tướng quân xem, bên kia nổi lửa.”
Chu Hữu Đức thu hồi tâm tư đi qua xem, nhìn đến lều trại bên kia nổi lửa lớn.
“Đi, chúng ta qua đó xem.”
*****
Lại Ngũ cầm xiên sắt đứng ở giữa, ánh mắt muốn giết người đỏ lên, hộ vệ vây quanh hắn nhịn không được phát run, người đi theo Lại Ngũ tốt bụng nói: “Lại Ngũ huynh đệ, nhanh đi thôi, chúng ta đã lấy được đồ, trở về chia cho ngươi một nửa!”
Lại Ngũ mắt điếc tai ngơ, hét lớn một tiếng: “Nói, cẩu quan đã chạy đi đâu?”
Có hộ vệ nhịn không được nói: “Lão đã sớm chạy!”
“Nói dối, ta canh giữ ở bên ngoài, lão từ chỗ nào chạy được? Nhất định là các ngươi giấu lão đi, mau đem người giao ra đây, ta muốn giết lão, giết lão!”
Mấy người đằng sau Lại Ngũ liếc nhau, xoay người bỏ chạy, những tên hộ vệ muốn đuổi theo thì bị Lại Ngũ ngăn cản một phen, khăng khăng muốn hỏi tung tích Ngô tri huyện.
Thời điểm đám người Chu Hữu Đức lại đây, Lại Ngũ sắp chống đỡ không nổi nhưng hận ý mạnh mẽ vẫn khiến hắn đứng thẳng eo.
Ánh mắt Chu Hữu Đức tán thưởng, gật đầu với mấy người phía sau, rất nhanh có người tiến lên ngăn cản mấy tên hộ vệ.
Thư sinh yếu ớt vội tiến lên đỡ Lại Ngũ, chỉ nghe được hắn thấp giọng nói: “Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!”
Thư sinh nhìn về phía Chu Hữu Đức.
Chu Hữu Đức thâm trầm nhìn hắn một cái, nói: “Mang người đi.”.