NHỮNG MIỀN LINH DỊ - TẬP 1: THÁI LAN - Chương 45: C45 Thần Rắn Hai Đầu (2)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- NHỮNG MIỀN LINH DỊ - TẬP 1: THÁI LAN
- Chương 45: C45 Thần Rắn Hai Đầu (2)
2
Cứ thế, lại hơn hai tháng nữa trôi qua, tới tháng 6 âm lịch, tôi vẫn sống bình tên vô sự, đôi lúc cảm thấy nực cười vì những suy nghĩ vớ vẩn của mình. Hẳn là tại trước đây đọc nhiều tiểu thuyết kinh dị quá, lại cộng thêm những trải nghiệm kinh hoàng khi mới đến Thái nên đã khiến tôi thần hồn nát thần tính.
Thái Lan là xứ nóng, chẳng có xuân, hạ, thu, đông. Quanh năm ẩm ướt nóng rực, chỗ nào cũng thấy ruồi bọ, côn trùng. Trong phòng kí túc xá phải giăng màn hoặc dùng đèn đuổi muỗi, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng sau một thời gian, tôi phát hiện ra phòng tôi chẳng thấy ruồi muỗi gì cả, tôi lấy rất làm lạ.
Và tối thứ sáu, nhiều sinh viên về nhà nghỉ nên kí túc xá vắng teo. Tôi đang nằn dài trên giường đọc sách bỗng nghe thấy ngoài hành lang vọng lại tiếng ồn ào. Đây là điều cực kì hiếm thấy ở Thái Lan.
Tôi quẳng ngay cuốn sách xuống giường, chạy ra cửa xem, lập tức đờ người kinh hãi.
Trong hành lang, mấy sinh viên đang gào rú thất thanh chỉ vào hơn chục con rắn to nhỏ khác nhau đang cuộn tròn dưới đất.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều rắn như vậy ở cùng một chỗ. Lũ rắn mang hoa văn rực rỡ, uốn éo những thân thể hoặc ngắn hoặc dài, đầu ngóc lên cao, thụt thò những cái lưỡi đỏ lòm. Chúng từ từ bò về phía tôi, để lại phía sau những vệt dài nhớp nháp.
Tôi bỗng thấy toàn thân ớn lạnh, hai chân như đông cứng, muốn chạy mà không chạy nổi.
Lũ rắn chỉ còn cách cửa phòng tôi tầm ba, bốn mét. Thậm chí tôi đã có thể nhìn thấy rõ những chuyển động lăn tăn của lớp vảy trên bụng chúng, nghe thấy rõ tiếng sột soạt khi chúng bò đi! Tôi đứng trên lặng, nhìn trân trân vào đàn rắn đang tiến lại gần, đầu óc đờ dại vì kinh hãi. Cho tới khi chỉ còn cách tôi nửa mét, bầy rắn bỗng đồng loạt dừng lại.
Đám sinh viên kia chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, không ai dám tới gần, mặt mũi tái xanh tái mét.
Lũ rắn cuộn tròn lại, ngỏng cao đầu, giương những cặp mắt bé xíu xanh lét nhìn tôi chằm chằm. Một con trông giống như rắn đeo kính, cái cổ phình ra trắng toát, trên đó có hai đốm đen sì như con mắt. Có một con toàn thân vàng rực, từ cổ trở lên lại có màu nâu, cái đuôi vểnh lên đánh tanh tách liên hồi như điện xẹt, tỏa ra ánh sáng màu vàng ma quái trong hành lang mờ tối.
Kì lạ là lũ rắn không tấn công tôi, chúng chỉ nằm im ở đó, thi thoảng lại nhúc nhích thân hình giống như đang chờ đợi điều gì.