NHƯ MỘNG HỮU LỆNH - Chương 33
Phải trực tiếp xác nhận như vậy là bởi vì khi nàng và Lâm Mạc Trì hay xuất hiện cùng nhau, những kẻ vốn chế giễu cậu, ở sau lưng ghen tức mà nói láo rằng Lâm Mạc Trì là “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”, liền phải chống mắt lên nhìn bọn họ càng ngày càng thân thiết, thẳng đến một ngày một bạn học giả vờ đùa hỏi Đường Xuân Sinh, các người có thật đang hẹn hò không a.
Học sinh lớp 12 cả ngày đều đóng đinh trên ghế, cho dù vào giờ ra chơi cũng không ai quá quậy phá, không quá ầm ĩ. Câu hỏi kia như một tiếng sấm nổ giữa lớp, dù đang vùi đầu làm bài, nhắm mắt nghỉ ngơi hay là nhỏ giọng tán chuyện ai nấy đều nhất loạt ngẩng đầu chuyển hướng, đồng thời nhìn về phía Đường Xuân Sinh.
Người thứ nhất phản ứng chính là Lâm Mạc Trì, cậu ngay lập tức đỏ mặt, bị cả kinh thiếu chút nữa đã bật dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu đương nhiên là thật sự thích Đường Xuân Sinh, lúc trước tìm nàng nói chuyện đã phải dồn hết toàn bộ dũng khí, không thua gì lần đầu tiên đứng trước hòm thư chuẩn bị gửi bản thảo. Lần đó cậu đứng trước hòm thư chần chừ khoảng hai giờ, sợ gửi bản thảo sau đó không có hồi âm, sợ người khác biết được sẽ chê cười cậu không biết tự lượng sức mình.
Có thể do lần đó cậu thành công cho nên cậu cũng có chút tự tin, nhưng dù sao đó cũng là Đường Xuân Sinh a.
Đường Xuân Sinh kỳ thực ở lớp cũng không thật nổi bật, nhưng nàng quá xinh đẹp, dù không nổi bật nàng cũng vẫn như ánh mặt trời, vẫn luôn ở trong góc lớp mà tỏa sáng rực rỡ. Đối với Lâm Mạc Trì mà nói, thỉnh thoảng được nhìn thấy nàng cười, mới thấm thía cảm giác “phóng hỏa hí chư hầu”.
Gần đây, Đường Xuân Sinh ngồi cạnh cậu cả ngày, cậu mới phát hiện nàng không ngừng tươi cười, lại còn là người nói chuyện thẳng thắn đến mức có chút ngây thơ. Càng ở bên, lại càng cảm thấy nàng giống một khối phác ngọc, mặt ngoài vô cùng hoàn mỹ, mà càng đào sâu lại càng khiến cậu thần túy tâm mê!
Nhưng vẫn có chuyện cậu không dám mở miệng hỏi. Cậu không dám hỏi Đường Xuân Sinh có thích mình không, mỗi ngày đều ở bên cậu, nàng có biết như vậy là có ý gì, có lẽ nàng chỉ do căng thẳng và áp lực học tập mà chơi đùa thôi…
Mà hiện tại, có người hỏi giúp cậu, lại là ở đây trước mắt bao người.
Nhỡ như Đường Xuân Sinh nói, không phải nha, bọn tôi chỉ là bạn tốt mà thôi, làm sao bây giờ, hoặc có lẽ nói tôi chỉ là buồn chán gì đó.
Khi Lâm Mạc Trì đầu óc một mảnh quánh đặc, cậu nghe được bên người vang lên một âm thanh bình thản.
“Đúng vậy nha.”
Cả lớp xôn xao, sau một lát tiếng vỗ tay điếc tai, thậm chí có người vỗ bàn kêu to “Hôn đi, hôn đi”.
Lâm Mạc Trì đã hoàn toàn si ngốc, Đường Xuân Sinh cười hì hì, bình tĩnh thoải mái trực tiếp trả lời.
Hóa ra, bọn họ thật sự đang hẹn hò a…
Hôn đương nhiên là không thể, Lâm Mạc Trì liều mạng trừng mắt nhìn đám người ồn ào, nhưng dùng vẻ mặt hớn hở đó thoạt nhìn một chút lực sát thương cũng không có.
Lực sát thương phải mạnh như của chủ nhiệm lớp, ở phòng giáo viên tại đầu hành lang chủ nhiệm lớp không biết làm thế nào biết được trong lớp hỗn loạn, cố sức đẩy cửa ra.
Đối mặt với vẻ nghi ngờ của chủ nhiệm lớp, tất cả đương nhiên sẽ không nói thật, cũng may cuối cùng chuông vào lớp buổi tối vang lên, việc này liền được vui vẻ cho qua.
Ngồi ở góc lớp Khương Nhập Vi đương nhiên nằm ngoài vùng náo nhiệt, không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Chỉ là tên kính mắt bên cạnh càng không ngừng đẩy kính, có vẻ bồn chồn. Khương Nhập Vi cũng nhớ rõ cậu, cậu chính là người lần trước thu du muốn xách ba lô đỡ cô. Cô cũng không chậm chạp như Đường Xuân Sinh, người bên cạnh lại ám chỉ rõ ràng, cô cũng thờ ơ đáp lại, đối với chuyện tình cảm tốn thời gian phí tinh lực này, cô một chút cũng không có hứng thú.
Mình liên tục ngất xỉu, còn không biết có thể sống tới khi nào, không nên liên lụy đến người khác.
Về phần Đường Xuân Sinh, Khương Nhập Vi thực sự lười lo lắng thay nàng, cũng hoàn toàn làm như không thấy nàng vừa đáp lời xong liền quay đầu nhìn mình.
Hết giờ học, mọi người thu dọn đồ chuẩn bị về nhà, bởi vì Đường Xuân Sinh đã cùng Lâm Mạc Trì đi về thành đôi, mấy ngày nay Khương Nhập Vi đều đi về một mình. Nhưng đêm nay rời lớp cô phát hiện đệ đệ Khương Nhập Vũ tay đút túi áo đứng ở đó, thoạt nhìn là đang đợi cô.
“Sao chưa về?” Khương Nhập Vi cau mày hỏi cậu.
Khương Nhập Vũ còn cau mày hơn cô, vẻ mặt khổ sở: “Chị, cây táo sắp chết.”
“Cái gì?” Khương Nhập Vi kinh hãi.
“Cái gì cái gì?” Đột nhiên có tiếng người chen vào.
Hai chị em vừa quay đầu, nhìn thấy Đường Xuân Sinh đã đến rất gần.
Khương Nhập Vi trong lòng đột nhiên khẽ động, buồn bực mà đẩy nàng nói: “Không liên quan tới cậu.” Cô thấy Lâm Mạc Trì đẩy xe ở phía trước nhìn xung quanh, liền lạnh lùng nói, “Cậu mau về đi, cũng đừng làm cho người nhà chờ.”
Khương Nhập Vũ cũng suy nghĩ cái gì, có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Xuân Sinh. Người ta xinh đẹp như thế, như thế nào…
“Đệ đệ đã lâu không gặp.” Ai biết được Đường Xuân Sinh đầu tiên là chào Khương Nhập Vũ, sau đó ngẩng đầu vẫy tay với Lâm Mạc Trì, “Cậu về đi.”
Lâm Mạc Trì tức khắc suy sụp rũ vai, sau đó lái xe đi.
Khương Nhập Vi trừng mắt, nghiến răng nói: “Việc này lại có liên quan tới cậu?”
Đường Xuân Sinh lại thân thiết kéo cánh tay của cô: “Đương nhiên là có, đừng quên hạt táo là tôi cho cậu.”
Khương Nhập Vi không để ý tới nàng càn quấy, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, lại hỏi em trai: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Em cũng không rõ, ” Khương Nhập Vũ nói, “Mỗi ngày đến trường về nhà em cũng không để ý, hôm qua mới phát hiện lá cây đã rụng sạch.”
Tuy rằng rất muốn nói trời thu lá cây rụng là bình thường, nhưng nghĩ tới cây táo này rất đặc biệt, Khương Nhập Vi biết sự tình chắc chắn không đơn giản như vậy, hơn nữa bên người là cái người kia, cô quả thực tin chắc đây không phải vô tình.
“Mẹ…” Khương Nhập Vi do dự một chút. Nói thật lúc này cô không muốn gặp mẹ, cô sợ mẹ cô lại gây ra hiệu ứng bươm bướm gì cho mình.
“Vài ngày nay mẹ không về nhà, ” Khương Nhập Vũ lại cười khổ.
Khương Nhập Vi thở dài: “Vậy em mỗi ngày ăn uống thế nào?”
“Mẹ để lại tiền.” Khương Nhập Vũ thấy vẻ mặt chị khổ sở, không để bụng nói, “Em có thể lo cho mình.”
Khương Nhập Vi trầm mặc một chút, cuối cùng liếc nhìn Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh cười hì hì nói: “Đi xem đi.”
Khương Nhập Vũ vội nói: “Đúng vậy, đi xem đi, đồ của chị trong phòng không có gì thay đổi đâu, qua đêm cũng được.”
“Chuyện qua đêm tính sau, ” Khương Nhập Vi cứng ngắc nói, “Chị đi xem cây xem sao.”
“Vâng.” Khương Nhập Vũ vừa đáp lời vừa đứng cạnh Đường Xuân Sinh.
Khương Nhập Vi quét mắt nhìn cậu một thoáng, bĩu môi.
Suốt dọc đường trở về, Khương Nhập Vi nghe em trai cùng Đường Xuân Sinh trò chuyện, cô có chút xuất thần. Cây táo bị nhổ lên trồng đến đây rồi, vẫn mọc tốt như trước, hàng năm đều ra nhiều quả, là một phần cảnh vật trong tiểu khu. Hàng năm khi táo chín, mọi người trong tiểu khu đều sẽ đến mua, nhà các nàng còn không bán cho những người khác.
Lúc này đây do cô chuyển đi nên cây sẽ chết sao? Hay đây chỉ là một cái cớ, một cái bẫy? Nhưng dù có là bẫy cô cũng sẽ tự mình rơi vào, vị trí của cái cây đó trong lòng cô dù sao vẫn là rất đặc biệt. Khương Nhập Vi nghĩ như vậy, nhịp chân cũng nhanh hơn.
Người bên cạnh nhận ra cô có chút khác thường, gần như đồng thời im lặng theo cô tăng tốc.
Lần thứ hai trở lại nhà cũ, tâm tình Khương Nhập Vi là không hiểu.
Thời gian của cô trôi quá nhanh, nơi chốn vốn ở nhiều năm chỉ để lại một mảnh tàn ảnh mơ hồ, cho nên không quá sâu đậm. Nhưng nơi này đã từng có người bà cô yêu thương nhất, về phần cha mẹ, thân thiết từ lâu chưa nói tới, ngược lại oán hận cũng không nhiều.
Vào đến trong nhà, Khương Nhập Vi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên tối đen. Mẹ cô không ở nhà, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó dẫn đầu vòng qua nhà, đi về hướng cây táo phía sau.
Trong tiểu khu đèn đường mờ tối, lại tuyệt không ảnh hưởng tới tầm nhìn, Khương Nhập Vi nguyên tưởng rằng chỉ là lá cây rụng nhanh hơn bình thường, lại không nghĩ rằng cả cây đều úa tàn. Cành cây rụt rè hướng lên trời, trên cành đã trụi khô, như thể đã vào đông.
“Tại sao có thể như vậy?” Khương Nhập Vi lẩm bẩm nói, bò lên trên hòn non bộ.
Cô vốn ở căn phòng đối diện cây này đây, tình trạng của cây cô rõ hơn ai khác, nhưng mà, cô mới rời đi vài ngày mà thôi a…
Tay có chút run vuốt ve thân cây, sờ khô ráp như da người già. Kỳ thực vỏ cây đều là như thế này, Khương Nhập Vi nghĩ, từ bàn tay đột nhiên truyền đến tiếng hít thở chậm chạp khò khè, cô mạnh mẽ thu tay về.
Vừa xoay đầu, tay Đường Xuân Sinh cũng đặt lên cây.
Cô từng có thể nghiệm này, Đường Xuân Sinh đã khiến cô hiểu. Thế gian vạn vật đều có linh tính, cây này cũng vậy.
Đường Xuân Sinh trừng mắt nhìn cô.
Khương Nhập Vũ ở bên, Khương Nhập Vi khó có thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai chạm vào cây, lần này lại có chút căng thẳng.
“Chúng ta có nên tìm bác sĩ gì đó đến xem?” Khương Nhập Vũ hỏi, “Cũng không biết đi đâu tìm người như vậy.”
Nhịp thở dưới tay làm Khương Nhập Vi nhớ tới cây đại thụ ở thao trường, cây kia nhịp thở trầm ổn mạnh mẽ, như thanh niên cường tráng; mà cây táo này như người già tuổi đã xế chiều, đương hấp hối.
Cũng không biết mình lớn lên trong một đêm có thể trong một đêm già đi hay không, thậm chí chết đi. Khương Nhập Vi trong lòng đau xót, cảm giác lớp vỏ cây dưới tay như sắp toạc ra.
Cô có thể làm gì.
Khương Nhập Vi buông tay ra, lui ra phía sau hai bước.
“Đi vào rồi nói sau.” Đường Xuân Sinh tiến đến kéo cô đi, cô lại bước xuống, chỉ sợ lăn xuống từ trên sườn núi.
“Chị, chị đừng buồn.” Khương Nhập Vũ đương nhiên biết chị cậu sẽ khó chịu, nhưng cậu cũng không dám không kể lại việc này. Từ nhỏ đến lớn, chị cậu luôn yêu quý cây này hơn tất cả mọi người trong nhà.
“Ân.” Khương Nhập Vi cười cười, nhìn Đường Xuân Sinh, lạnh lùng, “Nó sẽ không chết, nhất định có biện pháp có thể cứu sống nó, đúng không?”